DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Phụ Trọng Sinh Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa
Chương 31: 31: Kịch Bản Hỏng Rồi


Lẽ nào kịch bản bị hỏng rồi?
Ân Tố Tố chỉ nghĩ ra lý do này, nếu không cô thực sự không có cách nào giải thích được chuyện tại sao nữ chính lại xuất hiện trước mặt cô sớm tận mười mấy năm.
Tình tiết ban đầu là Tiêu Cảnh Vân được cao nhân chỉ điểm, đi Vân Cốc Sơn tìm y giả, lần đầu gặp nữ chính.

Nữ chính một tay y thuật diệu thủ hồi xuân, chỉ là quy tắc vô cùng kỳ quái, có người không muốn cô ta cứu thì cô ta nhất định phải cứu, có người cầu xin thì cô ta lại nhất định không cứu.
Mới đầu Tiêu Cảnh Vân gặp khó khăn mấy lần, liền quyết định ban đêm lẻn vào, không cẩn thận đúng lúc gặp nữ chính đang tắm, nữ chính tức giận muốn dùng châm độc giết người, cuối cùng bị sư phụ cô ta cản lại, đòi ba lời hứa từ Tiêu Cảnh Vân, cuối cùng không chỉ chữa khỏi bệnh cho Tiêu Cảnh Vân, còn bảo nữ chính xuống núi cùng cậu.
Tiếp đó là quá trình từ bắt đầu hiểu lầm đến phá bỏ hiểu lầm của nam nữ chính, cùng nhau phá án, hành tẩu giang hồ, trải qua sinh tử.
Nữ chính chịu oan, cả đường nguy hiểm rình rập, cuối cùng từng bước từng bước trở về kinh thành, tiếp đó là đất diễn của vị hôn thê cũ Ân Tố Tố, góp phần củng cố tình cảm của nam nữ chính, cuối cùng can tâm làm một bia đỡ đạn, ngoan ngoãn lui xuống, kịch bản kết thúc.
Nhưng đó cũng là chuyện của mười mấy năm sau, nữ chính hiện tại chẳng qua chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, còn cô cũng mới một tuổi, sao lại đột ngột gặp nhau như vậy.
"Tỷ tỷ, ăn ăn".

Ân Tố Tố quyết định tiên phong xuất trận, kiểm tra một chút.
Bạch Như Sương chăm chú nhìn, thấy đứa trẻ đó ôm một đĩa điểm tâm trong lòng, nhíu mày nói: "Không cần, ngươi tự mình ăn đi".
Ân Tố Tố kinh sợ trong lòng, ngữ khí của Bạch Như Sương này không giống một đứa trẻ chút nào.

Tiêu Cảnh Vân có chút bất mãn chắn tầm nhìn của Bạch Như Sương, nhìn Ân Tố Tố cười, mở miệng nói: "Để ca ca ăn".
Sắc mặt Bạch Như Sương không được tốt lắm, nhưng nhìn đứa trẻ kia, cô ta cũng không phát hỏa được, đây chẳng qua là một đứa trẻ, lẽ nào lại tính toán với trẻ con?
Ân Tố Tố thật sự nhét một miếng điểm tâm vào miệng Tiêu Cảnh Vân, sau đó lại nhìn sắc mặt Bạch Như Sương kia, ngay tức khắc trong lòng không khỏi hiện ra mấy chữ:
Nữ chính cũng là trọng sinh.
"Thế tử, ra ngoài người vẫn nên cẩn thận hơn chút, nhớ kĩ thân phận của mình, kẻ muốn lấy mạng của người không ít đâu".

Bạch Như Sương lạnh lùng nói, trong chốc lát cả đám nha hoàn hạ nhân trong phòng đều tưởng tai mình hỏng rồi chứ.
Đây là đang hoài nghi Ân phủ bọn hạ hạ độc?
"Nên nhớ kĩ thân phận của mình, không có chuyện gì thì đừng chạy loạn ở Ân phủ ta, nếu không ngộ nhỡ có một ngày trúng phải độc, vậy thì lại quy ra do Ân phủ ta hại".
Ân Nguyên Tân vừa vội vã chạy tới liền nghe được câu này, trực tiếp tức đến bật cười, miếu nhỏ như Ân phủ nhà cậu đây, không dung nổi vị Tôn Đại Phật như Tiêu Cảnh Vân.
"Nguyên Tân, nha đầu này nói năng lung tung, quay về ta nhất định quản giáo lại".

Tiêu Cảnh Vân ây náy nói.
"Quản giáo, người quản giáo ta?" Bạch Như Sương cũng tức giận rồi, không đợi Tiêu Cảnh Vân nói thêm lời nào, liền quay người rời đi.
Tiêu Cảnh Vân lập tức đứng dậy gọi cô ta lại, nhưng Bạch Như Sương kia dứt khoát bỏ đi, không hề có ý định quay lại.
Sau khi Ân Nguyên Tân ngồi xuống, không hề khách khí hỏi: "Đây là nha hoàn ngươi mua từ đâu về thế?"
Tiêu Cảnh Vân khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, ngồi xuống rồi nói: "Sư phụ muội ấy và mẫu thân ấy ta quen biết, đi qua đây nên tìm mẫu thân ta ôn chuyện cũ, muốn ở lại một đoạn thời gian, vậy nên khoảng thời gian này bảo ta dẫn muội ấy đi làm quen mọi nơi".
"Trách không được, không giống nha hoàn chút nào, nhưng nhìn điệu bộ và ngữ khí cũng không phải người dễ chọc".

Ân Nguyên Tân nói xong, đưa mắt đánh giá Tiêu Cảnh Vân một hồi, lại thăm dò: "Thân phận của người này không chỉ có vậy chứ".
Tiêu Cảnh Vân thở dài trong lòng, bảo Ân Nguyên Tân đuổi nha hoàn trong phòng ra ngoài trước đã.
Ân Nguyên Tân vẫy tay ra hiệu cho mọi người đều lui xuống, lúc này Tiêu Cảnh Vân mới đắn đo mở miệng nói: "Ngươi còn nhớ lúc trên lớp phu tử từng nhắc qua vụ án tham ô chấn động thiên hạ năm Đại Thịnh thứ 23 không?"
Phu tử của Thanh Viễn Trai không chỉ dạy thứ trong sách, Thanh Viễn Trai cũng không phải là nơi chỉ cần chăm chỉ đọc sách là có thể vào được.
Những vụ án lớn như vậy thỉnh thoảng phu tử cũng sẽ đề cập đến, hỏi ý kiến bọn họ, để họ nói ra ý kiến của mình.
Ân Tố Tố vừa cắn một miếng điểm tâm nhét vào miệng, nghe xong câu này, liền giống như bị điểm huyệt, nửa ngày sau mới từ từ nhắm mắt lại, lặng lẽ nhai điểm tâm.

"Mặc Mặc, tại sao Tiêu Cảnh Vân mới tám tuổi, lại tiếp xúc với vụ án lớn như vậy, đây không phải vụ án hắn giải quyết lúc 23 tuổi sao?"
【Mặc Mặc không rõ.】
Ân Tố Tố khẽ thở dài một hơi, chỉ đành im lặng nghe tiếp.
“Tất nhiên là nhớ, phu tử nói cảnh tượng thê thảm của những lưu dân kia, đến nay ta vẫn nhớ rõ như in.

Quan phủ cấu kết lẫn nhau, tham ô ngân lượng, lương thực cứu tế thiên tai, bẫy lưu dân tại thành cát, muốn thiêu sống họ…” Ân Nguyên Tân chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một tảng đá đè lên, không nói tiếp nữa.
“Chuyện này thì có liên quan gì tới nha đầu kia?” Ân Nguyên Tân đột nhiên hỏi.
“Năm đó vụ án này liên lụy đến nhiều người, Hoàng thượng hạ lệnh tra xét kĩ vụ án, kết quả lúc điều tra đến Tri phủ Hạ Châu, đột nhiên hạ lệnh dừng lại.

Tri phủ Hạ Châu họ Bạch, nha đầu kia tên Bạch Như Sương”.

Tiêu Cảnh Vân nói.
Ân Nguyên Tân gật gật đầu: “Hóa ra là như vậy, nghe nói Bạch đại nhân chọc giận ông trời, bị lửa lớn thiêu suốt ba ngày ba đêm, tan hết thành tro bụi”.
“Hình như Bạch gia có người trốn được ra ngoài, mai danh ẩn tích, sinh được độc nữ Bạch Như Sương, sau này không biết tại sao cha mẹ muội ấy chết bất đắc kỳ tử, Bạch Như Sương được sư phụ muội ấy thu nhận vào môn phái”.

Tiêu Cảnh Vân nói xong, thở dài một hơi, thân thế của nha đầu kia lận đận, vậy nên cho dù có những lúc mạo phạm, cậu cũng không để ý.
Ân Nguyên Tân cau mày suy nghĩ, có chút kỳ quái hỏi: “Chuyện này làm sao ngươi biết?”
“Sư phụ muội ấy nói”.

“Sư phụ cô ta quen biết người Bạch gia?” Ân Nguyên Tân hỏi.
Tiêu Cảnh Vân lắc đầu, biểu thị bản thân cũng không biết, “có điều sư phụ muội ấy cũng sẽ không lấy chuyện này ra lừa người, còn về việc sao bà ấy lại biết rõ như vậy, ta cũng không rõ nữa”.
Đừng nói Tiêu Cảnh Vân không rõ, cả người trọng sinh đến như Ân Tố Tố cũng nghe đến ngu người luôn rồi, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây?
Kịch bản gốc không phải là nữ chính mới muốn điều tra vụ án cũ này sao, kết quả sau khi một đống chứng cứ bày ra trước mắt, Tiêu Cảnh Vân mới mời cô ta tra án cùng.

Tại sao lại biến thành sư phụ nữ chính nói ra vụ án cũ này, còn nói ra cả lại lịch của nữ chính?
Đây không phải là đẩy nữ chính vào hố lửa hay sao?
Tôn nữ của phạm quan, không phải là nằm trong cửu tộc sao? Nếu bị phát hiện ra, thì chính là tội chết đó.
Hơn nữa, vậy mà còn dám tới Trấn Nam Vương phủ, đây không phải là muốn trói cả Trấn Nam Vương phủ chết chung sao, tới lúc đó cho dù toàn thân đều là miệng cũng không giải thích nổi quan hệ với Bạch gia.
Sao Vương phi lại có giao tình với sư phụ nữ chính được chứ?
Lẽ nào Bạch gia và Trấn Nam Vương phủ có bí mật che giấu?
Ân Tố Tố chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, kiếp trước rốt cuộc cô đã làm những gì, sao cái gì cũng không biết vậy.
Cái kịch bản này trở nên phức tạp như vậy từ khi nào chứ?.


Đọc truyện chữ Full