Lúc này, bên trong thư phòng của Triệu Vương đèn đuốc đang thắp sáng trưng. Triệu Vương đã bố trí triển khai cả đêm, bây giờ mọi việc trong thành Lạc Dương đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Giả Nam Phong thì bị giam giữ ở thành Kim Dung, giờ đây ả như con hổ cái bị mất đi trái tim và không thể vươn mình được nữa. Còn tên Hoàng đế khờ khạo kia vẫn đang ở trong kinh thành cười ngây ngô, hoàn toàn không biết trời đất đã biến chuyển thế nào. Là người con duy nhất còn sống của Tư Mã Ý, Tư Mã Luân từ lâu đã bất mãn với đứa cháu trai này của mình. Vì ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể ngồi trên ngai vàng thì tại sao một người như ông ta lại không thể ngồi. Mặc dù Tư Mã Luân biết bản thân sẽ không sống được bao nhiêu năm nữa, thế nhưng trong lòng ông ta vẫn muốn nếm thử cảm giác ngồi lên ngai rồng ấy trong lúc ông ta vẫn còn hơi thở.
Triệu Vương nhìn ra ngoài song cửa sổ, trời đã gần sáng. Ông ta đấm đấm cái lưng già nua của mình và dụi đôi mắt lão lờ mờ. Dù gì Triệu Vương cũng đã gần bảy mươi tuổi, lại phải trằn trọc suy tính cả đêm, tuy thần kinh vẫn vô cùng hưng phấn song cơ thể lại không thể làm theo ý mình. Nhưng trong lúc này ông ta vẫn chưa thể nghỉ ngơi, vì có một việc cơ mật cần phải được thực hiện.
Tôn Tú đưa một tấm da cỡ bằng chiếc quạt cho Tư Mã Luân xem, ông ta cầm lấy nó, cố nhướng mắt đọc những ký tự nhỏ trên tấm da ấy. Tôn Tú quan tâm đốt nến lên và nói nhỏ: “Thuộc hạ đã đọc qua nó rồi, các điều trên ấy đều không có vấn đề gì.”
Tư Mã Luân gật đầu, đưa tấm da giao lại cho Tôn Tú rồi nói với hắn bằng chất giọng yếu ớt: “Nhất định phải cất giữ cẩn thận.”
Tôn Tú cầm lấy tấm da, trong lòng hắn đã rõ nhưng không nói ra, hắn xoay người nhìn đến một bóng dáng cao lớn đang ngồi dưới ánh đèn: “Ngài cũng hãy cất giữ bản sao khác cho kỹ lưỡng.”
Người đó mặc bộ y phục đen, đeo chiếc mặt nạ hình lang sói, chỉ để lộ ra hai con mắt cay độc khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi. Ông ta mở miệng, giọng lạnh như băng: “Đó là điều đương nhiên. Thứ này giống như một thanh gươm sắc bén treo ngang trên đầu người và ta. Chỉ có duy nhất cách này, mới có thể tồn tại lâu dài.”
Triệu Vương đi về phía người đó, vẫn có chút băn khoăn: “Vậy, Thành Đô Vương Tư Mã Dĩnh ở đâu……”
Người mặc đồ đen đứng dậy, cao hơn Triệu Vương cả một cái đầu. Ông ta chắp tay sau lưng, kiêu căng ngạo mạn nói: “Ta sẽ giữ chân hắn, để hắn không có thời gian lưu tâm đến thành Lạc Dương. Triệu Vương chỉ cần bày mưu tính kế, cứ tiếp tục làm việc mà người muốn làm.”
Tư Mã Luân cười. Ông ta không ngu ngốc, ông ta biết Tư Mã Dĩnh có ý định gì khi chủ động tham gia cùng với ông ta. Tư Mã Dĩnh còn trẻ và có sức mạnh, lại là Hoàng đệ của vua, so với ông ta chỉ là một Hoàng thúc thì hắn danh chính ngôn thuận hơn nhiều. Thế nên, Tư Mã Luân buộc phải ra tay giữ chân hắn mới có thể quét sạch hết đám cháu làm chướng ngại vật đó.
Triệu Vương thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn như vỏ bưởi phơi khô, nói với người mặc đồ đen: “Vì cách của các người, phải chăng chúng ta nên đập tay liên minh?”
Người mặc đồ đen nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt, bàn tay tái nhợt, khô héo. Ông ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay ra đập tay với Tư Mã Luân. Dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng lòng bàn tay vừa lạnh vừa khô thế này khiến người khác vô cùng khó chịu.
Thật ra Triệu Vương cũng không thoải mái gì. Ngay khi người mặc đồ đen bước vào thư phòng, bầu không khí xung quanh như có luồng sát khí bủa vây từ mọi hướng. Và chiếc mặt nạ hình lang sói ấy càng khiến người đó trở nên đáng sợ hơn, cùng với đôi mắt như lưỡi dao đó như thể sẵn sàng chọn con mồi để ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào.
Người mặc đồ đen chuẩn bị rời đi thì Triệu Vương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, bây giờ Dương Huyền Chi đang ở trong tay của bổn vương, xử trí thế nào thì tùy ngươi quyết định.”
Người mặc đồ đen đã đi đến trước cửa thư phòng và dừng lại khi ông ta nghe thấy những lời đó. Ông ta khẽ lẩm bẩm, không nhìn ra được vẻ mặt, nhưng giọng điệu thì đầy ẩn ý sâu xa: “Dương Huyền Chi……” Dường như ông ta đang nở một nụ cười, sau đó xoay người khom mình hành lễ với Tư Mã Luân, “Vậy thì xin Triệu Vương hãy thay ta xem xét. Khi nào ta tìm ra cách xử trí, ta sẽ tự mình đến thỉnh cầu Triệu Vương.”
Nói xong người mặc đồ đen xoay người rời đi. Triệu Vương nhìn theo bóng lưng đầy cường tráng của ông ta, ngay cả trong bộ y phục cũng không giấu được vẻ dũng mãnh đến ngạt thở kia. Triệu Vương thầm thở ra, trong lòng trù tính: Con người này quá nguy hiểm, khi không còn giá trị lợi dụng nữa thì phải nhổ cỏ tận gốc mới được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Tháng Huy Hoàng
Chương 59: Chương 59: Tên thật (1)
Chương 59: Chương 59: Tên thật (1)