DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Khắc Nhớ Một Đời Mong
Chương 34: 34: Ngậm Máu Phun Người


Lời nói vừa cất lên khiến tất cả mọi người sửng sốt chỉ riêng Mẫn Chi vẫn giữ được nét bình tĩnh mà âm thầm quan sát.
- Ngươi có bằng chứng?
Hắn nhíu mày nghi hoặc.
- Ân..Đây là gói thuốc mà nô tì tìm được lúc Tiểu Khả không chú ý!
Trần Như Ngọc lấy một cái túi nhỏ rồi đưa cho Trịnh thái y.
- Nói dối! Rõ ràng đó là gói thuốc mà ta đã đưa cho tỉ....
Tiểu Khả kích động quát lớn.

Gói thuốc ấy rõ ràng là sớm hôm qua nàng đã nhờ Trần Như Ngọc kia cất giữ, vậy mà bây giờ nàng ta lại nói đó là độc dược...quả thật là một chuyện vô cùng hoang đường!
- Tiểu Khả tại sao ngươi lại có thể dựng chuyện như vậy? Rõ ràng đây là thứ mà ta tìm được trong chậu cây ở Tưởng Thư cung, ngươi sao có thể đổi trắng thay đen mà nói rằng mình đã đưa cho ta?

Trần Như Ngọc biểu tình kinh ngạc sửng sốt, giống như những gì Tiểu Khả nói hoàn toàn đều là tự biên tự diễn..
- Tỷ...
- Tại sao ngươi lại tìm được gói thuốc này và....ngươi chẳng phải là người của Tưởng Thư cung sao?
Sinh Phong lên tiếng khiến cuộc tranh luận giữa hai người dừng lại.

Bây giờ toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía Trần Như Ngọc.
- Bẩm hoàng thượng, sở dĩ nô tì tìm được gói thuốc ấy là do ban sáng hôm qua nô tì nhìn thấy Tiểu Khả mờ mờ ám ám đem một chậu cây kỳ lạ đến hoa viên do đó nô tì mới kiểm tra thử không ngờ lại tìm được thứ không nên thấy.

Còn về phần nô tì đem bằng chứng này nói ra là vì không muốn một người tốt đẹp như hoàng hậu nương nương bị hãm hại.

Tuy là cung nữ của hoàng quý phi nhưng...đối với loại chuyện tàn độc như vậy nô tì thật sự không có cách nào im lặng đứng nhìn!
Từng lời nàng ta nói vô cừng quả quyết và chắc chắn khiến cho mọi người dường như sa vào lời nói dối ấy.
- Hoang đường! Rõ ràng là tỷ đang ngậm máu phun người!
Tiểu Khả run rẩy chỉ tay vào Trần Như Ngọc, ánh mắt phẫn nộ không tin được những gì người kia vừa nói ra.
- Ngươi nói đây là thuốc của ngươi?
Sinh Phong chuyển dời ánh mắt sang thân thể bé nhỏ đang run lên từng đợt mà chất vấn.
- Ân..gói thuốc đó là ngày hôm qua Tiểu Định tử đã đưa cho nô tì! Lúc nô tì trở về Tưởng Thư cung, nô tì đã tính mang gói thuốc ấy đi cất để mỗi ngày sắc cho nương nương uống để tẩm bổ thân thể.


Nhưng không ngờ lại gặp Như Ngọc tỷ giữa đường và bảo với nô tì rằng nương nương sai nô tì đi hái hoa để làm bánh cho người và Tưởng tướng quân, do đó nô tì mới không nghĩ ngợi mà nhờ Như Ngọc tỉ cất giùm gói thuốc...
- Bịa đặt! Rõ ràng cả ngày hôm qua ta và ngươi chưa từng một giây trò chuyện cũng như chưa từng nói hoàng quý phi sai ngươi đi hái hoa làm bánh.

Vậy mà ngươi lại không cảm thấy trắng trợn mà giương mắt nói đói! Gói thuốc này vốn dĩ là người cố ý giấu trong chậu hoa ấy nhưng ông trời có mắt để cho ta phát hiện.

Bây giờ ngươi lại muốn đổi trắng thay đen, ta thật không ngờ ngươi ngày thường luôn tỏ ra thiên chân ngây ngô lại mưu mô xảo quyệt đến mức này!
- TRẦN NHƯ NGỌC!!
Tiểu Khả căm phẫn nhìn người kia không ngừng dựng chuyện khiêu khích.

Bây giờ nàng đã hiểu vì sao tiểu thư lại không cho nàng đi tìm Trần Như Ngọc...vì vốn dĩ nàng chỉ là một con cờ bị lợi dụng...
Ngày hôm nay Tiểu Khả thật sự đã bị kích động hết lần này đến lần khác, những người nàng tin tưởng lại đang cố gắng dồn nàng và tiểu thư vào chỗ chết, rốt cuộc là vì sao?
- ĐỦ RỒI! Các ngươi có còn xem trẫm là vua là hay không?
Sinh Phong quát lớn, ánh mắt sắc bén nhìn hai nữ nhân đang quỳ đối diện với hắn.

- Làm sao ngươi biết đây là là độc dược đã hại hoàng hậu?
Hắn tiếp tục lạnh giọng mà hỏi cung nữ kia khiến nàng ta không tránh khỏi sợ hãi.
Nhưng nàng ta biết nàng ta không có quyền sợ hãi vì nàng ta phải tiếp tục thực hiện tốt vở diễn này.

Nếu không hoàng hậu nương nương nhất định sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết!
"Đóa hoa này có phải rất đẹp không? A Ngọc, ngươi nghĩ xem nếu nó bị chà đạp dưới chân những kẻ không ra gì thì sẽ như thế nào? Và ngươi nên nhớ ta sẽ không bao giờ nuôi những người vô dụng không đem lại ích lợi gì cho ta!"
Giọng nói ma mị đáng sợ vang lên bên tai Trần Như Ngọc như một liều thuốc giúp nàng ta bình tĩnh.
Khẽ điều chỉnh cảm xúc nàng ta tỏ vẻ thê lương mà nói:
- Là do...người thân của nô tì cũng từng vì loại độc này mà mất mạng...


Đọc truyện chữ Full