DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa
Chương 6: Chương 6:

Nguyễn Yên vốn đang nhàn nhã nghe nhạc trong nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Mạnh Ngôn, đầu dây bên kia nói muốn đi lãnh chứng.
 
Sau khi ngắt điện thoại, cả người Nguyễn Yên đều mơ màng không kịp phản ứng, cảm giác như bản án tử hình cuối cùng đã được tuyên án.
 
Mặc dù cái ví dụ này không được may mắn lắm. . .
 
Anh nói xấp xỉ nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà, cô có thể chuẩn bị trước.
 
Quả thật là chuẩn bị tâm lý. . .
 
Nguyễn Yên vội vàng thay quần áo, người giúp việc giúp cô trang điểm nhẹ nhàng, sau khi đã làm xong hết, đúng lúc anh cũng đã về đến nhà đón cô.
 
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến cục dân chính, cô và Chu Mạnh Ngôn đi vào, giờ phút này bên trong có rất ít người, đại khái là có rất ít người giống như bọn họ vậy, mạo hiểm đi lãnh chứng trong khi trời mưa như trút nước.
 
Quá trình rất thuận lợi, một tiếng sau, lúc hai người đi ra từ cục dân chính, chân trời đã quang đãng tạnh mưa rồi.
 
Trở lại xe, Nguyễn Yên vuốt v e quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, cảm giác có chút ngẩn ngơ. . .
 
Sao mà trong nháy mắt cô lại trở thành một thiếu nữ đã kết hôn rồi vậy TvT.
 
Cô còn cho là phải qua một thời gian ngắn nữa, ai mà biết lại nhanh như vậy.
 
Sau khi xe khởi động, người đàn ông bên cạnh quay đầu sang thì nhìn thấy dáng vẻ tai ửng đỏ, đầu hướng ra ngoài cửa sổ của cô.
 
"Đưa giấy chứng nhận kết hôn cho tôi đi, giữ chung một chỗ." Anh nói.
 
"Vâng. . ." Cô đưa quyển sổ nhỏ màu đỏ ra.
 
Bên trong xe lại rơi vào yên tĩnh lần nữa, Nguyễn Yên đang cúi đầu ngẩng người, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chu Mạnh Ngôn:
 
"Thời gian tổ chức hôn lễ ước chừng là một tháng sau, khoảng thời gian này em phối hợp với đội hôn lễ là được, có ý kiến gì cũng có thể nói với bọn họ."
 
Nguyễn Yên ngớ ra: "Muốn làm hôn lễ sao?"
 
Anh trầm giọng hỏi ngược lại: "Không cần làm sao?"
 
"Ồ. . ." Cô vẫn cho rằng đối với chuyện kết hôn anh sẽ làm vô vùng khiêm tốn, "Vậy một tháng có kịp không?"
 
"Vừa vặn khoảng thời gian này tôi cũng không bận lắm."
 
"Được." Mọi thứ nhất định là muốn sắp xếp theo thời gian của anh, cô nghĩ đến cái gì đó, "Đúng rồi, Chu tiên sinh. . ."
 
Chu Mạnh Ngôn bỗng nhiên cắt đứt lời cô:
 
"Nguyễn Yên."
 
"Hả?"
 
"Sau này em định mở miệng ra là gọi tôi là Chu tiên sinh trước mặt người khác như vậy sao?" Giọng nói của người đàn ông dừng lại bên cạnh cô.
 
Cô sửng sốt một chút.
 

Hình như quả thật là. . . Dẫu sao bây giờ bọn họ cũng có quan hệ vợ chồng rồi, cứ tiên sinh tới tiên sinh lui, người ngoài nghe được nhất định cảm thấy rất kỳ lạ.
 
Mặt Nguyễn Yên lộ ra vẻ quẫn bách, cô nhỏ giọng ngập ngừng: "Nhưng tôi không biết nên gọi anh là gì. . ."
 
Giữa vợ chồng có một cách gọi đặc biệt, "Ông xã", "Bà xã" .
 
Nhưng sao cô có thể gọi ra miệng. . . !
 
"Gọi tên là được." Người đàn ông lên tiếng, đập tan suy nghĩ miên man của cô.
 
Chu Mạnh Ngôn hả?
 
Cứ gọi tên anh hoài như vậy cảm thấy có chút không tốt lắm, đặc biệt là khi ba chữ kia được ghép lại gọi cùng nhau, nó khiến cô nhớ khi còn bé lúc cô chủ nhiệm tức giận cũng sẽ nhấn giọng gọi tên một bạn học nào đó, kiểu XXX như vậy, mặc dù tên cô chỉ có hai chữ, không được cảm nhận được cảm giác đó.
 
"Mạnh, Mạnh Ngôn. . . ?"
 
Cô vừa gọi ra miệng thì lập tức hối hận, cách gọi tỏ ra chút thân mật này là sao vậy trời!
 
Người đàn ông nghe vậy, đáy mắt lướt qua một tia hứng thú, cũng tan đi rất nhanh:
 
"Đều được."
 
Nguyễn Yên cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lại tăng lên rồi.
 
"Vừa rồi muốn nói cái gì?" Anh hỏi.
 
"Tôi muốn hỏi, nhà họ Nguyễn bên kia. . . Nên giải thích thế nào đây?" Sau khi cô rời khỏi nhà họ Nguyễn thì vẫn luôn không liên lạc với bên đó, cô và Chu Mạnh Ngôn kết hôn, không cần đoán cũng biết, bên đó nhất định sẽ loạn hết cả lên, mà người đầu tiên bùng nổ hẳn là Nguyễn Linh.
 
"Chuyện này em không cần suy nghĩ, tôi sẽ thông báo."
 
"Được."
 
. . .
 
Tháng chín, công việc chuẩn bị cho đám cưới đã bắt đầu với khí thế bừng bừng, Chu Mạnh Ngôn đã mời một đoàn đội lập kế hoạch đám cưới cấp cao từ Ý đến để sắp xếp mọi mặt của đám cưới từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
 
Sau khi lãnh chứng một tuần, cha mẹ Chu Mạnh Ngôn từ nước ngoài trở về dự định gặp Nguyễn Yên một lần.
 
Khoảng thời gian trước anh đã nói chuyện kết hôn với bọn họ, biết làm sao được vì có chút chuyện ở nước ngoài nên phải nán lại, bây giờ mới thoát thân ra được.
 
Chu Mạnh Ngôn báo trước cho Nguyễn Yên biết, tối mai sẽ có một bữa cơm để hai nhà gặp mặt.
 
Chạng vạng tối hôm sau Chu Mạnh Ngôn về nhà trước, đón cô đến chỗ ăn.
 
Hôm nay Nguyễn Yên mặc một bộ váy dài với chất liệu là sự pha trộn giữa sợi bông và sợi gai màu trắng xanh thuần khiết, mái tóc đen buông xõa tự nhiên trông thật an tĩnh và dịu dàng.
 
Chỉ cần nghĩ đến một lát nữa sẽ xảy ra cảnh tượng gì không biết thì tâm trạng lo lắng lại dâng trào, đây là lần đầu tiên cô gặp cha mẹ anh, từ lúc kết hôn tới nay, Nguyễn Yên vẫn chưa liên lạc với bọn họ lần nào.
 
Cô cố gắng xoa dịu tâm trạng.
 
Lúc sắp đến nơi Chu Mạnh Ngôn đặt tài liệu trong tay xuống, nói cho cô một ít chuyện cần chú ý khi lát nữa gặp mặt, hơn nữa còn nói với cô: "Cha mẹ tôi thích những cô gái nghe lời hiểu chuyện, chỉ là đối với cô mà nói không khó lắm.”
 
Cô hiểu ý gật đầu.
 

Cô không cần giả vờ ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, cô nổi danh là cô gái ngoan. . .
 
Cuối cùng anh trầm giọng dặn dò một câu: "Đừng nói đến chuyện liên hôn, cứ vờ như chúng ta rất ân ái."
 
". . . Được."
 
Xe dừng ở cổng nơi đã định, Nguyễn Yên xuống xe rồi đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào thì bàn tay bị nắm lấy sau đó khoác lên một cái khuỷu tay.
 
"Ôm đi." Giọng nói nhàn nhạt của anh truyền xuống từ đỉnh đầu.
 
Cô ngẩn ra một chút rồi khẽ gật đầu.
 
Ôm khuỷu tay sẽ tỏ ra thân mật một chút.
 
Anh dẫn cô đi vào trong, nhịp bước dưới chân luôn giữ tốc độ cô có thể theo kịp.
 
Nơi bọn họ tới là một nhà hàng tư nhân, cảnh vật được thiết kế theo dạng lâm viên Tô Châu, cổ điển mà yên tĩnh.
 
Bước lên một bậc thềm bằng đá, đẩy cửa gỗ ra, Chu Tư Lễ và Tần Tích đã đợi ở bên trong.
 
Thấy hai người tới, Tần Tích đi lên trước, trên môi hiện lên một nụ cười ôn hòa: "Yên Yên, coi nhưng cũng gặp được con rồi ~"
 
Chu Mạnh Ngôn nói: "Đây là mẹ anh."
 
"Chào bác gái ạ. . ."
 
Tần Tích cười, "Chào con."
 
Lúc Tần Tích và Chu Tư Lễ biết người anh muốn cưới là con gái lớn bị mù của của nhà họ Nguyễn thì đều rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút khó tiếp nhận, biết làm sao được khi con trai đã nói là nó chung tình với người ta nhiều năm, mà từ trước đến giờ bọn họ cũng không can thiệp được vào quyết định của con trai.
 
Sau khi tiến hành một cuộc điều tra về Nguyễn Yên, bọn họ cũng dần dần biết được quan hệ giữa cô gái này và nhà họ Nguyễn không được tốt, ngược lại là một đứa bé đáng thương.
 
Chu Tư Lễ đi lên trước, Nguyễn Yên cũng chào hỏi đàng hoàng, Tần Tích nhẹ nhàng cầm tay Nguyễn Yên, dắt cô ngồi vào cái bàn nhỏ trong sân, Chu Mạnh Ngôn cũng ngồi xuống bên cạnh.
 
Chu Tư Lễ rót một tách trà ngon đặt trước mặt Nguyễn Yên: "Nào, uống ít trà trước đi."
 
"Cảm ơn bác trai."
 
Tần Tích: "Đều tại chúng ta thời gian trước có chút việc bận, tới bây giờ mới về, chuyện hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?"
 
"Đang chuẩn bị ạ."
 
"Đúng rồi, bên thông gia sao còn chưa tới?"
 
"Con đã thông báo cho bọn họ là sáu giờ rưỡi, chắc là sẽ nhanh đến thôi."
 
Tần Tích gật đầu rồi nói chuyện với Nguyễn Yên, lúc vừa bắt đầu cô còn thấp thỏm trong lòng, nhưng khi gặp Tần Tích cô lập tức có thể cảm thấy bà là một người phụ nữ dịu dàng và thông minh, rất thoải mái khi ở chung.
 
Nhắc đến chuyện đôi mắt, Tần Tích dịu dàng an ủi: "Không sao cả, đây là di chứng để lại sau tai nạn giao thông, qua khoảng thời gian ngắn nữa, bác bay về Anh sẽ tìm hiểu một chút xem bên đó có bác sĩ khoa mắt nào tốt không."
 
Chu Tư Lễ cũng nói: "Đây cũng không phải là bệnh gì không trị được."
 

Trò chuyện một hồi, cuối cùng, cửa phòng bao cũng truyền đến một trận âm thanh~
 
Phùng Trang và Nguyễn Linh đi vào.
 
Tối nay vốn chỉ hẹn Phùng Trang, nhưng khi Nguyễn Linh biết được thì nhất quyết muốn đi cùng, nhất định muốn nhìn thử xem là thật hay giả.
 
Một giây kia khi Chu Mạnh Ngôn đứng dậy nhìn thấy cô ta, mi tâm anh nhíu lại.
 
Tần Tích cười: "Là bà thông gia tới."
 
Mọi người đứng dậy, Nguyễn Yên nghe thấy hai giọng nói kia, trong lòng căng thẳng nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.
 
Hai người bước lên trước, Phùng Trang và Tần Tích bắt tay, mặt đầy vui vẻ: "Không nghĩ tới lần này gặp lại chúng ta đã là thông gia rồi, đúng rồi, đây là con gái nhỏ của tôi, Nguyễn Linh."
 
"Ừ, lúc trước có nghe nói. . ."
 
"Có phải chúng tôi đến trễ rồi không?"
 
"Không trễ, nào, mời ngồi."
 
Nguyễn Yên kéo Chu Mạnh Ngôn đi tới trước bàn ăn, sau khi ngồi xuống, bên trái cô là Chu Mạnh Ngôn, mà bên phải là Tần Tích, ngăn cách khỏi Phùng Trang và Nguyễn Linh.
 
Phục vụ đưa thực đơn, Tần Tích nghiêng người hỏi: "Yên Yên, con có muốn ăn cái này hay không?"
 
Phùng Trang nhìn dáng vẻ Nguyễn Yên và người nhà họ Chu nói chuyện với nhau trên bàn ăn, tựa như bọn họ càng giống như người một nhà, bà ta lại có một loại chế giễu khó hiểu.
 
Mà khi Nguyễn Linh nhìn thấy thái độ hữu hảo của Tần Tích đối với Nguyễn Yên, cùng với sự chăm sóc như vô tình lại hữu ý của Chu Mạnh Ngôn, đố kỵ trong lòng cô ta dâng trào.
 
Chu Mạnh Ngôn đặt khăn mặt nóng vào tay Nguyễn Yên: "Lau một chút."
 
Phùng Trang: "Thật khổ cực cho Mạnh Ngôn quá, mắt của Nguyễn Yên bị mù, còn phải dựa vào con chăm sóc cho nó."
 
Người đàn ông khẽ cong môi: "Sao lại vậy được, ngược lại khổ cực cho dì Phùng rồi, vẫn luôn chăm sóc cho Yên nhi nhiều năm như vậy."
 
Phùng Trang chột dạ dời mắt, "Cái này. . . Sao lại thế được, người một nhà đâu có gì mà chăm sóc với không chăm sóc chứ."
 
Nguyễn Linh: "Từ sau khi gả cho anh Mạnh Ngôn, chị cũng đã có người bên cạnh, có người để dựa dẫm, em cũng vui thay cho chị."
 
Nguyễn Yên chưa kịp trả lời, Chu Mạnh Ngôn đã đưa nước trái cây vào trong tay cô, "Nước ép ổi, uống một chút thử xem."
 
"Vâng. . ."
 
Người đàn ông trực tiếp ngắt lời Nguyễn Linh.
 
Mặt cô ta trở nên cứng nhắc.
 
Một lát sau Nguyễn Linh đứng dậy nói muốn đi đến nhà vệ sinh, sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, cô ta lại phát hiện ở cửa một đình nhỏ có bóng dáng của một người đàn ông.
 
Chu Mạnh Ngôn kẹp một điếu thuốc giữa các ngón tay, bóng dáng cao gầy chìm trong bóng đêm mông lung làm tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
 
Nguyễn Linh nhớ lại chuyện đã xảy ra tối nay, vốn dĩ mình mới là người nên ngồi bên cạnh người đàn ông này, cô không cam lòng bước lên phía trước, đặt câu hỏi: "Chu tiên sinh, ngài thật sự định ở cùng một đứa mù đến hết đời hay sao?"
 
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô ta, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo:
 
"Tôi không mù."
 
Nguyễn Linh ngẩn ra, mới đầu không hiểu ý anh, sau đó bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa trong lời nói đó. . . Cưới cô ta, anh mới là người mù.
 
Cô ta bị làm nhục đến nỗi khóe mắt cay cay, chỉ thấy người đàn ông dập tắt điếu thuốc, trước khi trở về còn để lại cho cô ta một câu cuối:
 
"Tối nay tốt nhất cô nên quản cái miệng của mình đi."
 
. . .

 
Bữa ăn tối này lại diễn ra hòa thuận một cách dị thường.
 
Nguyễn Yên phối hợp với Chu Mạnh Ngôn, diễn tiết mục vợ chồng ân ái ngọt ngào đầu tiên sau khi kết hôn.
 
Phùng Trang thấy người nhà họ Chu thích Nguyễn Yên như vậy, mấy cái ý tưởng xấu xa cũng không dám lấy ra dùng, chỉ có thể giả vờ hòa nhã ngoài mặt.
 
Sau khi ăn xong Tần Tích dẫn Nguyễn Yên đi ra ngoài phòng bao, "Yên Yên, thời gian này con và Mạnh Ngôn trở về nhà cũ ở mấy ngày đi, cha mẹ muốn ở cùng hai đứa một đoạn thời gian, thế nào?"
 
Nguyễn Yên gật đầu: "Con không có vấn đề gì."
 
Chu Mạnh Ngôn thanh toán xong, đi đến: "Mẹ, vậy mẹ dẫn Yên nhi về nhà trước đi, công ty tạm thời có chút việc."
 
"Hả? Con phải đi à?"
 
"Vâng."
 
"Được, vậy mẹ và Yên Yên đi về trước."
 
Sau khi nói lời tạm biệt với người nhà họ Nguyễn, Chu Mạnh Ngôn rời đi, Nguyễn Yên ngồi xe riêng, một lát sau đã về đến nhà cũ, cũng là nơi mà hai vị nhà họ Chu ở sau khi về nước.
 
Tần Tích dẫn cô đến phòng trên lầu, lại bảo người giúp việc chuẩn bị quần áo thay sau khi tắm, để tối nay cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.
 
Nguyễn Yên tắm xong thì đã hơn mười giờ, chậm rãi bước ra từ phòng tắm, trở về phòng ngủ to lớn.
 
Trong phòng thoang thoảng mùi hương của đồ gia dụng bằng gỗ, cô đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống sau đó lần tìm cái váy đặt phía trên.
 
Đây là bộ váy Tần Tích bảo người giúp việc đưa cho cô vừa nãy, ngày mai mặc, để cô thử xem kích cỡ ra sao, nếu không vừa thì sẽ nói lại.
 
Nguyễn Yên làm khô tóc trước, sau đó cởi váy ngủ trên người ra, cầm cái váy kia lên, kéo mở khóa sau lưng.
 
Cô mặc vào, cảm thấy lớn nhỏ vừa vặn, định cởi ra, lúc đang kéo khóa, cô kéo đến một nửa thì phát hiện tóc bị vướng vào khóa, dùng sức một chút thì tóc sẽ lập tức bị kéo căng thêm. . .
 
Cô sốt ruột thử mấy lần vẫn kéo không ra, tay phải vòng ra sau lưng rất không tiện, dưới tình huống không biết phải làm sao, cô chỉ đành cởi váy trên người qua đầu trước, sau đó cầm cái váy ra trước mặt.
 
Bởi vì không nhìn thấy, cô chỉ có thể từ từ lần tìm chỗ bị kẹt.
 
Bỗng nhiên trong lúc đó có tiếng bước chân vững chãi mà đều đặn một cách rõ ràng được truyền đến từ phía cửa, sau khi tiếng bước chân đột ngột dừng lại, tay nắm cửa chuyển động, phát ra một tiếng két .
 
Cô lập tức sợ hết hồn, theo bản năng lần tìm khắp nơi trong tầm tay mình những thứ có thể che đậy thân thể, lọn tóc vẫn bị khóa kéo kẹp chặt, mồ hôi túa ra trên lưng cô, một mảnh nóng bức.
 
Tiếng bước chân tiến vào dừng lại một chút trong nháy mắt, Nguyễn Yên gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở truyền tới từ cửa, nhiệt độ toàn thân bốc lên.
 
Trong lúc yên tĩnh, cô nghe thấy một giọng nam rất trầm vang lên:
 
"Cứ như vậy trước đi."
 
Là Chu Mạnh Ngôn?!
 
Lòng Nguyễn Yên đột nhiên trầm xuống.
 
Người đàn ông vừa đi lên lầu vừa nói chuyện điện thoại với người khác, anh rất tự nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang ngồi trên ghế sô pha đưa lưng về phía này.
 
Dưới ánh đèn màu da cam, cô gái để lộ một mảng lớn tấm lưng tr ắng nõn và xương cánh bướm, cảnh xuân như ẩn như hiện trước mặt.
 
Đáy mắt sâu thẳm đen láy của anh lướt qua một tia cảm xúc rồi nhanh chóng biến mất.
 
Nguyễn Yên nghe thấy giọng anh, hô hấp rối loạn hoàn toàn, cô vừa cầm váy che kín người trước của mình thì đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên lần nữa.
 
Từng bước một, đi đến gần cô.

 


Đọc truyện chữ Full