DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng
Chương 88: Có phúc (2)

Bởi vì con dâu sửa sang bản thảo cho mình, ông Phương đã tặng lại cây bút máy ngòi vàng mà mấy ngày trước bạn cũ tặng cho Phí Nghê. Lúc ấy ông nhận cây bút vàng này, quà đáp lễ tặng bạn cũ là một cặp chén trà sứ quan diêu(1) màu phấn có nắp mua ở cửa hàng di vật văn hóa.

(1) Quan diêu: Những lò sứ chính thức do triều đình đặc biệt thiết lập trong các triều đại trước, đồ sứ sản xuất từ đây được gọi là “sứ quan diêu”.

Phí Nghê liền dùng cây bút này để sửa bản thảo cho ông Phương. Gặp phải những chỗ mình không nắm chắc, cô sẽ chủ động đi hỏi ý kiến của ông. Phương Mục Dương phát hiện, Phí Nghê dạo này còn nói chuyện với ông Phương nhiều hơn cả nói với anh.

Rất nhiều hôm trời còn chưa sáng hẳn, Phương Mục Dương tỉnh giấc, đã thấy Phí Nghê đang ngồi bên bàn viết chữ. Anh nói cô đi ngủ thêm một lát, cô lại bảo mình đã ngủ đủ rồi.

Từ sau khi chuyển đến ở cùng cha mẹ, bởi vì tường và sàn nhà cách âm đều tương đối tốt, tần suất sinh hoạt vợ chồng của họ cũng tăng thêm một ít. Thế nhưng cả tuần gần đây họ đã không làm gì rồi. Phí Nghê làm việc từ tờ mờ sáng, buổi tối chỉ ngả lưng xuống giường là đã thiếp đi. Phương Mục Dương thương cô không ngủ đủ giấc, cũng không hề tỏ ra bất mãn gì.

Mới đầu lúc nhận được nhiệm vụ này, Phí Nghê đã dồn hết tâm sức để chứng minh năng lực bản thân. Nhưng dần dần, cô đã bị hấp dẫn bởi chính nội dung của bản thảo. Ông Phương là một người thích khoe khoang, nhưng quả thật ông có vốn liếng để khoe khoang, chỉ phân tích một câu thôi ông cũng có thể viết kín được hai tờ giấy. Cùng là một luận điểm, ông không chỉ có khả năng ngược dòng lịch sử đến thời kỳ tiền Chu mà còn có thể tìm ra dấu tích tận thời Hy Lạp cổ đại. Ông Phương không nhắc đến những thứ như tính dân tộc hay là khác biệt văn hóa, ông chỉ bàn về nhân loại nói chung. Phí Nghê rất khâm phục học thức của cha chồng mình, đồng thời cũng rút ra được một kết luận: nói dễ hơn làm. Trong những bản thảo của mình, ông Phương thường nhắc nhở bản thân họa từ miệng mà ra, nói cần phải chậm nhưng hành động phải nhanh chóng, lại còn dẫn ra rất nhiều ví dụ, song khi đến lượt chính ông thì cứ hễ có cơ hội là lại khoe khoang học vấn, hơn nữa còn không kìm mồm được mà khen chê những văn nhân sống cùng thời đại với mình. Theo như lời của ông Phương, những tác giả lớn cùng một thế hệ với ông có nhiều khuyết điểm, lại thiếu thốn phát kiến mới, Phí Nghê hoàn toàn không cần đọc sách của bọn họ. Ngụ ý là, Phí Nghê chỉ cần đọc sách của ông là được.

Ông Phương khuyên Phí Nghê sửa sang bản thảo không cần quá gấp, nhưng Phí Nghê lại nói cô nóng lòng muốn sửa xong những bản thảo này.

Cô đã nói thế, ông Phương cũng không còn cách nào khuyên nữa, ai bảo bản thảo của mình lại cuốn hút như vậy chứ.

Phí Nghê chỉ nói những điều mình tán đồng trước mặt ông Phương, gặp phải những chỗ cô không đồng ý thì chỉ im lặng, cũng không phụ họa. Ông Phương không để ý tới sự im lặng này, chỉ thấy con dâu khen mình rất đúng chỗ, những điều hỏi han cũng có thể làm nổi bật trình độ cao của mình, thế là lại càng thấy con dâu là nhân tài có thể đào tạo. Nghịch tử đúng là có phúc.

Phí Nghê vội sửa bản thảo như vậy, thật ra cũng có một suy nghĩ sâu xa nữa.

Ông Phương đã nói sẽ giới thiệu cho Phương Mục Dương một cônng việc khác tương đương với làm họa báo, nhưng mấy ngày nay lại chẳng thấy ý kiến gì, mà cô thì cũng không tiện đề cập. Đợi khi sửa hết chỗ bản thảo này, cô sẽ nói chuyện công việc của Phương Mục Dương với ông Phương, khi ấy mở lời cũng có chút tự tin hơn. Cô vẫn luôn cảm thấy Phương Mục Dương từ chối công việc họa báo, ít nhất có một nửa là vì cô, cho nên vẫn cứ băn khoăn trong lòng. Nếu Phương Mục Dương đến một đơn vị ngang tầm công tác, cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm.

Lại là một thứ Bảy nữa, khi về nhà Phương Mục Dương đã mang theo một đ ĩa nhạc, còn chắc mẩm rằng Phí Nghê sẽ thích. Lúc trước khi nghe thấy ca khúc này trên đài, Phí Nghê nhất thời quên mất tường nhà họ không cách âm, thậm chí còn muốn mở lớn âm lượng thâm một chút nữa. Làm việc vất vả cả tuần, anh muốn giúp cô thả lỏng tâm trí một tí. Khi nhìn thấy đ ĩa nhạc ấy Phí Nghê quả thực cũng có chút vui mừng, nhưng Phương Mục Dương còn chưa kịp đặt đ ĩa vào trong máy quay, cô đã nói: “Anh sang phòng bên cạnh nghe đi, trang bản thảo này em vẫn còn đang sửa dở.”

“Ông già cũng đâu có cần gấp đâu.”

“Vẫn nên sửa nhanh cho xong thì hơn.”

“Thế ngày mai chúng ta cùng nhau nghe nhé.”

Phương Mục Dương rời khỏi Phí Nghê, sang phòng bên cạnh vẽ tranh. Từ khi Phí Nghê giúp ông Phương sửa bản thảo, thời gian Phương Mục Dương ngồi trong căn phòng tranh tạm thời này càng lúc càng dài. Thế nhưng hôm nay là thứ Bảy, cho nên anh cũng không nấn ná ở đây lâu, đúng mười giờ là đã đi về phòng ngủ.

Anh bước tới sau lưng Phí Nghê, nhéo vai cô một cái, cười nói: “Có phải hôm nay chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút không?”

Phí Nghê biết hôm nay là thứ mấy, nghe xong liền hiểu Phương Mục Dương ám chỉ gì: “Anh đợi một lát nhé, em sắp làm xong rồi. Anh đi tắm trước đi.”

Phương Mục Dương cúi xuống hôn lên má của Phí Nghê, ngón tay lần vào trong cổ áo cô. Phí Nghê vỗ lên tay anh: “Anh đừng làm loạn được không?”

Trước kia Phí Nghê cũng từng nói những lời này, nhưng Phương Mục Dương biết khi ấy cô chủ yếu chỉ thẹn thùng, còn hiện tại thật sự có hơi không vui, cảm thấy anh đang phá rối chính sự của cô.

Tắm rửa xong, Phương Mục Dương trở về phòng, lại nghe Phí Nghê nói: “Hay là anh đi nghỉ trước đi, trang này của em vẫn còn một đoạn chưa sửa xong.”

“Anh đợi em.”

Phương Mục Dương tựa vào thành giuờng, lật xem bản thảo mà Phí Nghê đã biên soạn. Thông qua những chữ ở trên trang giấy, anh hoàn toàn có thể hình dung ra giọng điệu của ông già. Anh không thể không thừa nhận, ông già thực sự tài hoa.

Đến mười một giờ, Phương Mục Dương lại hỏi: “Vẫn chưa xong sao?”

“Em xong ngay đây.”

Phương Mục Dương dùng bút chì phác họa một bức chân dung nhỏ của Phí Nghê trong sách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.

Phí Nghê đã ngủ thiếp đi, một bên mặt dán lên bàn.

Phương Mục Dương khẽ cười gượng, đứng dậy bế Phí Nghê từ ghế về giường, cởi bớt quần áo cho cô, giúp cô đắp lên một tấm chăn mỏng.

Anh lắng nghe tiếng thở đều đều của Phí Nghê, ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ, trong sự đau lòng còn pha thêm chút bất mãn, không chỉ bởi vì nhu cầu s1nh lý không được thỏa mãn, mà còn là vì bản thân hoàn toàn bị cô phớt lờ.

Trong lúc mơ màng ngủ, Phí Nghê cảm giác như có người đang hôn mình. Dựa vào ký ức của cơ thể, cô biết những nụ hôn kia là của Phương Mục Dương. Cô cứ ngỡ mình đang mơ, thậm chí còn bởi vì giấc mộng này mà sinh ra chút ngượng ngùng. Cô không phải là kiểu người luôn có h@m muốn như Phương Mục Dương, chỉ những khi anh ôm cô hay hôn cô thì cô mới muốn phối hợp cùng anh. Song cô vẫn đáp lại anh, là theo bản năng chứ không phải theo lý trí.

Một lúc sau đó, Phí Nghê mới ý thức được rằng đây là thực tại. Phương Mục Dương càng hôn càng mạnh bạo, cắn đến mức cô phát đau. So sánh với đôi môi kia, bàn tay của anh lại dịu dàng hơn rất nhiều. Bởi vì đã lâu không gần gũi với nhau như vậy nên Phí Nghê cũng hơi kích động, lần nào sự nhiệt tình của cô cũng bị k1ch thích bởi những ngón tay của Phương Mục Dương, lần này cũng không ngoại lệ. Cô luồn tay vào mái tóc của anh, hơi thở dồn dập, chờ anh chủ động tiến thêm bước nữa.

Nhưng Phương Mục Dương lại chẳng hề tỏ ra sốt ruột. Anh không nóng lòng thỏa mãn Phí Nghê, cũng không vội chiều chuộng bản thân mình.

“Anh biết em không muốn, anh cũng không miễn cưỡng em.” Lời nói của Phương Mục Dương cũng dịu dàng như những ngón tay của anh, anh nói về chuyện bài trí nơi ở mới cùng cô. “Em có còn nhớ bức tranh ngày ấy anh vẽ cho em không? Anh định sẽ mua một khung tranh có kính, lồ ng vào cho nó, treo lên phòng ngủ của chúng ta. Em thấy thế nào?”

Phí Nghê cắn chặt răng, không để những âm thanh khác lọt ra khỏi miệng. Cô lại nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, Phương Mục Dương vừa gọt bút chì trước khi vẽ, vừa quan sát cô.

“Có phải em quên mất anh vẽ cái gì rồi không, để anh giúp em nhớ lại chút nhé.”

Những ngón tay của Phương Mục Dương bỗng nhiên biến thành cọ vẽ, mà Phí Nghê thì trở thành một tờ giấy vẽ trong tay anh.

Bờ eo của Phí Nghê cũng là một phần của giấy, mà phần này chẳng mấy chốc đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

“Nếu như em không muốn, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em.” Tuy rằng cơ thể Phí Nghê không hề có ý tỏ ra cự tuyệt, nhưng chỉ cần cô chưa nói, Phương Mục Dương cũng sẽ không chủ động đi xa hơn nữa.

Phí Nghê vòng tay ôm lấy Phương Mục Dương, đầu lưỡi hơi ló ra, li3m lên đôi môi khô khốc của anh: “Anh có phải đang khát không? Em đi rót cho anh cốc nước nhé.”

Đến tận rạng sáng, Phương Mục Dương vẫn chưa uống được nước Phí Nghê rót cho. Chẳng mấy khi Phí Nghê được ngủ đến tận giờ này, Phương Mục Dương dùng ngón tay lần theo những đường nét trên gương mặt cô. Đêm qua Phí Nghê hưng phấn trong chốc lát, rất nhiệt tình đáp lại anh, nhưng chỉ làm được một lần là cô đã lại ngủ mất. 

Phương Mục Dương cũng không biết nên thấy thương Phí Nghê, hay là thương cho chính mình.

Anh phát hiện, sức hấp dẫn của đống bản thảo này thực sự rất lớn, Phí Nghê không chỉ phớt lờ anh mà còn quên luôn cả căn nhà bọn họ muốn thuê. Hộ gia đình ở đấy trước đó đã chuyển đi, chủ nhà bảo bọn họ có thể dọn đến, nhưng vì cần phải dọn dẹp lại nhà cho nên anh vẫn chưa báo cho Phí Nghê. Anh nghĩ khi nào chuẩn bị xong xuôi thì thông báo với cô, để dành cho cô một niềm vui bất ngờ. Vậy nên khi lấy được tiền nhuận bút mới, anh dùng khoản nhuận bút này đi mua ít đồ, vừa tan làm là đã đạp xe đến căn tiểu viện tương lai của bọn họ để quét dọn qua một lượt, cũng nói với người nhà là mình tăng ca, không cần đợi mình về ăn cơm tối.

Trong lúc sửa chữa bản thảo, Phí Nghê cũng không quên mất công tác chính thức của mình, vẫn cứ đúng giờ đến xưởng may mũ, chăm chỉ chịu khó làm việc. Điểm duy nhất khác với trước kia là cô không còn xếp hàng đợi tắm trong nhà tắm của xưởng nữa.

Có hôm, một nữ công nhân cùng phân xưởng với Phí Nghê đang tắm ở trong nhà tắm thì bất chợt hỏi: “Sao dạo này tôi chẳng thấy Phí Nghê đâu nữa nhỉ?”

Lúc này mọi người mới phát hiện, Phí Nghê quả thực đã một thời gian không đến đây. Nếu là trước kia thì Phí Nghê luôn xuất hiện đúng giờ nhà tắm mở cửa.

Lại có người nhắc đến chuyện đổi nhà gần đây của cô.

“Có khi căn nhà Phí Nghê mới đổi có thể tắm được cũng nên.”

Phí Nghê đột nhiên không đi tắm nữa, khả năng duy nhất chính là cô đã đổi được một căn nhà có phòng tắm.

Hàng xóm cũ Uông Hiểu Mạn của Phí Nghê đúng lúc này cũng ở đây, nghe người kia nói thế liền nói: “Nhà Phí Nghê ở hình như có phòng vệ sinh, nhưng tôi nghe người đổi nhà với Phí Nghê bảo, gia đình bọn họ trước kia cũng tắm bên ngoài.”

Một nữ công nhân khác phỏng đoán: “Có phải chồng của Tiểu Phí động tay động chân với cô ấy, khiến cô ấy bị thương không?”

Chị Lưu tức khắc biện minh cho Phí Nghê và chồng mình: “Cô không biết thì đừng đoán bậy, tôi đã gặp chồng Phí Nghê vài lần rồi, cậu ta nhìn không giống kiểu người thế đâu.”

“Biết người biết mặt không biết lòng mà. Chồng của Tiểu Dương đeo kính, thoạt nhìn cũng có vẻ là người rất có văn hóa, thế mà vẫn đánh vợ đấy. Mấy ngày trước anh ta ra tay đánh Tiểu Dương, Tiểu Dương cũng đã vài ngày nay không đi tắm rồi.”

“Không phải chứ, chồng của Tiểu Dương đang nằm trong bệnh viện mà, sao có thể đánh vợ được?”

“Tiểu Dương bị đánh nên về nhà mẹ đẻ tìm cha và ba anh trai mình, mấy người anh trai của cô ấy nghe xong thì trực tiếp đánh em rể nhập viện luôn, nghe bảo hiện giờ vẫn chưa xuống giường được đấy.”

Câu chuyện lại vòng về chủ đề Phí Nghê. Uông Hiểu Mạn cũng không tin Phí Nghê bị chồng mình đánh, hai người họ lúc trước ngọt ngào õng ẹo đến mức chị ta còn thấy phát ngấy, nhưng nhất thời chị ta cũng không nghĩ được nguyên nhân nào khác.

Người đầu tên lên tiếng hỏi Phí Nghê về vấn đề này chính là chị Lưu. Chị Lưu là tổ trưởng của Phí Nghê, đương nhiên không thể giương mắt lên nhìn cô bị chồng của mình bắt nạt.

Chị nhìn thấy sự khác thường qua chiếc áo cao cổ của Phí Nghê, trực tiếp hỏi: “Tiểu Phí, sao dạo này không thấy em đến nhà tắm nữa?”

“Giờ em tắm ở nhà ạ.”

Chị Lưu dĩ nhiên không nghĩ Phí Nghê có sẵn nước ấm để tắm rửa ở nhà, lúc trước Phí Nghê không bao giờ tắm ở nhà, sao hiện giờ lại đột nhiên không tới nhà tắm của xưởng nữa chứ? Chính chị cũng không thể không nghi ngờ, không biết có phải Phí Nghê thực sự bị chồng hành hung hay không.

“Em và Tiểu Phương dạo này vẫn tốt chứ?”

“Vẫn tốt, sao vậy ạ?”

“Nếu em gặp chuyện gì thì đừng giấu chị, xưởng mình sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho em.”

Phí nghê nhất thời không thể hiểu nổi chị Lưu đang nói gì: “Chị nói thế là sao ạ?”

“Có phải Tiểu Phương đánh em không?”

Đọc truyện chữ Full