Thầy Phạm không thiết lập giờ giới nghiêm rõ ràng, nhưng trừ ngày nghỉ lễ, chuyện quay về rạp hát trước mười hai giờ là thoả thuận ngầm.
Giống như một loại ước định rập khuôn phong tục, sự thận trọng sẽ cho rạng sáng một tiếng chuông.
Lúc Lương Quý Hòa dừng xe, thời gian kẹt giữa mười một giờ năm mươi buổi tối.
Cửa sổ bên kia Lương Quý Hòa mở một nửa để hóng gió, đến gần không gian bị niêm phong có mùi thơm của cây thông nhàn nhạt.
Hơi thở Trần Tử Dạ rất nhẹ nhàng, giữa chân mày giãn ra, "Hôm nay cũng cảm ơn ngài Lương."
"Không cảm ơn."
Trong xe luôn phát nhạc, bài hát là nhạc tiếng Quảng Trần Tử Dạ chưa từng nghe, trước khi xuống xe nói tạm biệt, bài hát hát đến: Biết em muốn đến thăm Iceland để ngắm bông tuyết, bất đắc dĩ là thời gian quá ít, đi trượt băng có được không.
Trăng đêm trút xuống thân xe, rơi vào mặt nước thủy tinh lấp lánh, soi lên từng một sợi tóc của hai người.
Lương Quý Hòa đặt tay trên cửa sổ xe, nhìn sang cô, Trần Tử Dạ cũng đang nghiêng tầm mắt nhìn sang và muốn mở miệng.
Một giây đối mặt nhau, nụ cười càng ăn ý.
"Về đi."
"Được." Lúc đồng ý xong thì vươn tay mở cửa.
Bị Lương Quý Hòa nghiêng người nắm lấy cánh tay, hình như chóp mũi khẽ lướt qua, hơi thở ấm áp và ẩm ướt khiến cô không thể phân biệt.
Một tiếng "lạch cạch" tháo dây an toàn, "Dây an toàn."
"À... Cảm ơn."
Bàn tay lại không thả ra, Lương Quý Hòa gần đến mức không để cô dám chớp mắt, trầm thấp hướng dẫn cô, "Số điện thoại di động, vào vòng chung kết thì nói với tôi."
"... Ngài muốn biết số điện thoại di động còn không dễ dàng à."
Lời nói này nhảy từ miệng Trần Tử Dạ mà ra, chân thành tự nhiên, thậm chí thản nhiên.
Không có nửa điểm ý tứ tán tỉnh.
Lương Quý Hòa mỉm cười, trở lại ghế ngồi, không phủ nhận anh muốn biết thì quả thật bất cứ lúc nào cũng có thể, "Phải là em tình nguyện."
Trần Tử Dạ không có động tĩnh, tốn mấy giây để chỉnh sang giao diện mã QR để kết bạn, "... Ngài trực tiếp quét mã kết bạn đi."
"Ừm."
Anh gởi lời mời kết bạn, tắt điện thoại di động rồi nói, "Đúng rồi, tuần tới tôi không ở trong Thành Mộ."
"À..." Trần Tử Dạ không hiểu sao anh đột nhiên nói cái này, lễ phép hỏi, "Ngài là đi công tác sao?"
"Ừm."
"Như vậy à, vậy chúc công việc của ngài thuận lợi."
Lương Quý Hòa nói cảm ơn, tạm dừng mới nói, "Thứ Bảy quay về, thuận tiện đem mấy gốc mai vàng bạn bè tặng về, chuẩn bị dời đến tiệm lần trước dẫn em đi, có hứng thú cùng nhau không?"
Trần Tử Dạ chỉ một giây liên tưởng đến hồ thủy tinh cá vàng bơi lội, ánh mắt cũng sáng lên, cô thích chỗ kia, đó là mang theo sự tự do và sự từng trải, nhưng nghĩ đến cô và ngài Lương thường xuyên ở cùng nhau như vậy thì có chút do dự.
Chẳng qua là muốn hát tốt Mai Phi thì sao có thể ngay cả một nhánh hoa mai cũng chưa bao giờ gặp được?
Huống chi, rạp hát nhà họ Phạm tuy là họ Phạm, nhưng rốt cuộc ngài Lương mới là người đầu tư thật sự, nghĩ đến trợ giúp của anh đối với rạp hát những năm qua, không thể làm anh mất mặt, "Được, đến lúc đó liên lạc sau."
"Ừm." Anh nhướng mày vvề phía rạp hát, "Đi đi, không còn sớm nữa, chuyên tâm huấn luyện."
"Vâng."
Kéo cửa xe, thò ra một chân, Trần Tử Dạ không nhịn được quay đầu bảo đảm, "Tôi sẽ cố hết sức..."
Lương Quý Hòa chỉ cười.
Ở trong suy nghĩ của anh, thật ra thì nỗ lực và cố gắng hết sức cũng không đáng phải đơn độc nói.
Có nhiều niềm vui không liên quan đến thành công, có thể có nhiều khả năng nắm chắc mạng sống hơn, dù chỉ một chút.
Tháng Tư của nhân gian, mưa phùn vào mùa xuân, sự lãng mạn không phải là sự ngẫu nhiên khi hoa đào trong Sơn Tự nở rộ, là ý muốn nhất thời muốn du xuân.
Nhưng đối với cô thì dường như không có cách lý trí nào như vậy.
Lương Quý Hòa vẫn nghiêm túc gật đầu một cái, coi như là tin tưởng câu trả lời đó.
—
Kết quả thi vòng loại hạng mục "Mộng Cũ Sắc Mới" được khởi động lại được công bố vào một tuần sau. Thầy Phạm trịnh trọng dán hai tấm giấy đỏ thông báo, một nơi là ở trên bảng thông báo bỏ hoang bên phải hàng rào sắt của rạp hát, một nơi là ở sảnh trước của rạp hát dùng để dàn dựng hí kịch.
Trần Tử Dạ, Quan Diệu cùng được vào vòng trong.
Tuy nói đây không phải là chuyện đáng để bất ngờ gì, nhưng vào thời khắc chen đẩy nhau tìm tên trên tấm bảng thì rất dễ dàng khiến cho người ta nhảy nhót.
Trần Tử Dạ không chen vào, người đi ra ngoài trước là Thẩm Thời Diệc, chụp tấm ảnh rồi gửi vào nhóm nhỏ của ba người bọn họ.
Lúc này Trần Tử Dạ mới phát hiện, ngày như hôm nay mà Quan Diệu không đến.
Trước giờ cô ta luôn thích náo nhiệt, lại xem chuyện tranh giải lần này rất quan trọng, sao có thể không tới...
"Tớ về phòng ký túc xá xem trước, mấy ngày nay Quan Diệu luôn không thoải mái cho lắm, không biết đã khỏe chưa." Trần Tử Dạ cúi đầu nhìn WeChat, Thẩm Thời Diệc gửi ảnh ba người bọn họ cùng nhau trúng tuyển xong, Quan Diệu cũng không nhắn lại.
"Được! Vậy cậu mau về đi, buổi tối còn có bữa cơm chúc mừng đấy! Chẳng qua là sao cảm giác chị ta đã không thoải mái rất lâu rồi nhỉ?"
Trần Tử Dạ ngẫm nghĩ, "... Đúng là đã có hai tuần lễ rồi."
"Tìm thời gian đi bệnh viện khám với chị ta đi, tuýp người ngày nào cũng tập nhảy như chúng ta ít nhiều đều có bệnh vặt."
"Được, vậy tớ về trước."
"Đi đi, có việc thì gửi WeChat nhé."
Trần Tử Dạ nói xong, cúi đầu bước nhanh trở về.
Lúc lên cầu thang, Lương Quý Hòa gửi tin nhắn WeChat đầu tiên, hỏi cô hiện tại có rảnh không.
Trần Tử Dạ không suy nghĩ nhiều, trả lời là có rảnh, tiếp tục leo cầu thang.
Chưa được hai giây, điện thoại trực tiếp vang lên, cô sửng sốt một lúc, nhưng lại cảm thấy nếu có việc thì nói qua điện thoại cũng rất phù hợp với ấn tượng nhanh nhẹn của Lương Quý Hòa.
Anh dường như không thích nói những lời vô ích, muốn nói thì nói, không cố ý tìm chủ đề hay thăm dò gì đó.
Khi anh nói chuyện giống như ngày xuân dạt dào, lúc yên tĩnh lại không để lộ vẻ lạnh nhạt, cho nên phần lớn Trần Tử Dạ cảm thấy tự do và tự nhiên khi ở cạnh anh
"Chào ngài Lương."
"Kết quả thi vòng loại đã có rồi à?"
Trần Tử Dạ cười khẽ, "Còn lên bảng thông báo đấy."
"Chúc mừng." Anh cũng cười.
Lương Quý Hòa nhìn thời gian, mới buổi chiều bốn giờ, "Hôm nay không cần huấn luyện?"
"Hôm nay kết thúc rồi, thầy nói qua mấy ngày có chương trình tiết mục giải trí muốn đến rạp hát quay một số video thường ngày, dặn dò chúng em khắp nơi trang điểm một chút."
"Ừm."
Lương Quý Hòa biết đây là thông cáo Trần Trì Vũ nhận thay rạp hát, xác định vị trí tiết mục là sáng tạo cách tân và phổ biến rộng rãi chương trình hát diễn văn hóa phong cách quốc gia, dung hợp thịnh hành và cổ điển, đa số tuyển thủ là thực tập sinh được công ty quản lý chọn rồi đưa đến, rạp hát bên này cũng nằm ở trong nhóm được mời.
Trần Trì Vũ cho rằng so sánh với những chương trình lựa chọn tài năng này, các cô gái trong viện hí kịch không có ưu thế lưu lượng, cũng không thông thạo việc marketing của chương trình giải trí.
Để hoa đán Mai Đinh đi lên như vậy thì lại mất thân phận.
Quyết định để Thẩm Thời Diệc và Quan Diệu làm khách mời hỗ trợ mấy mùa trong số đó, trợ giúp tuyển thủ hoàn thành phần trình diễn bài hát quan trọng.
Trần Tử Dạ thoáng thở hổn hển, bị người đầu bên kia điện thoại phát hiện, trầm giọng hỏi, "Em đang lên lầu?"
"Vâng... đang ở tầng bốn rồi, quay về phòng ký túc xá một chuyến, buổi tối có thể tập luyện nữa."
"Tập luyện thuộc về tập luyện, chú ý nghỉ ngơi."
"Được." Trần Tử Dạ do dự một chút, vẫn lễ phép nói, "Ngài cũng vậy."
Nói tạm biệt xong, Trần Tử Dạ đang chờ đối phương cúp máy trước, nhưng anh chậm chạp không cúp máy, khẽ cười nói: "Ăn cơm đúng giờ, đừng để bị té nữa."
"Vâng." Nghe lời dặn dò thì khôn khéo như bình thường.
"Có việc thì nhắn WeChat."
"Vâng, nếu tôi không kịp thời trả lời thì chính là đang huấn luyện, ngủ, ngài đừng để ý."
Lương Quý Hòa nói: "Tôi không kịp thời trả lời thì chính là ngủ rồi, có việc trực tiếp gọi điện thoại."
Trần Tử Dạ vốn định nói chắc hẳn cô không có chuyện gì gấp như vậy, nhưng vẫn đồng ý, người Trung quốc không biết nói lời khách sáo thì thật không có nhãn lực rồi, "Vâng..."
Anh lại cười, "Em cúp máy trước đi, người máy nhỏ."
"Vâng." Trần Tử Dạ kịp phản ứng, "... A?"
"Cúp máy đi."
Trần Tử Dạ ý thức được anh đang nói bản thân giống như người máy chỉ biết đáp ứng, khó chịu nói: "Không, ngài cúp máy trước."
Lương Quý Hòa kìm lòng không đậu "À ——" một tiếng, hời hợt dẫn dắt: "Lần sau."
Quá bình tĩnh, còn đến mức Trần Tử Dạ nói tiếp một câu theo bản năng: "Vâng."
Mặc dù không có tiếng cười, nhưng Trần Tử Dạ chắc chắn là anh đang cười.
... Tại sao lại thua rồi, Trần Tử Dạ rất chán nản suy nghĩ.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tử Dạ mới bừng tỉnh phát hiện, cô không biết mục đích của cuộc gọi này.
Có thể chính là canh giờ để nói một tiếng chúc mừng chăng?
Cô lắc đầu, không dám nghĩ như vậy, từ từ đi về phòng ký túc xá.
—
Quan Diệu không ở đây, trên giường rối loạn thành một đống.
WeChat, điện thoại đều không trả lời, Trần Tử Dạ đi ra hành lang xem thử, cũng hỏi phòng ký túc xá bên cạnh, cũng nói không thấy người đâu cả.
Đứng ngay tại chỗ, nhất thời không biết làm những gì, lại không yên tâm, bàn tay trống trải bắt đầu sửa sang lại chiếc chăn thay Quan Diệu.
Vào mùa đông bọn họ có thói quen đắp hai lớp, bình thường sẽ đắp thêm một tấm thảm len để ngừa bị cảm, ho khan tổn thương cổ họng.
Trải giường thay Quan Diệu xong, nhìn thấy phần giữa gối của cô ấy mềm đến mức lõm vào, theo thói quen cầm lên vỗ một cái, định đặt ngược lại, nhưng sờ được một vật gì đó cứng cứng, hình dạng dài, vốn dĩ muốn kéo dây kéo lại, vừa kéo dây kéo vật đó đã rơi trên giường
Được đựng trong túi hút chân không trong suốt, bảo quản nguyên vẹn như bằng chứng được đưa ra trước toà, chiều dài chỉ cỡ dao rọc giấy màu trắng.
Sạch sẽ không có bất cứ chữ viết nhắc nhở nào, chỉ có là S và CT phân hai vùng.
Trần Tử Dạ không có thói quen tùy ý động vào đồ của người khác, vô thức qua loa nhét đồ vật vào Tận cùng bên trong chiếc gối.
Nhưng ngón tay cứng ngắc, mặc dù cô chưa từng gặp, nhưng cô biết đại khái đó là cái gì.
Nặng nề hít vào một hơi, hai tay cầm điện thoại di động bắt đầu tìm kiếm —— hai vạch đỏ CT.
—
Đêm đó hơn hai giờ Quan Diệu mới quay về.
Về cùng với Thẩm Thời Diệc và những người khác trong phòng ký túc xá, trên đường quay về còn hát hò, giống như đã uống không ít rượu.
Sử dụng khăn lông ấm lau gương mặt giúp Quan Diệu, nhìn thấy sắc mặt cô ta đỏ thắm, còn có thể tham gia bữa tiệc chúc mừng, nhìn dáng dấp cơ thể không có gì đáng ngại, nên thoáng yên tâm một chút, liên tưởng đến nhiệt kế thủy ngân, đồ vật giống cây kim va chạm tới va chạm lui ở trong chiếc gối...
Nhưng thật ra là sẽ di động thôi nhỉ...
Trần Tử Dạ vẫn là muốn hỏi rõ, nhưng không tìm thấy cơ hội thích hợp, cũng chỉ từ bỏ.
Mỗi lần trên đường đi đến phòng luyện tập thì luôn cảm thấy có rất nhiều người, hiếm khi tìm được lúc rảnh mà gặp được Dư Tiều.
... Đã mấy ngày rồi không thấy anh ta.
Trần Tử Dạ cơ hồ là chạy đến phòng văn thư bên kia, nhưng đến cửa rồi lại dừng lại, vuốt tóc tai, bình ổn lại hơi thở, hỏi chú Dương có chuyển phát nhanh của cô hay không. Vừa giống đúng lúc gặp Dư Tiều, giả vờ lơ đãng hỏi, "Mấy ngày trước vẫn còn muốn tìm anh thay bóng đèn, anh luôn không ở đây."
"Anh đi Thành Bắc để thi."
"Là cử đi để kiểm tra sao?" Vội vàng im miệng, "Em nghe chú Dương nói rất nhiều lần, là kiểm tra này ư? Em không chú ý nghe lắm."
"Ừm."
Dư Tiều nhìn ra ngoài cửa sổ của lầu túc xá, hỏi cô, "Hiện tại thay bóng đèn chưa? Chưa thì hiện tại anh đi thay."
"Thay rồi, thay rồi, chú Dương đã sửa lại giúp rồi." Trần Tử Dạ cúi thấp đầu.
"Vậy là được, có nhu cầu thì trực tiếp gọi anh, con gái leo cao đụng vào điện rất nguy hiểm."
Trần Tử Dạ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, "Bình thường anh giúp mọi người... cũng chú ý an toàn..."
"Không sao, anh dự định điền nguyện vọng đăng ký chuyên ngành nhiệt năng và động lực công trình trước, phải hàng năm giao thiệp với nồi đun nước, đường điện."
"Vậy... có phải rất khó học không?"
Dư Tiều vào trong phòng thì cởi áo phao lông vũ, cũng bảo cô đừng đứng ở bên ngoài vì có gió, "Muốn học tốt mỗi một môn học đều vô cùng khó khăn, em học hí kịch cũng giống vậy, không phải đều nói ba phút trên sân khấu là công sức mười năm dưới sân khấu à."
"Đây có thể giống nhau sao?" Trần Tử Dạ mừng rỡ chẳng qua ba giây, lại cụp mắt, "Em không có khái niệm gì cả."
Dư Tiều nhìn cô nói một cách chắc chắn, "Giống nhau, ít nhất ở trong lòng anh là giống nhau."
Dư Tiều đứng gần cửa, có thể nhìn thấy được hai bóng người trong phạm vi trong suốt của cửa sổ thủy tinh, Trần Tử Dạ không nhịn được lùi về sau một bước, biến mất ở trong góc tường, khi móng tay bấm vào ngón tay mới dám hỏi, "... Anh có thể dạy em tiếng Anh không?"
"Có thể chứ, cái khác cũng có thể học hỏi lẫn nhau."
Lớp ba tiểu học Trần Tử Dạ mới học tiếng Anh, lúc vào rạp hát mới vừa tròn mười tuổi, phải mất nhiều năm để sửa tiếng phổ thông của mình.
Cô vẫn nhớ năm đó giáo viên tiếng Anh dạy của cô “Do Re Mi”, đây là lần đầu tiên cô hát tiếng Anh trừ bài hát ABCD. Giọng nói trong trí nhớ của cô là vui vẻ dịu dàng, là một vị nữ sinh viên đại học quay về trường học quê hương, từng câu từng chữ dạy cho cô bé kia ——
Thế giới bát ngát, núi tuyết nở hoa, thủy tinh quang đãng, ngay cả lá cây cũng có cánh.
"... Em không có gì có thể để cho anh học tập cả."
Dư Tiều nói sẽ không đâu, "Trong hí khúc có rất nhiều điển cố, những thứ này anh cũng không biết một chữ nào cả, nhất định rất thú vị."
Trần Tử Dạ gật đầu, "Vâng! Vậy em có thể kể cho anh nghe rất lâu đấy."
Dư Tiều bất đắc dĩ chỉ vào đống tài liệu học tập chồng chất cao nửa người bên cạnh cửa sổ, "Chắc anh có thể giảng giải cho em cực kỳ lâu cực kỳ lâu đấy."
"Vậy nói trước nhé, không thể chậm trễ anh học tập."
Nụ cười của Dư Tiều trong sáng, "Được, cũng không thể chậm trễ em huấn luyện."
"Được."
"Vậy buổi tối cuối tuần tới bắt đầu nhé? Cuối tuần này anh phải quay về trường học giải đề thi của việc cử đi học của giáo viên, ban ngày ở trường học bù."
"Ừ, em được."
Dư Tiều nghĩ đến một chỗ, "Vậy đến lúc đó em và anh về trường học đi, phòng tự học rất yên tĩnh, cuối tuần cơ bản không có ai cả."
... Trường học.
"Em có thể vào không?"
Dư Tiều khm lưng, chống bàn tay ở trên ghế dựa trong phòng văn thư, nhìn thẳng Tử Dạ, "Dĩ nhiên là có thể, không ai không hoan nghênh học sinh chủ động học tập cả."
Trần Tử Dạ đột nhiên ngước mắt lên, ở trong không gian yên tĩnh, cô dường như đã nhìn thấy những gì được miêu tả trong hí văn, một lời cửa quân tử đáng giá mười nghìn quân (1).
(1) quân: đơn vị trọng lượng thời xửa của Trung Quốc, 30 cân là một quân.
——
Bộ não của con người có cơ chế vận hành chờ đợi gì đó, một khi có mong đợi, thời gian sẽ trôi qua vô cùng nhanh.
Tuần này, cả người của Trần Tử Dạ giống như lơ lửng ở trên biển, giọng nói giống như ống nước nhỏ giọt đang tấu nhạc, chậu bông trơ trụi trên bệ cửa sổ giống như là sắp nảy mầm, lá rụng không phải lá rụng, mà là sức sống tràn trề của mùa xuân năm sau.
Trần Tử Dạ lấy balo hai dây rất lâu chưa dùng ra, còn mua thêm một vài văn phòng phẩm xanh xanh đỏ đỏ.
Đến thứ Bảy.
Trần Tử Dạ đựng xong xuôi trà xanh hoa lài và bánh mì nhỏ cố ý mua, đi đến trường học với Dư Tiều từ rất sớm.
Như Dư Tiều nói, bác gác cửa trường học thấy hai người đến tự học vào cuối tuần thì liên tục khen ngợi, dặn dò bọn họ buổi tối mười giờ trường học sẽ khóa cửa, nhớ canh chừng thời gian, phòng ngừa ông ấy ngủ ở trong phòng gác cửa, không nghe thấy tiếng kêu.
Hai người ngoan ngoãn đồng ý, nhìn nhau một cái, tìm một phòng học trên tầng vắng vẻ nhất và không có ai.
Kề vai cạnh ngồi cửa sổ, Dư Tiều không biết trình độ học tiếng Anh của Trần Tử Dạ tới đâu, không muốn cô bị tài liệu giảng dạy nghiêm túc làm khó dễ ngay khi mới bắt đầu, nên mua trước bốn quyển sách, balo bị nhét đầy ắp.
Một quyển là sách giao tiếp giới thiệu du lịch Âu Mỹ, một quyển là tài liệu giảng dạy lời giải đầy đủ về sách giáo khoa trung học cơ sở, một quyển sách từ vựng có bìa màu đỏ.
Còn có một quyển tiểu thuyết tiếng Anh là “Căn nhà trên đường Mango”.
Dư Tiều nói: "Tặng cho em quyển sách này, tạo thành từ câu chuyện ngắn, kể về mẹ của nhân vật nữ chính, món ăn ưa thích, thích chó nhỏ, chuyện khổ sở, còn có... mấy câu chuyện thường ngày lần đầu tiên rung động, liên quan đến ước mơ và sự trưởng thành của thiếu nữ, tương đối ngắn, thích hợp cho người mới đọc."
"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng nói.
Chỉ nghe giới thiệu, Trần Tử Dạ đã giống như đang ăn một củ khoai lang nóng hổi trong đêm đông.
Cô không nhìn Dư Tiều, từ đầu đến cuối luôn nhìn về phía trước, ngón tay cẩn thận sờ bìa sách.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé? Điện thoại di động mở chế độ im lặng, học một vài từ vựng trước."
"Ừ, em đã mở rồi, để ở trong balo."
Lúc Dư Tiều đưa mắt nhìn bàn học, Trần Tử Dạ quay đầu nhìn anh ta.
Tối nay trăng sáng rất yên tĩnh, rèm cửa bị gió thoáng thổi lên, Trần Tử Dạ đột nhiên cảm thấy không khí là yên tĩnh lại có mùi hương.
Giống như quả mơ lưu lại vị chua, chuối tây còn xanh, là mùi hương bồ kết tươi mát chỉ thuộc về trên người thiếu niên.
Mùi hương giống vậy cũng có ở trong cái ao bên cạnh rạp hát.
Chú Dương bưng một cái chậu, chuẩn bị đổ nước ngâm quần áo dơ, ngâm một đêm thì sạch sẽ không ít.
Ông ấy đang lấy nước, đèn xe xuyên qua cánh cửa sắt rọi lên người ông ấy, dừng lại rồi phát ra tiếng vang chói tai.
Nhìn thấy là xe của ngài Lương, vội vàng lau sạch tay đi mở cửa.
Không chờ ông ấy chạy bước nhỏ qua, Lương Quý Hòa đã tự xuống xe, "Không cần mở cửa, tôi không đi vào."
"À, vâng, vậy cần nói với thầy Phạm một tiếng giúp ngài không?"
"Không cần, làm phiền tìm Trần Tử Dạ giúp tôi, cũng hỏi thử những người khác trong rạp hát."
"Bé Tử Dạ ư?" Trên tay Chú Dương còn có nước, cọ vào người, xác nhận nói: "Cô ấy không ở trong rạp hát."
Lương Quý Hòa cau mày, sắc mặt không vui, "Chú biết cô ấy đi đâu không?"
Lương Quý Hòa ngồi chuyến bay buổi chiều, đáp đất thì lên xe gửi tin nhắn cho Trần Tử Dạ, định cùng cô đi thưởng mai, chậm chạp không được nhắn lại. Anh luôn không thích điều không xác định như vậy, lỗ hổng trên bàn đàm phán thường bắt nguồn từ những việc này.
Nhưng anh vẫn dặn dò tài xế, mặc kệ lí trí, trực tiếp lái đến rạp hát trước.
"Ngài Lương khách sáo rồi." Chú Dương tùy tiện chỉ vào chỗ xa, mỉm cười hài lòng, "Cô ấy và Dư Tiều hẹn đi ra ngoài chơi rồi, chẳng qua thanh niên bây giờ hẹn hò đi đâu thì tôi cũng không biết."
"..."
Nhìn thấy vẻ mặt của anh lạnh lùng như tuyết sâu, chú Dương vội nói, không có việc gì rồi đi trước.
Lương Quý Hòa ngồi về xe, lần đầu tiên lấy ra một điếu thuốc, đây là thứ Trần Trì Vũ để lại lúc ngồi trong xe của anh.
Anh không thích mùi thuốc lá, nhưng giờ phút này anh rất muốn ngửi một chút mùi mình chưa biết.
Mùi cháy khét của cỏ mục nát mắc kẹt giữa cổ họng, là loại dính ở trong cổ họng.
Nhìn điện thoại di động, vẫn không có bất cứ tin nhắn lại trong WeChat, khung đối thoại chỉ có những tin nhắn anh tự gửi.
Anh không nhịn được vứt qua một bên.
Anh đã quen với một người luôn lặng lẽ và ngoan ngoãn ở trong rạp hát, anh muốn gặp là gặp được.
Không ngờ, cô gái nhỏ như chim chích choè có lẽ không bao giờ khao khát một bầu trời rộng lớn hơn.
Hoá ra cô luôn đậu trên cành của chính mình, lay động dây leo khô cằn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cá Vàng Ao Phấn
Chương 8
Chương 8