Khi Mục Tĩnh trở lại phòng, Cù Hoa đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Mục Tĩnh bị khói thuốc làm cho ho sặc một tiếng, Cù Hoa liền dí đầu thuốc xuống chậu hoa, hoa trong chậu nở rất đẹp.
Đồ lót của Cù Hoa vẫn còn đang cuộn lại một góc trong tủ. Mục Tĩnh không biết mình có nên ra gấp lại cho anh hay không, nhưng cô thực sự không thể làm chuyện đó khi anh còn đang đứng nhìn được. Vậy là cô ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu soạn bài. Cô cảm giác như đằng sau lưng vẫn có đôi mắt chăm chú nhìn mình, ánh mắt ấy khiến cả người cô căng lên. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mục Tĩnh đóng vở cái “bộp”, lại mở giáo trình ra đọc, nhưng cuốn giáo trình này thực sự chẳng có gì hay ho để mà đọc cả.
“Có phải anh ở trong nhà làm em mất tự nhiên không?”
“Anh hiểu lầm rồi.” Mục Tĩnh bây giờ quả thực không thể nào viết chữ khi có người đang nhìn được, cho dù chỉ là nhìn từ đằng sau. Dù có cố gắng cách mấy cô cũng không thể hạ bút.
“Nếu em đã không tin được anh như vậy thì sao còn muốn kết hôn với anh chứ?”
“Sao anh lại hỏi như thế? Trước hết, chuyện tin tưởng tuyệt đối vốn không có thật trên đời, chẳng nhẽ anh không có bí mật gì muốn giấu em sao?” Mục Tĩnh cười. “Thứ hai, em tin là có rất nhiều người muốn kết hôn với anh. Em có muốn kết hôn với anh thì cũng chẳng lấy gì làm lạ.”
“Vậy em có nghĩ rằng hiện tại tốt hơn so với trước khi kết hôn không?”
“Tất nhiên là tốt hơn rồi, em rất vui khi được kết hôn với anh, hi vọng là anh cũng vậy. Bà nội bao giờ làm phẫu thuật thế?” Anh vội vàng kết hôn với cô như vậy chẳng phải là để thuyết phục bà nội làm phẫu thuật sao? Hiện giờ mục đích dù sao cũng đã đạt được rồi mà.
“Bà nội thấy điểm tâm em biếu, bảo anh thay bà cảm ơn em. Bà nói muốn gặp em đấy, trưa mai em lại phải vất vả đến bệnh viện một chuyến rồi.”
“Người bà nội muốn gặp chưa chắc đã là em.”
“Anh đã nói với bà rồi, tên em là Phương Mục Tĩnh.” Cù Hoa dừng một chút, lại nói: “Chuyện hai ta kết hôn, em đã nói với cha mẹ em chưa?”
“Hiện giờ em hoàn toàn không liên lạc gì với họ.”
“Anh nhớ là em có một người anh trai, chuyện kết hôn em cũng không báo gì với anh ấy sao?”
“Công việc của anh trai em có tính chất đặc thù, tạm thời không thể liên lạc với anh ấy được.”
“Cho nên gia đình em không ai biết chuyện chúng ta đã kết hôn à?”
Mục Tĩnh cảm thấy những lời này của Cù Hoa không được chính xác cho lắm, cô cũng là một thành viên trong gia đình, cô rất biết ơn cuộc hôn nhân này.
“Chuyện ấy không quan trọng?”
“Thế em cảm thấy cái gì mới là quan trọng?”
“Quan trọng là bà nội quyết định làm phẫu thuật.” Trong cuộc hôn nhân Cù Hoa cũng có lợi ích, cô không phải là người duy nhất hưởng lợi.
Cù Hoa quay đầu, chăm chăm nhìn vào Mục Tĩnh. Mục Tĩnh cúi xuống, cô không biết dáng vẻ của mình lúc cúi đầu hay ngẩng đầu thì giống với Nghiên Nghiên hơn. Cô luôn cảm thấy như mình và Cù Hoa vẫn cách một người ở giữa.
Cù Hoa nhìn thẳng vào khuôn mặt của Mục Tĩnh. Góc nghiên của cô trông rất giống người bạn gái cũ đã qua đời của anh. Ngày đó ở trên xe lửa anh nghe thấy tiếng mắng nhiếc cuồng loạn, vừa quay đầu sang nhìn, đã bắt gặp một góc mặt trông hao hao. Anh nhìn cô thêm mấy lần, không phải là bởi khuôn mặt có những nét tương tự kia mà là cô mắng quá khó nghe, ai nghe cũng sợ bẩn tai, rất khó tưởng tượng tiếng mắng ấy lại phát ra từ một khuôn miệng như thế. Mục Tĩnh hiển nhiên không trông thấy anh, bởi vì cô đang mặc kệ xung quanh mà bất chấp trèo lên xe, trong cái đanh đá còn có một loại can trường.
Mục Tĩnh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Cù Hoa: “Anh có còn nhớ không? Lúc trước anh đã từng nói em trông rất giống một người anh quen.”
“Thế à? Anh nói vậy khi nào?”
“Ở trên xe lửa. Anh không cần phủ nhận đâu,” Mục Tĩnh tiếp tục nói. “Lúc ấy em đã nghĩ, nhất định đó phải là người rất quan trọng với anh nên anh mới có thể tận tình giúp em như vậy chỉ vì em nhìn hơi giống với cô ấy. Nghiên Nghiên là bạn gái cũ của anh phải không?”
Cù Hoa im lặng, một lát sau mới nói: “Thật ra hai người cũng không giống nhau tới mức đó. Em thông minh hơn cô ấy nhiều, cô ấy vẫn luôn ngốc nghếch.”
Thích một người, cho dù người ấy có khôn khéo tới mức nào thì đa phần đều sẽ chỉ cảm thấy đối phương ngốc nghếch, rất cần có mình bảo bọc. Mục Tĩnh cười, cô ở trong mắt Cù Hoa là người thông minh.
“Chuyện tình của hai người chắc hẳn cảm động lắm nhỉ, anh có thể kể một chút cho em nghe không?” Mục Tĩnh bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, cô tình nguyện làm thính giả nghe về tình yêu của người khác.
“Em thật đúng là rộng lượng.” Cù Hoa đột nhiên cười với cô. “Chuyện tình cảm nhàm chán lắm, đặc biệt là chuyện người khác, anh hiện tại vẫn cảm thấy hứng thú với chuyện của chúng ta hơn. Hôm qua chúng ta kết hôn, hôm nay hẳn là nên phát triển tới bước nào nhỉ?”
Cù Hoa dùng ngón tay nắm lấy cằm Mục Tĩnh, ép cô nhìn vào mắt anh: “Đêm nay hai ta nên bù đắp lại chuyện hôm qua cần làm thì hơn.”
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, không chừa cho cô lối thoát nào để cự tuyệt. Trong lúc Cù Hoa đẩy Mục Tĩnh về phía giường của bọn họ, nụ hôn kia dần trở nên dữ dội hơn, nói là hôn còn chẳng bằng gọi là cắn. Anh cho rằng Mục Tĩnh sẽ kháng cự, hoặc sẽ chửi ầm lên như ngày đấy chưa biết chừng. Song cô lại chỉ nhắm mắt, tỏ vẻ mặc anh muốn làm thế nào cũng được.
Tuy rằng trước khi kết hôn bọn họ thậm chí còn chưa nắm tay nhưng sau khi đồng ý kết hôn, Mục Tĩnh đã chuẩn bị tinh thần để lên giường cùng với anh. Cưới nhau rồi, làm sao có thể tránh loại chuyện đó được chứ? Nếu hôm qua anh về nhà, Mục Tĩnh cũng sẽ làm chuyện vợ chồng với anh như một lẽ đương nhiên. Những chuyện như thế đối với bọn họ đều chỉ có ý nghĩa về mặt s1nh lý, đặc biệt là với Cù Hoa, anh là bác sĩ, chẳng còn lạ lẫm gì với cơ thể bệnh nhân nữa. Vì đây chỉ là tiếp xúc thể xác thuần túy, Mục Tĩnh cũng cố gắng nhìn nhận Cù Hoa từ góc độ s1nh lý cơ thể. Dáng người của anh đúng là kiểu cô có thể tán thưởng, khuôn mặt anh cũng điển trai, cô xem như là chẳng thiệt thòi gì. Nhưng vì hôm qua anh không trở về, Mục Tĩnh đã nảy sinh hi vọng, hi vọng có thể trì hoãn cái khoảnh khắc ấy. Khi anh hôn lên môi cô, Mục Tĩnh có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng mãnh liệt, nhưng loại miễn cưỡng này đơn thuần chỉ là tâm lý, không hề biểu hiện ra ngoài. Cả khuôn mặt và cơ thể cô đều hiện rõ bốn chữ “tùy quân(1) xử trí”, nếu ngày này sớm muộn gì cũng tới thì tới bây giờ cũng không phải là chuyện xấu. Cô không coi nó như là việc lớn gì cả, chỉ cần tắm nước ấm một lần là có thể trôi sạch thôi.
(1) Quân: Cách thê thiếp gọi chồng thời trước (như trong “lang quân”, “phu quân”).
Phản kháng đôi khi có thể khơi dậy lửa bạo lực, nhưng Mục Tĩnh lại chỉ tỏ vẻ thẫn thờ. Sự xúc động nhất thời của Cù Hoa bị dập tắt trong nháy mắt. Lần đầu tiên anh thấy cô, cô dĩ nhiên hung dữ, nhưng ít nhất vẫn còn có sự nhiệt tình. Bây giờ cả người cô chẳng còn bao nhiêu nhiệt tình nữa.
Anh áp mình lên thân cô, ngắm kỹ một bên mặt cô. Mục Tĩnh vươn tay toan tắt đèn, anh lại cầm lấy tay cô: “Có gì đáng xấu hổ sao?”
Mục Tĩnh nhắm mắt lại, mặc cho Cù Hoa ngắm mình. Thật ra cô cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nếu như nhìn kỹ dưới ánh đèn, có lẽ anh sẽ phát hiện ra cô có rất nhiều điểm khác với bạn gái cũ của anh.
Cô nghe thấy tiếng công tắc đèn bị tắt.
Mục Tĩnh cảm giác được cúc áo của mình đang bị cởi ra. Cô nhắm mắt, cảm nhận đầu ngón tay anh. Trước lúc rời khỏi bệnh viện anh đã rửa kỹ tay một lần, bây giờ trên tay anh vẫn còn vương mùi xà phòng thơm. Cô nhớ tới người yêu cũ, một chàng trai rất nổi bật thời đại học. Hiện tại ngay cả khuôn mặt cậu ấy cũng đã trở nên mơ hồ, nhưng thơ cậu ấy viết cho cô thì cô vẫn còn nhớ rõ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mấy bài thơ kia thật sến súa biết bao, nhưng hồi ấy lại chẳng hề thấy sến tí nào, có lẽ là bởi cậu ấy chỉ đối tốt như vậy với mỗi mình cô. Sau đó cậu ấy nói lời chia tay với cô, cô đã quên mất cảm giác của bản thân khi ấy, chỉ nhớ mình đáp là “được”. Vậy mà lúc sau cậu ấy lại rơm rớm nước mắt trước mặt cô, nói rằng mình muốn sống cuộc sống dễ dàng một chút. Trước khi nước mắt cậu ấy rơi xuống, cô đã kịp thời quay người, chúc đối phương hạnh phúc. Cô thật sự không còn sức lực để an ủi cậu ấy, càng không muốn khóc cùng cậu ấy, như thế quá mức nực cười. Cô muốn dành chút sức lực ít ỏi còn lại của mình để làm chuyện khác.
Tựa như hiện giờ, cô không muốn phí sức vào việc phản kháng, cô còn phải đợi tới khi xong việc để viết lại phương pháp chứng minh mà mình vừa mới nghĩ ra.
Cù Hoa đứng dậy khỏi giường, để lại Mục Tĩnh trên giường với những chiếc cúc mở bung. Anh kéo chăn mỏng lên đắp cho cô, ngồi xuống châm một điếu thuốc. Mục Tĩnh trùm chăn qua mặt, nhịn không được mà ho khan mấy tiếng.
Lúc Cù Hoa rời đi, đèn trong phòng đã bật lại, Mục Tĩnh vẫn nằm trên giường.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô bỏ chăn ra, cài lại từng chiếc cúc một.
Chỗ đồ lót cuộn lại ở góc tủ quần áo đã không còn thấy đâu nữa, hẳn là một tuần tới Cù Hoa sẽ không về nhà.
Cài cúc áo xong, cô ngồi dậy viết lại phương pháp chứng minh mà ban nãy mình vừa nghĩ.
Ngày hôm sau, lúc dùng bữa sáng, ông Cù chủ động bảo Mục Tĩnh đón em trai tới ở cùng.
Theo quan điểm của ông Cù, mất trí nhớ không phải vấn đề gì lớn. Năng lực có thể bồi dưỡng, nếu người khác không bồi dưỡng nổi thì ông sẽ giúp một tay.
Mục Tĩnh cảm ơn ý tốt của cha chồng, song lại không đồng ý ngay lập tức. Em trai cô bị thương vì cứu người, về tình về lý mà nói thì hội thanh niên trí thức và bệnh viện đều có trách nhiệm chăm lo cho cậu, nếu như cậu đến đây thì sẽ thành chai dầu kéo(1) của cô, mà dầu kéo thì nào có khí phách gì đáng nói? Tuy nhiên cha chồng cô nói cũng có phần đúng. Em trai cô không giống cô, nhờ việc cứu người mà cậu đã thay đổi được xuất thân, có nhớ lại được hay không cũng không quan trọng, chỗ ký ức kia kể cả khôi phục thì cũng chưa chắc đã có ích với cậu. Quan trọng nhất là lấy lại năng lực tự chăm sóc bản thân, mà dựa dẫm vào người khác thì nhìn chung không thực tế, tốt nhất vẫn nên để cô tự làm thì hơn. Vậy là Mục Tĩnh do dự giữa việc đón hay không đón.
(2) Chai dầu kéo: Từ lóng chỉ những đứa con riêng mà phụ nữ mang đến gia đình chồng mới, thường không được gia đình chồng mới coi trọng. Vào thời cổ đại người ta dùng rất nhiều dầu trong cuộc sống hàng ngày cho nên mỗi khi có người lên phố mua dầu thì hàng xóm sẽ gửi nhờ, mà những người này thường chỉ cầm chai dầu của mình, còn dầu người khác sẽ buộc dây kéo lê trên mặt đất, cho nên “chai dầu kéo” đã trở thành hình ảnh ẩn dụ chỉ những đứa trẻ không phải của bản thân, muốn đối xử thế nào cũng được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng
Chương 117: Hời hợt
Chương 117: Hời hợt