DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa
Chương 44: Đông cung

Mùa hè năm nay thực sự nóng, mới tháng sáu đầu mùa hè mà thời tiết chuyển đổi khác biệt rõ ràng.

Mặc dù cũng có mưa dông từng trận, nhưng vẫn không quét được hơi nóng đi, Hạ lão thái thái không chịu nổi, trong Liên Phúc Viên phải sớm chuẩn bị chậu băng.

Mạc Thị tính toán, lại biết rõ khí hậu kinh thành, đầu tháng sáu chính là nóng bức như thế, hai ba tháng tiếp theo, sợ là cũng không dễ chịu hơn là bao.

Đỗ phủ vào mùa đông trữ không ít băng, Mạc Thị lại sai người vội vàng đi ra ngoài mua sắm thêm một ít, nhưng rốt cuộc vẫn không dám xài thả tay, chỉ chuẩn bị thêm cho Liên Phúc Viên, các nơi còn lại đều nhịn một chút.

Liêu thị nóng đến giận dỗi, sau lưng không ít lần nói Mạc Thị keo kiệt. Nhưng trước mặt

Hạ lão thái thái, rốt cuộc là không dám oán giận, dù sao, trong lòng nàng cũng biết, nếu không cẩn thận tính toán thì thật sự đến tháng tám, chỉ sợ là cầm thỏi bạc cũng không tìm được băng để mua.

Trong Liên Phúc Viên mát mẻ một chút, Hạ lão thái thái liền gọi một đám các cô nương tới, cũng miễn cho các nàng chịu khổ.

Đỗ Vân Lạc cùng Đỗ Vân Như ngồi ở bên cửa sổ, một bên phân chia chỉ thêu, một bên căng bàn thêu.

Đỗ Vân Anh đánh dây một lát, cũng tiến lại gần nói vài câu.

Còn lại một mình Đỗ Vân Nặc, trong lòng nàng hiểu rõ nguyên do vì các sự việc trước, các tỷ muội ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều đang tức giận nàng. Nàng cũng không để người ta bơ mình, liền cùng Đỗ Công Phủ chọc Nha Nhi.

Nghe tiếng chuông nhỏ giòn tan, đôi mắt giống như hạt đậu xanh của Nha Nhi nhìn chằm chằm, lại không ngừng rắc rắc kêu to.

Hạ lão thái thái nhắm mắt dưỡng thần, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Trời nóng như vậy, ông còn đùa nó làm cái gì? Càng kêu càng phiền. "

Đỗ Công Phủ lắc lắc chuông trong tay: "Tâm tĩnh tự nhiên mát lạnh. Ngươi không quản lung tung, tự nhiên liền thoải mái. "

Hạ lão thái thái một hơi nghẹn ở trong cổ họng, đây là bà thích làm bậy sao? Phía dưới nhiều tiểu tử cô nương như vậy, bà không quan tâm còn làm sao bây giờ? Hay để mặc chúng nó cũng học Đỗ Công Phủ cả ngày đùa giỡn chim hót?

Hạ lão thái thái há miệng vài lần, trước mặt mấy cô nương, rốt cuộc không có cùng Đỗ Công Phủ tranh cãi, tất cả lời nói đều nuốt xuống.

Mạc Thị vén rèm tiến vào, sau khi hoàn thành toàn bộ lễ nghĩa, liền nói: "Lão thái gia, Lão thái thái, sáng sớm hôm nay, trên trang trại đưa tới chút trái cây tươi, con dâu cho hạ nhân làm mát trong giếng rồi, trong chốc lát đem đến cho cha mẹ giải nhiệt. Con dâu nghĩ, nếu là tháng bảy tám tháng vẫn còn nóng như vầy, không bằng lão thái gia cùng lão thái thái đi thôn trang ở một thời gian? Ngoài thành, Hưng Nghiệp trang tử năm trước mới được cải tạo qua, con dâu sai người đi thu thập trước."

Những lời này khiến Hạ lão thái thái động tâm.

Hưng Nghiệp trang tử là của hồi môn của bà, ngay trên núi ngoài thành, vốn cũng không muốn lấy nó để trồng trọt, nhưng chính là phong cảnh dễ chịu, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ.

"Nói hợp lý, trước hết sai người đi qua thu dọn, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, cho dù là đổi ý không đi nữa, cũng không có sao." Hạ lão thái thái phân phó.

Đỗ Công Phủ hừ một tiếng: "Giày vò lung tung! " Mạc Thị cúi đầu, chỉ coi như là không nghe thấy, chung quy Hạ lão thái thái đáp ứng là được rồi.

Đỗ Vân Lạc nghe bọn họ nói chuyện, ít nhiều cũng nhớ tới chuyện trước.

Mùa hè trước đây cũng nóng như vậy.

Hạ lão thái thái sớm đã định đi trang trại tránh nóng, kế hoạch chờ Đỗ Vân Như lấy chồng mới hồi kinh.

Đỗ Công Phủ cùng Hạ lão thái thái lúc ấy rất tức giận vì Đỗ Vân Lạc, liền không mang theo người nhị phòng, chỉ dẫn Đỗ Vân Anh cùng Đỗ Vân Nặc lên núi. Ông bà ở hơn nửa tháng, bên này xảy ra chuyện Đỗ Vân Lạc rơi xuống nước ở trong chùa, hai vị lão nhân mới vội vàng chạy về kinh thành.

Lần này...

Hạ lão thái thái nhất định sẽ gọi nàng.

Đỗ Vân Lạc trong lòng không muốn đi theo trang trại.

Ở trong thôn trang, nàng còn cùng Chân thị cùng Đỗ Vân Đính đi Pháp Âm tự thắp hương sao? Còn gặp Mục Liên Tiêu như thế nào?

Nếu lần này lại bị bỏ lỡ, cũng không biết...

"Nếu không cẩn thận một chút, sẽ thắt nút nè cô ơi". Đỗ Vân Như nhẹ nhàng vỗ tay Đỗ Vân Lạc.

Đỗ Vân Lạc phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn sợi dây trong tay, quả thật là muốn bổ hỏng, nàng vội vàng sửa lại.

Bên ngoài một trận tiếng bước chân, người tới vội vàng vào phòng mát, Đỗ Vân Lạc chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt nóng hổi đập vào mặt, tập trung nhìn lại, là bà nương của Triệu quản sự, cũng chính là bà tử kiếp trước cầu Đỗ Vân Lạc xin Kim Lăng.

Đỗ Vân Lạc gặp bà, trong lòng hồ nghi một mảnh, Triệu gia như thế nào lòng nóng như lửa đốt liền tới đây?

Hạ lão thái thái nhíu nhíu mày, Từ ma ma hiểu ý, giương mắt thấy mặt Triệu gia đầy mồ hôi, nói nặng cũng có chút không nỡ nói, chỉ thản nhiên nói: "Triệu gia, quy củ trong phòng Lão thái thái, ngươi không biết sao? "

Triệu gia vội vàng lấy khăn tay ra, xoay người sau lưng, lau lung tung trên mặt, rặn ra tươi cười quay lại: "Nô tỳ biết đây là phá hỏng quy củ, chỉ là sự tình khẩn cấp, nô tỳ lại nhất thời tìm không được Nhị thái thái, lúc này mới chạy tới Liên Phúc Viên". Từ ma ma gật đầu, ý bảo Triệu gia nói tiếp.

Triệu gia nhìn về phía Đỗ Công Phủ, nói: "Canh cửa báo vào, nói là kiệu của Đông Cung đã vào Phủ, đang chờ ở ngoài cửa thứ hai, Thái tử điện hạ mời Lão thái gia vào cung".

Tay Đỗ Công Phủ khẽ run lên, chuông trong tay vang lên một mảnh, hắn nhìn thẳng Triệu gia: "Kiệu của Điện hạ? Có nhận sai không? "

Triệu gia gật đầu mạnh mẽ: "Lão thái gia, canh cửa của chúng ta có hồ đồ hơn nữa, cũng sẽ không nhận nhầm lệnh bài của Đông Cung. Hơn nữa, người đến đón ngài là Tào công công bên cạnh Thái tử, Phủ chúng ta còn xa lạ gì chứ. "

Đỗ Công Phủ còn chưa phản ứng, Hạ lão thái thái đã ngồi dậy, thúc giục nha hoàn nói:

"Còn không mau hầu hạ Lão thái gia thay quần áo! "

Liên Phúc Viên trong nháy mắt bận rộn thành đoàn.

Đỗ Công Phủ từ chức đã nhiều năm nay, hiện tại không có quan phục để mặc, Từ ma ma lấy ra một bộ áo choàng mới, lại sai Lan Chi chuẩn bị kiệu mềm ở cửa viện.

Lúc này, mấy cô nương tất nhiên sẽ không quấy rầy tránh gây thêm phiền phức.

Đỗ Vân Anh ngạc nhiên nói với các tỷ muội: "Đang yên đang lành, sao điện hạ lại mời Tổ phụ tiến cung? Sau khi Tổ phụ từ chức, ngoại trừ một hai năm đầu tiên, đến nay chưa từng vào cung lại? " Đỗ Vân Lạc cũng không hiểu ra gì cả.

Kiếp trước, Đỗ Công Phủ cho đến khi chết già, cũng không có qua lại với Đông Cung nữa, lần này như thế nào lại...

Nhưng nàng tin tưởng, hạ nhân canh cửa sẽ không nhận sai lệnh đâu.

Đỗ Công Phủ nhậm chức Thái phó của

Thái tử nhiều năm liền, mặc dù đã từ chức, nhưng hạ nhân canh cửa tuyệt đối sẽ không nhận sai lệnh bài của Đông Cung, mà Tào công công lại là hồng nhân bên cạnh điện hạ.

Đỗ Công Phủ trong lòng thấp thỏm, dưới chân cũng không dám trì hoãn, chống nạng lên kiệu mềm, một đường đi về phía cửa thứ hai.

Mạc Thị nhận được tin, liền đưa người đến cửa hai.

Đỗ Công Phủ và Tào công công gặp mặt, thử hỏi hai câu.

Tào công công cũng không gạt hắn, nói: "Nói ra không sợ Lão đại nhân chê cười, thời gian trước Vạn Tuế gia thi học Hoàng Thái Tôn, không quá hài lòng, Thái tử giải thích là Thái Tôn tuổi còn nhỏ, không tập trung học hành được, Vạn Tuế gia lại nói, khi Thái tử cùng Hoàng thái tôn bằng tuổi, Lão đại nhân liền quản giáo cực tốt. Vạn Tuế gia nói, để cho Lão đại nhân dành thời gian quản thêm Hoàng Thái tôn. "

Đỗ Công Phủ vừa kinh hỉ vừa sợ hãi, liên tục hành lễ, ngoài miệng không thể thiếu cảm niệm Thánh thượng cùng Thái tử.

Mạc Thị ở trong cửa sen nghe được thật rõ, lấy khăn che miệng, lại không che được nụ cười nơi đáy mắt.

Đợi Đỗ Công Phủ rời đi, Mạc Thị chạy đến Liên Phúc Viên, vui vẻ tươi cười: "Lão thái thái, lệnh cho Lão thái gia chúng ta đi Đông cung, đó chính là ý tứ của Vạn Tuế gia, Vạn Tuế gia còn nhớ thương Lão thái gia! "

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nói cho ta nghe một cách cẩn thận." Hạ lão thái thái vội vàng nói.

Mạc Thị đem sự tình nghe lén một năm một mười nói rõ, vui mừng đến mức Hạ lão thái thái cũng vỗ tay.

"Chuẩn bị sẵn nhang đèn, chờ Lão thái gia trở về, chúng ta đi từ đường bẩm báo tổ tông, Vạn Tuế gia đề cử Lão thái gia như thế, cho dù Lão thái gia không thể làm quan nữa, con đường làm quan của Hoài Bảo cùng các huynh đệ cũng sẽ rộng hơn một chút." Hạ lão thái thái nói.

Mạc Thị cười đáp, nhịn không được nhìn về phía Đỗ Vân Anh.

Chỉ cần Đỗ Công Phủ sau này có thể thường xuyên ra vào Đông cung, tương lai của Đỗ Vân Anh, mình còn cần gì phải phát sầu chứ.

Đọc truyện chữ Full