Không hiểu sao tôi lại thấy hốt hoảng. Tôi cất bước đuổi theo hắn rồi cứng nhắc dừng lại giữa chừng.
Hắn nghe thấy đúng không? Hắn nghe được bao nhiêu? Hắn sẽ nghĩ tôi như thế nào?
Rõ ràng là hôm nay tôi cùng hắn về nhà gặp ông nội, nhưng tình huống thế này rồi thì làm sao tôi bước vào nhà hắn được nữa?
Xưa nay tôi gan lớn, vậy mà bây giờ còn không có dũng khí gọi điện hỏi thăm hắn một câu.
Tôi đứng đó suốt một giờ, tận đến khi hai chân tê dại mới hoảng hồn tỉnh lại. Có lẽ đoạn tình cảm giả vờ giữa tôi và Trì Nghiên nên kết thúc tại đây.
Tôi quay về nhà, tóm tắt kể lại cho bạn thân.
Cô ấy im lặng một lát rồi hỏi: “Ninh Ninh, không lẽ cậu thích Trì Nghiên?”
Giờ thì đến lượt tôi im lặng.
Tôi có thích Trì Nghiên không? Tôi cẩn thận hồi tưởng lại mấy ngày ở bên cạnh hắn từng chút một. Từ lúc đầu còn xa cách nhau, sau này quan hệ dần thân thiết, thậm chí còn bước vào cuộc sống của đối phương. Còn có những cảm xúc mập mờ bất chợt luôn làm tôi không biết phản ứng như thế nào.
“Thích thì thích thôi, mình thấy tình sử cậu nhỏ nhà họ Trì sạch sẽ lắm, so với Thời Lẫm thì tốt hơn biết bao nhiêu, nếu cậu không ngại thì thử xem.”
...
Nửa đêm, có người đến gõ cửa nhà tôi.
Trì Nghiên mặc quần áo giống hồi sáng, sắc mặt tối tăm mù mịt.
“Chuyện lúc sáng...”
Tôi mở to mắt, bất ngờ nhận được nụ hôn từ hắn.
Mùi rượu và thuốc lá đan xen lẫn nhau xộc vào môi lưỡi, tôi duỗi tay muốn đẩy ra, mắt ngân ngấn nước: “Sặc.”
“Cố chịu đi.”
Tuy hắn nói thế nhưng không hôn tôi nữa, xoay người định rời đi.
“Trì Nghiên.” Tôi đuổi theo hai bước thì bị hắn cản lại.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt hắn kìm nén, ngấm ngầm chịu đựng như vậy bao giờ. Giống như sắp sửa bùng nổ...
“Trình ninh, đừng tới đây. Tôi không chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Ngón tay tôi nắm rồi lại buông, vừa dợm bước đã bị hắn túm vào trong lòng. Cánh môi tôi cảm thấy đau đớn, mùi rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng.
Không biết từ lúc nào, hơi thở Trì Nghiên đã lướt đến cổ tôi, cũng trong nháy mắt đó hết thảy động tác đều dừng lại. Tôi dò theo tầm mắt hắn, nhìn thấy hình xăm ở nơi đó.
TL – tên viết tắt của Thời Lẫm.
Lúc đó tôi còn trẻ người non dại, yêu một người bèn muốn khắc ghi vào vĩnh cửu. Tôi nghĩ là một lúc nào đó Thời Lẫm sẽ phát hiện ra. Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp thấy, không hề hay biết gì thì chúng tôi đã chia tay.
“Em yêu hắn tới mức này?”
Ngón tay Trì Nghiên xoa lên hình xăm, tôi sợ ngứa né tránh thì bị hắn ngang ngược siết chặt, không cách nào động đậy được.
“Hắn thấy chưa? Hắn có từng hôn em giống như tôi bây giờ không?”
Nói xong, hắn chăm chú nhìn môi tôi, ánh mắt dần sẫm lại rồi tiếp tục hôn xuống đó.
“Nói lại một lần xem, em muốn yêu đương với ai?”
“...”
Hết nụ hôn này đến nụ hôn khác lấp kín lời giải thích của tôi.
“Đừng nói, tôi không nghe được.”
Chỉ kém cuối cùng một bước, Trì Nghiên giúp tôi sửa sang lại tóc tai rối loạn, chỉnh lại đai an toàn áo hai dây, đưa tôi vào nhà mới rời đi.
“Đừng tiễn, bên ngoài lạnh lẽo.”
Tôi nắm chặt góc áo Trì Nghiên. Bước chân hắn khựng lại, quay đầu nhìn tôi: “Trình Ninh, tôi có thể hiểu là em đang muốn giữ tôi ở lại không?”
Một cô gái thành niên, hơn nửa đêm níu kéo một người đàn ông trưởng thành, không cần nghĩ nhiều cũng biết ý tứ ra sao.
Đáy lòng tôi rối bời, buông tay ra thì bị hắn nắm lấy.
Trì Nghiên đi rồi lại quay về: “Tôi thật lòng.”
Chớp mắt, cửa đóng, nụ hôn rơi xuống, nơi cánh môi lưu luyến khó ngừng.
“Tắm chung đi.”
Một giây cuối cùng đó, hai tay hắn chống lên tường bao vây tôi lại, ánh mắt trắng trợn lộ liễu: “Trình Ninh, tôi là ai?”
“Trì Nghiên.”
“Không đúng.”
“A Nghiên.”
“Gọi lại đi.”
“Ông xã!”
Từ phòng ngủ đến sofa, rồi lại từ phòng khách xuống sàn nhà, tiến vào phòng vệ sinh.
Tôi cảm thấy tôi sắp sửa thăng thiên rồi: “Em, em không muốn tắm nữa.”
“Tắm một lần này nữa rồi thôi.”
Ngày hôm sau tỉnh lại, cơ thể tôi cứ như bị nghiền nát vậy, chỗ nào cũng mệt mỏi vô cùng.
Tôi rời giường, Trì Nghiên đã đi từ lâu, để lại tờ giấy viết: [Trong máy nấu sữa hạt có sữa đậu nành, trong nồi có bánh bao nhỏ, nhớ ăn đấy, còn nữa, thuốc ở trên bàn.”
Trong đầu tôi vang lên mấy câu bị Trì Nghiên ép nói vào tối qua, lỗ tai lập tức ửng đỏ.
Tôi ăn bữa sáng xong thì hắn gọi điện lại. Chúng tôi không ai nói năng gì, vẫn là hắn mở lời trước: “Hối hận?”
Giọng hắn có vài phần cẩn thận hỏi dò. Thì ra không chỉ có tôi cảm thấy mê mang với đoạn cảm tình này.
Trì Nghiên không ai sánh bằng cũng sẽ tự ti trước tình yêu.
Tôi thấy đau lòng quá, thành thật nói với hắn: “Không có, chỉ là có chút... xấu hổ.”
Hắn cười thành tiếng: “Ninh Ninh, tương lai còn dài, em nên tập làm quen đi là vừa.”
Tôi đến tiệm xăm xóa bỏ hình xăm, vừa vặn lúc đó TV đang chiếu tin tức “thiên kim thật giả”.
Ma xui quỷ kiến, sau khi xóa xăm xong thì tôi đi tới cơ quan giám định DNA. Trên đường về phòng làm việc, tôi nhớ ra còn chưa giải thích chuyện đêm qua với Trì Nghiên. Tôi sắp xếp từ ngữ lại rồi nhắn tin cho hắn.
[Hôm qua mấy lời đó là do em cố ý muốn kích thích mẹ em thôi, không phải là thật đâu. Trước đây em có nghĩ tới việc kết hôn với Thời Lẫm, nhưng sau lần bị bỏ trên núi thì em đã đánh mất ý nghĩ đó rồi.”
Tôi không thích dài dòng lê thê, chuyện đã qua thì là chuyện đã qua rồi.
Hình như Trì Nghiên đang bận, khi tôi về tới phòng làm việc mới nhận được một chữ: [Ừ.]
Tôi tiện tay tắt máy, bắt đầu thiết kế bản thảo. Mãi đến lúc tan tầm thì Trì Nghiên đến đón tôi.
“Về nhà em hay về nhà anh?”
Tôi nhớ tới cảnh thảm thiết hôm qua nên còn sợ hãi trong lòng: “Không thể ai về nhà nấy sao?”
“Về nhà anh à, được thôi.”
...
“Đêm nay không chạm vào em.”
Sự thật chứng minh, lời đàn ông nói hoàn toàn không thể tin.
Tôi được hắn ôm ra khỏi phòng tắm, mí mắt nặng tới mức không mở ra nổi.
Tinh thần hắn thì dồi dào lắm, hôn lên trán tôi nói: “Ninh Ninh, chúng ta đăng ký kết hôn đi.”
Tôi bị dọa tỉnh: “Anh không thấy quá nhanh rồi sao?”
Ánh mắt Trì Nghiên lạnh xuống: “Em không muốn?”
“Không phải.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm trong giây lát, cảm xúc dịu lại nói: “Ngủ đi.”
Tắt đèn, bóng đêm lấp đầy cả căn nhà.
Có người giận rồi.
Tôi suy nghĩ, nhẹ nhàng chọc hắn thì ngón tay bị nắm chặt. Giọng hắn nghèn nghẹn: “Đừng có đụng lung tung.”
Tôi “á” một tiếng, định rút tay lại thì bị hắn ôm cả người vào lòng.
“Mẹ em... không thích em lắm... hiện tại em còn chưa thoát được tầm kiểm soát của mẹ. Nếu kết hôn với anh thì sợ là bà sẽ không kiêng kị gì nữa mà làm ra chuyện không tốt với anh. Em không muốn vì em mà anh thấy không thoải mái. Em không nên lôi anh vào mấy chuyện không hay thế này.”
Yêu đương là chuyện riêng hai người, kết hôn là chuyện cả hai gia đình.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Mẹ em bám dai lắm.” Tôi nghiêm túc nói: “Có khả năng sẽ bào tiền anh này, còn làm ảnh hưởng hình tượng trong công ty của anh nữa này. Mẹ em sẽ phát điên lên, không phân biệt tình huống hay địa điểm nào đâu, không cách nào nói lý lẽ với bà được.”
“Thì ra Ninh Ninh của anh phải sống khổ sở vậy à?”
Mắt tôi đau xót: “Cũng, cũng không phải, thành tích em tốt, đạt được nhiều học bổng lắm. Tự thân em tiết kiệm được tiền, không có bạc đãi bản thân.”
“Thật thông minh.”
“Em nghĩ tới sau này không chỉ...”
“Không chỉ chơi đùa với anh thôi là được.” Hắn nhéo mũi tôi, tiếp nhận tâm tư của tôi: “Trình Ninh, anh dâng tặng trong sạch của bản thân cho em rồi, không ai thèm anh nữa, em không được chơi trò lưu manh với anh đâu đấy.”
“Em không có.”
“Ngoan lắm, bé ngoan phải được khen thưởng.”
“Anh... anh đừng kéo áo em mà...”
Hắn chợt thấy mảng da thịt nơi đầu vai tôi đỏ bừng thì bất động: “Hôm nay em đi xóa nó à?”
“Ngay từ đầu em đã muốn xóa rồi, em và anh đã ở bên nhau thì còn giữ hình xăm tên người yêu cũ làm gì? Hơn nữa em không muốn anh mất hứng. Trì Nghiên, yêu đương là chuyện vui vẻ, em hy vọng được anh chỉ nhận được những điều tốt đẹp trong đoạn tình cảm này mà thôi.”
“Chọn anh rồi đúng không? Ninh Ninh, em hãy yêu anh đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sương Trên Nghiên Mực
Chương 7
Chương 7