DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa
Chương 15: Chương 15:

Nguyễn Yên bỗng nhiên ngây người: “Cái gì?”

 
Ý của anh chẳng lẽ là…

 
Nhưng mà từ khi lãnh chứng đến bây giờ, không phải anh vẫn luôn không có ý nghĩ về phương diện kia hay sao??

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt sửng sốt của Nguyễn Yên thì đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh vẫn luôn nhìn cô chăm chú: 

 
“Nguyễn Yên, tôi chưa bao giờ có ý định ở riêng sau khi kết hôn.”

 
Lúc trước vốn dĩ không phát sinh chuyện gì là vì anh để cho cô đủ thời gian để thích ứng, còn việc ở riêng vốn dĩ không có trong quy định thỏa thuận trước hôn nhân.

 
Nguyễn Yên không ngốc, cô có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương.

 
Gò má cô ửng đỏ, tim đập như nai con chạy loạn thì nghe thấy giọng nói càng thêm khàn đặc của Chu Mạnh Ngôn:

 
“Có thể không?”

 
Dường như anh đang trưng cầu ý kiến cuối cùng.

 
Sóng biển vỗ vào bờ cát, bọt sóng trong phút chốc khuấy động làn sóng nhiệt trong lòng cô. 

 
Sau khi kết hôn, cô cũng đã tự nhủ với bản thân rằng có một việc sớm muộn gì cũng sẽ phải đến, đây là nghĩa vụ vợ chồng, cô chẳng có lý do gì để không tình nguyện.

 
Trong thế giới không có ánh sáng, người đàn ông trước mặt đang dần chiếm giữ toàn bộ tâm trí của cô, Nguyễn Yên cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ càng ngày càng nóng lên giống như một ngọn lửa càng đốt thì càng cháy mãnh liệt khiến cho cô phải vứt bỏ hết toàn bộ áo giáp của mình. 

 
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Yên rốt cuộc cũng nương men say kia mà khẽ gật đầu.

 

Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, ánh mắt dần tối xuống, vài giây sau anh cúi người xuống, cánh tay đặt ở phía sau đầu gối của cô gái sau đó bế cô lên.

 
Chiếc áo choàng vải tuyn mỏng manh trên người rơi xuống mặt đất. 

 
Người đàn ông đi từng bước về phía phòng ngủ.

 
Nguyễn Yên nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, nhịp tim đập rối loạn, cảm giác bản thân giống như một con cá nhỏ bị mắc cạn sắp không thể hít thở được nữa.

 
Sau đó anh buông tay ra, cô cảm thấy bản thân được đặt trên chiếc giường mềm mại.

 
Phía trên thân thể truyền đến tiếng cởi qu@n áo, gò má của cô ửng đỏ, vài giây sau lại bị anh ôm một lần nữa, bàn tay của cô chạm vào ngực anh, xấu hổ đến mức dùng tay che ở trước người theo bản năng nhưng lại bị anh đẩy ra. 

 
“Nguyễn Yên, thả lỏng nào.”

 
Giọng nói của anh hơi khàn. 

 
Cô gái khẽ đáp lại, cảm nhận được bàn tay của người đàn ông bắt đầu chậm rãi cởi đi dây váy ngủ của cô.

 
Bởi vì không nhìn thấy nên mỗi một giác quan trên toàn bộ cơ thể của cô đều được phóng đại không ngừng, mỗi một động tác của người đàn ông đều có thể bị cô cảm nhận rõ ràng. 

 
Khi chiếc váy bị Chu Mạnh Ngôn ném tới một góc khác của chiếc giường, cô giống như một món quà đã được gỡ giấy gói ra, xuất hiện rõ ràng trước tầm nhìn của anh. 

 
Làn da của cô trắng như tuyết mùa xuân, giống như đồ sứ hảo hạng, mịn màng sáng lấp lánh, nhỏ nhắn nhưng cũng rất thướt tha và hấp dẫn, giống như là trái anh đào ngày xuân chưa từng bị người khác hái đi, đỏ tươi ướt át, tràn ngập cảm giác thiếu nữ.

 
Nguyễn Yên ngượng ngùng, ngay sau đó nụ hôn của người đàn ông lập tức rơi xuống cơ thể cô.

 
Tiếng hơi thở dần được truyền ra từ trong miệng cô đã vô tình lấn át đi tiếng sóng biển bên tai Chu Mạnh Ngôn.

 
Thật lâu sau đó, anh khó khăn lắm mới có thể nhịn xuống rồi dừng lại, sau đó đứng dậy mở ngăn tủ đầu giường ra, lấy chiếc hộp mà người dưới đã chuẩn bị chu đáo khi sắp xếp phòng tân hôn. 


 
Nguyễn Yên nghe thấy tiếng sột soạt xé mở bao, đoán được điều gì đó thì khuôn mặt đỏ bừng, vài giây sau cô lại bị anh kéo vào trong lòng ngực lần nữa.

 
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, nghĩ đến điều gì đó, khàn giọng đặt câu hỏi: 

 
“Lúc trước chưa từng sao?”

 
“Ừm…”

 
Chu Mạnh Ngôn không phải là một người bảo thủ đến mức yêu cầu Nguyễn Yên phải là lần đầu tiên, nhưng khi nghe thấy cô trả lời như vậy thì nơi đáy mắt của anh vẫn lướt qua một tia cảm xúc.

 
Nguyễn Yên khẽ cắn môi, những ngón tay ngọc màu xanh nhạt bám lấy vai anh, trong lúc nhất thời cô không nghe rõ anh đang nói cái gì bên tai thì Nguyễn Yên đã cảm nhận được một trận đau đớn, trong đầu trở nên trống rỗng trong nháy mắt.

 
Chu Mạnh Ngôn không có thêm bất kỳ động tác gì nữa, chờ mãi cho đến khi cô hoàn toàn thích ứng thì mới cầm lấy quyền chủ động lần nữa.

 
Từ khi kết hôn tới nay, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân đang chìm vào trong hư ảo, nhưng mà giờ phút này, cảm nhận mà Chu Mạnh Ngôn mang đến cho cô lại chân thật như vậy.

 
Cô đã quên mất thời gian, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông, cô dần cảm nhận được một loại vui sướng chưa từng trải qua trước đó. 

 
Sau đó cô bị anh lật người đưa lưng về phía anh, từng nụ hôn nhỏ vụn của Chu Mạnh Ngôn rơi xuống trên xương b ướm của cô. 

 
Dịu dàng hiếm có.

 
Làn gió mùa hạ cuốn lên bức màn sa màu trắng rồi tràn vào trong phòng, lay động chuông gió đang treo, làm xáo trộn sự ấm áp bên trong căn phòng. 

 
***

 
Sáng sớm ngày hôm sau, những tia sáng xuất hiện phía chân trời, nhuộm lên trên mặt biển một tầng ánh sáng vàng.

 
Chu Mạnh Ngôn thức dậy trước.

 
Anh mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt đang ngủ yên tĩnh của cô gái bên cạnh, lông mi của cô rất dài che đi mí mắt, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, dịu hiền và ngoan ngoãn giống như tối hôm qua vậy. 

 
Chu Mạnh Ngôn thu hồi ánh mắt, kìm nén một vài cảm xúc dễ dàng trỗi dậy vào buổi sáng sớm, một lúc sau mới xốc chăn lên rồi bước xuống giường đi rửa mặt.

 
Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ, trước tiên anh đi vào phòng sách, mở chiếc điện thoại di động mà anh đã ném trên bàn sách tối hôm qua thì lập tức nhảy ra một chuỗi tin nhắn do Đằng Hằng gửi tới vào lúc mười giờ tối hôm qua.

 
[Người anh em, tôi thật đau lòng cho cậu, ngoại trừ tôi thì còn ai sẽ biết sự cô đơn trong đêm tân hôn của cậu chứ.]

 
[Không sao đâu người anh em, tôi sẽ bầu bạn với cậu, cậu có thể nói với tôi nỗi cô đơn lạnh lẽo trong lòng cậu, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không chê cười cậu đâu.]

 
[Hay là tôi mang rượu đến biệt thự của cậu tìm cậu nhé, dù sao cũng chỉ có mỗi một mình cậu, haiz.] 

 
Chu Mạnh Ngôn: [...] 

 
Đằng Hằng ở đầu bên kia bị âm thanh của tin nhắn đánh thức, nhìn thấy tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn thì tỉnh táo lại ngay lập tức: [Sao sáng nay cậu mới trả lời tin nhắn của tôi?] 

 
Đằng Hằng ngồi dậy, bỗng nhiên đoán được mọi chuyện: [Mẹ kiếp, có phải tôi đã đoán sai tối hôm qua rồi hay không?!]

 
[Rốt cuộc có phải cậu đã có một đêm động phòng hoa chúc rồi hay không?!!!] 

 
Chu Mạnh Ngôn: “……”

 
[Có việc?]

 
Đằng Hằng nhìn thấy câu nói cũng đồng nghĩa với cam chịu này thì ngửa mặt lên trời cười to ở trên giường, hắn biết Chu Mạnh Ngôn là người sống nội tâm, ngại ngùng không nói thẳng ra nhưng lúc này với tư cách là một người anh em thì nhất định phải đề xuất một chút điều gì đó, Đằng Hằng lạch cạch gõ tin nhắn gửi qua bên kia: 

 
[Chu Mạnh Ngôn, phiền cậu không thể chỉ quan tâm đ ến thỏa mãn của bản thân, lúc này cậu cần phải quan tâm đ ến thân thể phu nhân của cậu nhiều hơn mới được, có hiểu chưa?]

 
[Cậu phải quan tâm đ ến cảm nhận của người ta nhiều hơn một chút, đặc biệt là lần đầu tiên, hỏi han ân cần một chút, đừng cứ giữ mãi một gương mặt lạnh băng như vậy, ai nhìn thấy thì làm sao còn muốn tiếp tục lần thứ hai với cậu nữa chứ!] 

 
[Tôi là giáo viên tình cảm có thâm niên.]


 
Hắn vừa mới gửi đi thì màn hình lập tức hiện ra một cái dấu chấm than màu đỏ.

 
“Tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.”

 
Đằng Hằng: “…………”

 
Nguyễn Yên tỉnh lại từ trong mộng một tiếng sau đó, cô mở mắt ra, cảm thấy bên cạnh không có ai thì sờ sờ mép giường, quả nhiên là như vậy. 

 
Người đàn ông đã không còn ở đây nữa.

 
Cô cử động cơ thể thì cảm thấy toàn thân đau nhức, chân cẳng nhũn ra, hồi ức đêm qua tràn ngập trong lòng khiến cho cô đỏ mặt, tim đập nhanh trở lại.

 
Tối hôm qua bọn họ dường như…… Không chỉ một lần.

 
Cô chỉ nhớ rõ sau đó, người đàn ông dần dần mất kiểm soát, càng ngày càng mạnh mẽ, cô xin tha nhưng cũng vô dụng.

 
Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn ôm cô đến phòng tắm và tắm rửa sạch sẽ thân thể. Ngay lúc đó cô đã mệt đến mức không thể cử động, nhưng thật ra anh đã chăm sóc cô rất chu đáo.

 
Nguyễn Yên vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong chăn bông.

 
Không thể suy nghĩ nữa không thể suy nghĩ nữa……

 
Đây là sinh hoạt của vợ chồng bình thường, có cái gì hay để mà nhớ lại chứ.

 
Hơn nữa nói trắng ra là những chuyện này đối với Chu Mạnh Ngôn mà nói thì cũng chỉ là đi theo trình tự mà thôi. Dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ không thay đổi bởi vì chuyện của tối hôm qua, thế giới của người trưởng thành dù có xảy ra chút chuyện gì đó thì đều có thể không mang theo tình cảm.

 
Một lúc sau người giúp việc gõ cửa bước vào và hỗ trợ cô rửa mặt thay quần áo, các cô nàng nhìn thấy dấu ấn dâu tây trên cổ Nguyễn Yên cùng với dấu vết trên ga trải giường thì tất cả đều giả ngu làm như không nhìn thấy.

 
Cô gái đi ra khỏi phòng ngủ, người giúp việc nói: “Tiên sinh đang ăn sáng ở phòng ăn, để tôi đưa ngài qua đó nhé.”

 
“…… Được.”

 


Đọc truyện chữ Full