DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa
Chương 9: Chương 9:

Chu Mạnh Ngôn đi ra ngoài phòng, tiếp điện thoại.
 
"Hi, Mạnh Ngôn, lâu rồi không liên lạc với cậu, gần đây thế nào?"
 
Người gọi điện thoại tới là phó hội trưởng hiệp hội sưu tầm MINIYA, Johnson.
 
Phạn Mộ Ni và MINIYA đã từng hợp tác triển lãm thời trang một lần, lúc ấy gây tiếng vang rất lớn, sau đó hai bên cũng thường xuyên liên lạc với nhau.
 
Johnson và Chu Mạnh Ngôn hàn huyên mấy câu rồi vừa khéo nhắc tới một chuyện: "Tôi nghe nói cậu kết hôn rồi à, đối tượng là thiên kim của công ty Âu Lạp phải không?"
 
"Ừm." Chu Mạnh Ngôn hỏi, "Sao vậy?"
 
"Tôi nhớ nguyên chủ tịch của Âu Lạp, Nguyễn tiên sinh trước đây luôn thích một chiếc khấu bình an bằng phỉ thúy của hiệp hội chúng tôi, ông ấy đã đích thân bay đến Berlin để hỏi thăm về nó nhưng theo quy định thì lúc đó chiếc khấu bình an này không được bán ra ngoài, cho đến hai tuần trước nó mới được mở bán."
 
Johnson hỏi: "Thứ sáu tuần tới hiệp hội chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc đấu giá ở Lâm Thành, vốn dĩ cái khấu bình an này sẽ là một trong những vật phẩm đấu giá, nhưng gần đây quá nhiều người tới hỏi giá, ai cũng có ý muốn mua, tôi lại không liên lạc được với Nguyễn tiên sinh cho nên muốn hỏi cậu thử xem, có cần tôi bên này giữ lại trước giúp cậu không?"
 
Johnson nghĩ, đây cũng coi như mượn cái khấu bình an này bán cho Chu Mạnh Ngôn một phần ân tình.
 
Chu Mạnh Ngôn nghe vậy, chợt nhớ những lời Nguyễn Yên hỏi anh vào tối hôm trước khi đi công tác.
 
Cũng có liên quan đến buổi đấu giá này.
 
Hồi lâu sau anh dụi tắt điếu thuốc trong tay, "Nói sau đi."
 
"Cũng được, không cần trả lời gấp, mấy ngày nay cậu ở Berlin, có thời gian thì đến hiệp hội của chúng tôi chơi, gần đây chúng tôi nhập vào nhiều đồ tốt."
 
"Ừm."
 
Chu Mạnh Ngôn cúp điện thoại, trở về phòng bao, tiếng nói chuyện bên trong bỗng nhiên im bặt, mọi người đồng loạt nhìn về phía anh.
 
Chẳng biết tại sao Tưởng Ánh lại lui qua một bên giữ khoảng cách thích hợp, khi ánh mắt của Chu Mạnh Ngôn tùy ý quét về phía cô ta, cô ta phản xạ có điều kiện cúi đầu xuống thật nhanh, không dám có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào.
 
Người đàn ông ngồi về vị trí, Tô Lữ ngồi đối diện vội mỉm cười:
 
"Là Chu chu phu nhân gọi điện tới sao, quan hệ của Chu tổng và phu nhân thật tốt quá."
 
Đằng Hằng không nhịn được khẽ ho một tiếng, Chu Mạnh Ngôn quay đầu thì thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn trần nhà, bàn tay che kín nửa miệng, cố gắng đè khóe miệng xuống.
 
Chu Mạnh Ngôn như đã đoán được gì đó, sắc mặt sa sầm mấy phần.
 
"Ừm."
 
Đằng Hằng cảm thấy. . . nhịn cười thật sự mẹ nó mệt ghê.

 
. . .
 
Nguyễn Yên phiền não vì không lấy được thư mời, cuối cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc liên lạc với Sân Minh Triết.
 
Cô còn lo lắng sẽ phiền phức nhưng đối phương lại nói cô cứ yên tâm chờ tin. Một ngày sau Nguyễn Yên nhận được cuộc gọi từ cậu, đầu bên kia nói đã giúp Nguyễn Yên lấy được thư mời mà cô cần rồi.
 
Nguyễn Yên vội vàng nói cảm ơn, Sân Minh Triết hỏi cô có thể ra ngoài một chuyến không? Hắn đưa thư mời cho cô, hiện tại hắn đang chuẩn bị một hoạt động ở trung tâm thương mại, quả thực không thể phân thân, cũng không biết lúc nào mới kết thúc công việc.
 
Nguyễn Yên nói không sao, cô có thể tới, vì thế Sân Minh Triết gửi địa chỉ cho cô.
 
Sau khi đến trung tâm thương mại, có Diệp Thanh đi cùng, Nguyễn Yên đã tìm được tiệm cà phê hai người hẹn gặp.
 
Đi vào trong tiệm, Nguyễn Yên gọi một ly cà phê rồi ngồi chờ. Diệp Thanh ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy cô, lại đảm bảo độ riêng tư.
 
Một lát sau Nguyễn Yên nghe thấy tiếng bước chân lại gần, sau đó giọng nói của Sân Minh Triết truyền tới:
 
"Nguyễn Yên, xin lỗi mình đến trễ. . ."
 
"Không sao, mình cũng vừa mới đến, cậu ngồi đi."
 
Người đàn ông mặt một thân áo sơ mi quần tây, sau khi ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô rồi nhíu mày: "Mắt vẫn chưa khỏi sao?"
 
"Ừm. . ."
 
Sân Minh Triết quan tâm hỏi mấy câu rồi đặt thư mời vào tay cô, cất giọng dịu dàng: "Đây, cho cậu, sau này có chuyện gì đều có thể nói với mình, biết chưa?"
 
"Cảm ơn." Nguyễn Yên mấp máy môi, "Đúng rồi, quả thật có một chuyện."
 
"Chuyện gì thế?"
 
Cô im lặng một chút.
 
"Chính là. . . khoảng thời gian trước mình. . . kết hôn rồi nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội nói với cậu."
 
Cô vừa dứt lời thì cũng cảm thấy hô hấp của người đàn ông đối diện chậm lại, cả người chấn động: "Kết hôn? Nguyễn Yên, cậu đang đùa mình sao? !"
 
"Là thật đó. . ."
 
Đáy lòng Sân Minh Triết trầm xuống, đột nhiên cảm thấy đầu óc kêu ong ong, khiến cả người hắn choáng váng hoa mắt, "Kết hôn? Cậu kết hôn với ai?"
 
"Chu Mạnh Ngôn của tập đoàn Phạn Mộ Ni."
 
"Người liên hôn với nhà họ Chu lại là cậu sao? ! Không phải Nguyễn Linh sao?"
 

Nguyễn Yên giải thích một lần, Sân Minh Triết kinh ngạc, "Loại yêu cầu này mà cậu cũng có thể đáp ứng, Nguyễn Yên cậu điên rồi sao? Đây là việc liên quan đến chuyện hệ trọng cả đời của cậu đó."
 
"Mình biết cậu lo lắng cho mình nhưng mình đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa. . . ván đã đóng thuyền rồi."
 
"Cậu vì tiền mà chà đạp chính mình như vậy sao? ! Đây là cậu sao!"
 
Nguyễn Yên không biết phải làm sao, rũ mắt xuống, cô cũng biết người khác sẽ nghĩ mình như vậy, "Nếu cậu đã cho là như vậy thì mình chính là người như vậy."
 
Sân Minh Triết tự biết mình đã lỡ lời, nhìn hốc mắt cô không khống chế được mà đỏ lên, "Liên hôn không phải chuyện đơn giản như vậy, cậu mong đợi cuộc hôn nhân thế này sẽ hạnh phúc sao? Cậu nhất định sẽ hối hận."
 
Cô không trả lời.
 
Sân Minh Triết nhìn Nguyễn Yên, nhớ lại dáng vẻ khi học cấp ba của cô.
 
Hắn thầm mến cô nhiều năm nhưng không có kết quả.
 
Cho dù giữa chừng có vài người bạn gái, hắn phát hiện mình vẫn thích Nguyễn Yên nhưng lại chỉ có thể dùng cách làm bạn để đứng bên cạnh cô, từ đầu đến cuối Nguyễn Yên không cho hắn chút hy vọng nào.
 
Mà hiện tại đã hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi.
 
Một lát sau Nguyễn Yên nghe thấy điện thoại của Sân Minh Triết reo lên, hắn nói với đầu bên kia: "Tới ngay đây."
 
"Vậy cậu làm việc đi, chuyện thư mời vô cùng cảm ơn cậu." Chờ sau khi cậu cúp máy, cô nói.
 
". . . Không có gì, mình đi trước." Sân Minh Triết đè nén cảm xúc mãnh liệt rồi đứng lên, "Nguyễn Yên, bất kể ra sao, sau này nếu có chuyện gì cậu vẫn có thể tìm mình."
 
Sau khi người đàn ông rời đi, ở một góc khác của tiệm cà phê, hai cô gái để điện thoại xuống, gửi ảnh vừa mới chụp trộm cho Nguyễn Linh, [Đây không phải chị của cậu sao? Vậy mà lại hẹn hò riêng với một người đàn ông.]
 
Đầu bên kia, Nguyễn Linh thấy ảnh thì giật mình.
 
Sân Minh Triết, làm sao cô ta không nhận ra được, đây chính là bạn thân có quan hệ đặc biệt tốt với Nguyễn Yên kia mà, lúc còn học cấp ba cô ta đã cảm thấy không đúng rồi, quan hệ của hai người này quả nhiên không được bình thường.
 
Nguyễn Yên đã kết hôn rồi nhưng vẫn không dứt khoát với Sân Minh Triết, Chu Mạnh Ngôn mà biết được, anh vẫn sẽ chấp nhận một người đàn bà bẩn thỉu như cô ta sao?
 
Nguyễn Linh nhập một dãy số vào điện thoại, ấn vào ảnh rồi nhấn gửi.
 
. . .
 
Tối thứ bảy, Nguyễn Yên thay lễ phục ở nhà, chuyên gia trang điểm cũng đã trang điểm và làm tóc xong.
 
Sau khi ra cửa, cô ngồi lên xe, gió đêm thổi vào mặt, trong lòng cô vui mừng lại thấp thỏm.
 

Lần đi này cô ôm theo ý tưởng nhất định có thể mua được khấu bình an, bao nhiêu tiền cô cũng đồng ý chấp nhận, chỉ vì muốn hoàn thành một ý nguyện của ba.
 
Địa điểm tổ chức buổi tiệc đấu giá lần này là một khách sạn năm sao cấp quốc tế ở ngoại ô Lâm Thành, xung quanh được bao bọc bởi núi, phía Tây Nam đối diện một con sông. Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ khách sạn nguy nga lộng lẫy được màn đêm ôm lấy, giống như nhà hát thời cổ điển Châu Âu.
 
Chiếc Bentley dừng ở trước cửa khách sạn, phục vụ mặc áo đuôi tôm lập tức tiến lên mở cửa.
 
Nguyễn Yên xuống xe, xuất trình thư mời rồi đi vào với Diệp Thanh. Đầu tiên là đi xuyên qua một vườn hoa hoàng cung bằng một con đường lớn, mà tòa nhà theo phong cách Châu Âu cuối con đường này chính là nơi tổ chức buổi tiệc tối nay.
 
Vừa bước đến đã thấy bên trong nguy nga lộng lẫy cực kỳ, phòng ăn và phòng nghỉ đều được thiết kế theo phong cách kiến trúc hiện đại, trang hoàng hoa lệ, trần nhà trên đỉnh đầu là những bức tranh khảm pha lê treo ngược giống như thạch nhũ, còn trên cửa sổ xung quanh là các bức tranh thủy tinh màu sắc sặc sỡ.
 
Tiếp tục đi về phía trước, tượng hai thiên sứ nhỏ bằng thạch cao chia nhau đứng hai bên bậc thang, cuối cùng cũng đến phòng chính khổng lồ của buổi tiệc.
 
Đèn chùm treo trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng màu vàng, bốn vách tường và cột trụ đều được bao phủ bởi các tác phẩm điêu khắc và tranh vẽ theo phong cách Baroque, phía trước sảnh tiệc có khoảng hai mươi cái bàn tròn, trên bàn có đặt bảng số.
 
Tay Nguyễn Yên được đặt vào một ly rượu vang, bên tai là giai điệu nhẹ nhàng mà thanh nhã của bài "Dòng Sông Danube Xanh".
 
Cô dừng lại tại chỗ một lúc, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi, bên tai có nhiều âm thanh pha trộn với nhau, cô cố gắng tự mình thích nghi với môi trường xa lạ này trước.
 
Cách đó không xa, bốn cô gái trang điểm xinh đẹp vây quanh một chỗ nói chuyện, một người trong đó lơ đãng nhìn về phía cửa sau đó tầm mắt ghim vào một chỗ:
 
"Linh Linh, đó không phải chị cậu sao?"
 
Nguyễn Linh và mấy người bạn bên cạnh nghe vậy thì lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Nguyễn Yên mặc một bộ váy bằng lụa mỏng màu xám khói, tóc đen môi đỏ, mắt phượng mày ngài, gương mặt xinh đẹp tựa như một đứa trẻ, bên cạnh có một người đi cùng.
 
Nguyễn Linh cau mày, "Sao cô ta lại đến đây?"
 
Có người bật cười, "Các cậu nhìn mắt cô ta đi, vẫn chưa khỏi đó nha."
 
"Quả nhiên là người có mệnh danh là công chúa nhỏ đẹp nhất giới thượng lưu, mù vẫn không quên tham gia tiệc tối, cho hỏi là có thấy rõ đường để đi không vậy?"
 
"Linh Linh, không phải cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn rồi à? Sao có thể nhận được thư mời của buổi đấu giá này chứ?"
 
Có người mau miệng trả lời: "Cậu quên rồi sao, bây giờ người ta đã là Chu phu nhân rồi."
 
Nguyễn Linh bị lời này chọc trúng, sắc mặt sa sầm.
 
Chu Mạn Ngâm cười cười, kéo tay Nguyễn Linh, "Không có Chu Mạnh Ngôn, Nguyễn Yên chẳng là cái thá gì cả, đúng không Linh Linh?"
 
Nguyễn Linh nhìn người đang đứng đằng xa, rốt cuộc lạnh giọng cười một tiếng:
 
"Đi thôi, qua đó chào hỏi chị gái tớ."
 
Nguyễn Yên và Diệp Thanh ở bên kia đang trò chuyện với nhau, chợt nghe thấy tiếng cười đùa của mấy cô gái từ phía xa truyền đến, cùng với đó là tiếng giày cao gót không ngừng tiến gần về phía mình.
 
Bất thình lình, một giọng nữ rõ ràng nhất trong số đó truyền đến tai Nguyễn Yên, cô nhận ra giọng nói này, trong lòng căng thẳng. Quả nhiên, một giây kế tiếp cô lập tức nghe được giọng của Nguyễn Linh: "Chị, chào buổi tối nha."
 
Tối nay ở nơi này gặp được Nguyễn Linh xác thực cũng không phải chuyện lạ, nơi này sẽ xuất hiện rất nhiều tiểu thư quý tộc, chắc hẳn ai cũng đã hoặc ít hoặc nhiều nghe danh.
 
Mặt Nguyễn Yên không đổi sắc, "Có chuyện gì không?"
 
Chu Mạn Ngâm: "Có thể thấy Chu phu nhân ở đây cũng thật hiếm, gả vào nhà họ Chu rồi, nhất định đã trải qua một cuộc sống cực kỳ hạnh phúc nhỉ?"
 

Nguyễn Yên khẽ rũ mắt, dửng dưng nói:
 
"Tốt vô cùng."
 
Trước mặt truyền đến một tiếng cười giễu cợt: "Tôi vậy mà chưa từng nghe nói mấy cuộc hôn nhân thương mại lại có kết cục mỹ mãn. Nguyễn Yên, cô cũng thật đáng thương, bị nhà họ Nguyễn bán cho Chu Mạnh Ngôn, đoán chừng sau khi cưới người ta cũng không nhìn tới cô đâu nhỉ? Giả vờ hạnh phúc gì chứ."
 
Diệp Thanh bên cạnh vừa muốn mở miệng, Nguyễn Yên đã cười nhạt nói:
 
"Đúng như các người nghe nói, vậy mà có vài người vẫn tình nguyện bị bán đi đó thôi."
 
Nguyễn Linh nghe ra ẩn ý trong lời nói, không nghĩ tới Nguyễn Yên lại còn kiêu ngạo nói thế, "Chị có ý gì, cho là tôi hiếm lạ mối liên hôn này sao?"
 
"Tôi nói cô sao?"
 
Nguyễn Linh nổi đóa, Chu Mạn Ngâm cười: "Nguyễn Yên, vậy chồng cô đâu? Tối nay sẽ không để cô tới đây một mình chứ, đây chính là rất hạnh phúc mà cô nói sao?"
 
Chu Mạn Ngâm vừa dứt lời, một giọng nam liền xen vào: "Nguyễn Yên"
 
Nguyễn Yên có chút sửng sốt, không nghĩ tới sẽ nghe thấy giọng của Sân Minh Triết, chỉ cảm thấy có người đi tới bên cạnh mình, "Cậu tới sớm vậy?"
 
"Ừm."
 
Sân Minh Triết thấy đám người Nguyễn Linh phía xa dường như đang nói với Nguyễn Yên cái gì đó, bầu không khí không được tốt lắm, hắn lập tức chạy tới. Lúc này Sân Minh Triết nhìn về phía Nguyễn Yên: "Ăn không? Chúng ta cùng ăn chút gì đi."
 
Nguyễn Yên không muốn ở cùng với Nguyễn Linh thêm nữa, đồng ý cùng rời đi với cậu.
 
Sau khi đến khu ăn uống, Sân Minh Triết hỏi: "Tối nay chỉ có mình cậu à?"
 
"Ừm."
 
". . . Chu Mạnh Ngôn không tới sao?"
 
"Anh ấy đi công tác rồi."
 
Sân Minh Triết cũng không muốn nói nhiều về cái đề tài này nên hỏi cô tối nay đền đây là muốn đấu giá cái gì. Sau khi Nguyễn Yên nói cho hắn, Sân Minh Triết hồi tưởng một chút, "Khấu bình an? Tối nay có đấu giá thứ này sao? Sao tớ không thấy nó trong danh sách những vật phẩm đấu giá vậy?"
 
Nguyễn Yên ngẩn ra, "Không có sao?"
 
Sân Minh Triết không dám xác định mình có nhớ nhầm hay không, hắn dẫn Nguyễn Yên đi đến chỗ ngồi, mở danh sách những vật phẩm đấu giá ra lần nữa. Hắn phát hiện quả thật không có, cả người Nguyễn Yên đều ngốc ra, cô nhớ hôm thứ sáu cô còn xác nhận nó ở cuối cùng trong danh sách mà.
 
"Trước tiên cậu đừng gấp." Sân Minh Triết nhìn xung quanh một vòng, thấy được một gương mặt hắn quen biết ở cái bàn tròn phía trước, đó là trợ lý của hội trưởng hiệp hội sưu tầm MINIYA, người Đức, tên là Ball.
 
Sân Minh Triết nói với Nguyễn Yên sẽ giúp cô đi hỏi một chút nhưng cô lại lắc đầu, "Dẫn mình qua đó là được rồi, mình tự hỏi anh ta."
 
Cô được Diệp Thanh dẫn đi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Ball, cô nghe thấy đối phương đang gọi điện thoại, dùng tiếng Đức để nói. Tận đến lúc giọng nói của anh ta dừng lại, Nguyễn Yên mới nắm chặt lòng bàn tay, làm công tác chuẩn bị mấy giây sau đó mở miệng:
 
"Entschuldigung, Herr Bauer, kann ich Sie für ein paar Minuten stren (Xin chào, Ball tiên sinh, tôi có thể quấy rầy ngài vài phút được không? ) "
 
Lúc trước bởi vì hứng thú, Nguyễn Yên có học một ít ngôn ngữ nước ngoài, tiếng Đức là một trong số đó.

 


Đọc truyện chữ Full