Nhìn vào bức ảnh cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời.
Truyền thông điên rồi sao, mới chụp được vài bức mà đã bắt đầu đi vuốt mông ngựa(*) rồi!!
(*) Vuốt mông ngựa là cách người Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.
Cô nhìn xuống, thấy Ngu Uyển đang trêu cô.
Ngu Uyển: 【Hahaha mình hiểu lầm Trình tổng rồi!! Xin lỗi, lúc trước mình đã cười nhạo Trình tổng chỉ làm được có mỗi nửa tiếng, hóa ra là tận ba tiếng! 】
Ngu Uyển:【 Phía dưới còn buồn cười hơn, truyền thông nói Trình tổng đưa cậu về nhà rồi bỏ đi, nói anh ấy không thèm muốn người đẹp, Trình tổng đặt sự nghiệp lên hàng đầu. 】
Ngu Uyển: 【Không được, không được rồi, mấy bình luận đó buồn cười quá. 】
…
Hướng Nguyệt Minh nhìn mười mấy tin nhắn của cô ấy, ngoại trừ “hahaha” và “hô hô hô”, thì không còn cái gì cả.
Về cơ bản, cô không cần phải đọc mấy tin tức trên mạng cũng đủ hiểu bọn họ đang nói về vấn đề này.
Hướng Nguyệt Minh cảm thấy xấu hổ, tức giận và hối hận vô cùng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô và Trình Trạm rõ ràng không làm gì cả, cũng không khoa trương như mọi người nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nguyệt Minh tức giận mở cuộc trò chuyện với Trình Trạm.
Sáng nay anh đã gửi một tin nhắn cho Hướng Nguyệt Minh, bảo cô nhớ ăn sáng khi thức dậy.
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn, trả lời không chút do dự: 【 Ăn gì mà ăn! Tôi tức đến no rồi. 】
Trình Trạm:【 …】
Hướng Nguyệt Minh:【 Truyền thông bị bệnh rồi!! Tôi tức chết mất. 】
Trình Trạm:【Ở bên tôi khiến em tức giận như vậy? 】
Hướng Nguyệt Minh trợn tròn mắt, tức giận gõ chữ: 【 Ý tôi là vậy sao?!】
Trình Trạm vẫn đang ở trong cuộc họp, với nụ cười nhạt trên khuôn mặt, điện thoại di động của anh thỉnh thoảng rung lên khiến mọi người có mặt đều run sợ.
Ngay cả khi quản lý đang báo cáo, cũng lén lút để mắt đến Trình Trạm.
Trình Trạm trả lời Hướng Nguyệt Minh: “Tôi vẫn đang họp, lát nữa tôi sẽ gọi cho em sau” rồi đặt điện thoại xuống. Anh ngước mắt, nhìn về đám người còn đang ngẩn ra, chậm rãi hỏi: “Xong chưa?”
Mọi người hoàn hồn, nâng cao cảnh giác.
Trình Trạm cười lạnh, nhìn vị quản lý kia: “Tiếp tục đi.”
Người quản lý nhanh chóng hắng giọng và tiếp tục báo cáo về tình hình hiện tại của dự án.
Cuối cùng, Trình Trạm đột nhiên có một suy nghĩ.
Môi trường xung quanh của khách sạn nghỉ dưỡng ở Giang Thành không tệ, nếu có thể, anh nên đưa Hướng Nguyệt Minh đến đó để thư giãn.
Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, hai người quen nhau đã lâu như vậy, anh chưa từng ra ngoài hẹn hò cùng cô, thậm chí cũng chưa từng đưa cô đi chơi.
Trình Trạm xoa xoa ấn đường, một cảm xúc khó giải thích lan tràn.
–
Hướng Nguyệt Minh rời giường, dành nửa tiếng đọc tin tức trên mạng.
Cư dân mạng đã bắt đầu trêu chọc, nhưng có một số người đã vào Weibo của Hướng Nguyệt Minh để hỏi liệu Trình Trạm có phải là anh hùng cứu mỹ nhân ngày hôm qua hay không, có phải là người đã công khai theo đuổi cô hay không.
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ, sau khi đấu tranh một lúc, cô vẫn đáp lại.
Danh tiếng của cô không quan trọng, ít nhất cô không thể khiến người khác cảm thấy Trình Trạm đang tùy tiện. Cho dù thật sự đang theo đuổi, ba giờ mới đưa con gái nhà người ta về nhà quả thực sẽ khiến người khác suy nghĩ nhiều.
Hướng Nguyệt Minh lật xem album ảnh trên điện thoại di động, tìm mấy bức cô đã chụp các món ăn được dọn ra tối qua từ các góc độ khác nhau. Trình Trạm nói không cần thiết, sau này anh sẽ nấu cho cô nếu cô muốn ăn, nhưng Hướng Nguyệt Minh chỉ muốn giữ kỷ niệm, nhưng cô cũng không ngờ nó có tác dụng.
@ Hướng Nguyệt Minh V: Ninh tận vài tiếng liền, nhìn qua có phải thèm chảy dãi không, lại sắp tăng cân mất rồi! 【Ảnh.jpg】
Weibo này vừa xuất hiện, cư dân mạng liền biết cô đang phản hồi cái gì.
【Ha ha ha ha h ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.! 】
【Ồ!! Mì trộn, thịt kho tàu, cá hấp!! Chị tôi nấu ăn ngon mắt quá đi!! 】
【Chị nói rằng chị ấy béo, chúng ta phải làm gì đây. 】
【Chờ đã! Có phải có mỗi tôi là tự hỏi ai đã làm bữa ăn này? Chị nhà có kỹ năng nấu ăn sao?! 】
【 A a a a a a a a, tối hôm qua không phải Trình tổng ngưu bức, là chị nhà ngưu bức(*) sao??? 】
(*) Ngưu bức( 牛逼/’niubi’): một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị.
【Hahahaha. Tôi không biết tại sao lời giải thích này trông buồn cười quá! Không mang ý xúc phạm, mà là đang khen ngợi! 】
【Ô ô ô, tôi không dám ăn cơm chị nhà nấu đâu. 】
…
Hướng Nguyệt Minh nhìn vào những bình luận bên dưới, thực sự không có gan mà đòi công lao này, vì vậy cô đã chọn một bình luận ở phía trước và trả lời: 【Không phải tôi nấu. 】
Ngay khi phản hồi này được đưa ra, cư dân mạng thậm chí còn sốc hơn!
Nếu Hướng Nguyệt Minh không nấu các món ăn trên bàn này, khả năng chỉ còn một người.
Trong phút chốc, Trình Trạm thậm chí còn được mọi người khen ngợi là một người đàn ông tốt có một không hai trên thế giới, vì vậy cô phải nắm cho chặt. Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười.
Cô đang lướt điện thoại thì Trình Trạm gọi đến. Hướng Nguyệt Minh thu nụ cười trên môi lại, hắng giọng và cố gắng hết sức để giọng nói của mình không được dễ chịu cho lắm.
“Alo.”
Nghe giọng nói của cô, tinh thần anh thả lỏng hơn một chút.
Anh uể oải dựa vào lưng ghế, thấp giọng hỏi: “Bữa sáng em ăn gì?”
Hướng Nguyệt Minh: “Cháo.”
Trình Trạm mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Tại sao em lại đăng Weibo?”
“…” Hướng Nguyệt Minh dừng một chút, nhướng mày nói: “Không đăng được sao?”
“Không phải.”
Trình Trạm suy nghĩ một lúc, lặng lẽ hỏi: “Từ khi em đăng bài lên Weibo, tôi đã nhận được rất nhiều tin tức.”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, kinh ngạc nói: “Tin tức gì?”
“Cười tôi.”
Trình Trạm liếc nhìn những tin nhắn lần lượt hiện lên trên WeChat, hoàn toàn thờ ơ.
Hướng Nguyệt Minh “À” một tiếng, không hiểu lắm: “Tại sao?”
Trình Trạm nhếch môi dưới, nhấp vào nhóm của đám người Trần Lục Nam, nói một cách bình tĩnh: “Em có cần tôi đọc cho nghe không?”
Hướng Nguyệt Minh trố mắt đồng ý: “Có.”
Người gửi tin nhắn trong nhóm là Thẩm Mộ Tình.
Thẩm Mộ Tình mắc chứng nghiện mạng nặng, cô ấy thích buôn chuyện. Chỉ riêng những tin tức liên quan đến Trình Trạm trên mạng, từ sáu bảy giờ sáng, cô ấy đã nói Trình Trạm tuyệt vời như nào, đăng ảnh chụp màn hình trên Weibo vào nhóm.
Chờ khi Nhan Thu Chỉ ngoi lên, hai người kẻ xướng người họa trong nhóm, ăn ý đến lạ.
Trình Trạm liếc nhìn, không quá để ý.
Cho đến khi Hướng Nguyệt Minh đăng Weibo, Thẩm Mộ Tình một phát quay 180 độ thay đổi chủ đề.
Thẩm Mộ Tình: 【 Chậc! Trình Trạm, cậu quá vô dụng, cậu lừa Hướng Nguyệt Minh đến nhà cậu và nấu ăn trong suốt ba giờ đồng hồ thôi á? 】
Khương Thần nhân cơ hội này thò đầu ra ngoài: 【 Em rút lại bốn chữ ‘Trình Trạm tuyệt vời’ lại đi. 】
Thẩm Mộ Tình: 【Em không thể thu hồi được, em chỉ có thể nói rằng Trình Trạm là thằng vô dụng! 】
Nhan Thu Chỉ: 【…Trình tổng mạnh mẽ và kiên quyết của chúng ta không thể hiểu được bạn gái tương lai của cậu ấy, thật đáng thương. 】
Trần Lục Nam: 【Đồ vô dụng.】
Phó Chí Ngôn: 【 Quan điểm như trên. 】
Quý Thanh Ảnh: 【 Hành vi của Trình tổng là hành vi của một người đàn ông tốt. 】
Mấy người còn lại: 【??? 】
Thẩm Mộ Tình: 【Ý cậu là bác sĩ Phó không phải là người tốt? 】
Quý Thanh Anh: 【…】
Phó Ngôn Trí: 【Đừng bắt nạt bạn gái của tôi. 】
…
Cuối cùng, chủ đề quay trở lại chủ đề về sự vô dụng của Trình Trạm. Nói tóm lại, họ cảm thấy anh làm thế là không được, lừa người ta đến nhà mà cái gì cũng không làm.
Hướng Nguyệt Minh nghe những gì Trình Trạm đọc, gò má của cô đỏ bừng, xấu hổ và tức giận đến mức muốn cúp điện thoại.
“……Đừng nói nữa.”
Hướng Nguyệt Minh im lặng một lúc: “Được, được, tôi hiểu rồi.”
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của cô, lúc này Trình Trạm mới thu liễm một chút: “Em thật sự không muốn nghe nữa sao?”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời, khẽ lẩm bẩm: “Tại sao Thẩm Mộ Tình lại có máu buôn chuyện như vậy?”
Trình Trạm cười khẽ: “Từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy, lần sau tôi giới thiệu em với mọi người.”
Hướng Nguyệt Minh che mặt, rầu rĩ trả lời: “Được.”
Cô trầm mặc một lúc, ngượng ngùng nói: “Cho nên Weibo của tôi thật sự ảnh hưởng đến anh?”
“Không sao.” Trình Trạm cố ý dừng lại một chút, tựa hồ để cho cô có chút thương hại: “Tôi chỉ là phải bị bọn họ trêu chọc một chút mà thôi.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lời này chắc chắn là có vấn đề!! Tại sao cô lại có cảm giác Trình Trạm đang cố ý?
Hướng Nguyệt Minh rơi vào trầm lặng, không muốn nói chuyện.
“Hình như anh đang cố ý.” Cô nhẹ giọng nói.
Trình Trạm mỉm cười, lặng lẽ cong môi dưới: “Không có.”
Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Tôi nghe ra.”
Trình Trạm mỉm cười, lập tức chuyển chủ đề.
“Đừng quá chú ý đến mấu lời trên Weibo, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.”
“Ừm.”
“Lát nữa em đến phòng tập nhảy không?”
Hướng Nguyệt Minh trả lời: “Ngày mai sẽ ghi hình, tôi phải luyện tập nhiều hơn.”
Trình trạm liếc nhìn lịch trình làm việc, thấp giọng nói: “Tối nay tôi có tiệc, không thể đến đón em.”
“…” Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi không phải con anh, anh cứ làm việc của mình đi.”
“Ngày mai tôi sẽ đến đó.”
“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh nhẹ chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Hoan nghênh.”
–
Trong buổi ghi hình vòng bán kết của “Vũ Đạo Nhân Sinh”, ngoại trừ bốn huấn luyện viên bình chọn, còn có một số sinh viên do học viện khiêu vũ tuyển chọn.
Tại khán đài, vẫn có khán giả ngồi xem. Nền tảng phát sóng trực tiếp cũng sẽ được mở vào lúc 7:00 tối khi ghi hình, có thể nói rằng đã có sự chuẩn bị toàn diện.
Bây giờ thí sinh còn lại không nhiều, chỉ có mười vũ công, hai người sẽ bị loại ở vòng bán kết, và sẽ chỉ còn lại tám người cạnh tranh ba vị trí trong trận chung kết.
Bây giờ, ngoại trừ Hướng Nguyệt Minh đã nhiều năm không khiêu vũ, những người khác đều đã tham gia các cuộc thi khác nhau.
Có rất fans trung thành của chương trình, đến tối, nhiều người đã có mặt tại khán đài.
Các vũ công đang căng thẳng, nhân viên cũng căng thẳng không kém, sợ sẽ xảy ra sai sót trong quá trình phát sóng trực tiếp.
Hướng Nguyệt Minh đang trang điểm ở hậu trường, trông cô không được thoải mái cho lắm.
Tiểu Hi ở bên cạnh nhìn, thấp giọng hỏi: “Chị, có phải chị đang hồi hộp không?”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu: “Đã lâu rồi chị không nhảy khi phát sóng trực tiếp.”
Tiếu Hi nhìn cô: “Chị từng nhảy rồi sao?”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, nghĩ về những cuộc thi đấu trước đó. Những người hồi đó biểu diễn giờ đây đều có thành tích tốt trong lĩnh vực này, và đều là những người chuyên nghiệp.
Cô “ừm” một tiếng và nhắm mắt lại: “Đã từng.”
Tiểu Hi nhìn cô, định nói gì đó thì điện thoại di động của Hướng Nguyệt Minh reo lên.
Cô liếc mắt qua, là Trình Trạm gọi tới.
Hướng Nguyệt Minh nghe máy, nhưng không phát ra âm thanh.
Âm thanh bên phía Trình Trạm đang rất ồn, bên tai còn có giọng nữ, nghe không quen lắm.
“Em đang ở hậu trường à?”
“Ừm.” Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn thời gian, thấp giọng hỏi: “Anh đã tới chưa?”
Trình Trạm quay đầu nhìn người bên cạnh, hơi trầm giọng nói: “Tôi tới rồi, nhưng tôi không ngồi ở hàng đầu tiên.”
Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm: “Anh đến một mình sao?”
“Không.” Trình Trạm dừng một chút, nhìn ánh mắt của Triệu Minh Hủy, giải thích: “Còn có những người khác, lát nữa đám người Thẩm Mộ Tình sẽ tới.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt.
“Tại sao họ cũng đến đây?”
“Tôi không rõ lắm.” Trình Trạm nói: “Họ nói muốn mời em ăn lẩu.”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Được thôi, tôi cũng muốn đi.”
Cô cười, nói: “Đợi tôi thi xong thì chúng ta đi ăn.”
“Ừ.” Trình Trạm dừng một chút, trầm giọng nói: “Thi đấu không cần lo lắng, tôi ở dưới khán đài.”
“Đã biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Nguyệt Minh tịnh tâm, cố gắng để bản thân giảm bớt căng thẳng.
Đúng bảy giờ, phòng phát sóng trực tiếp mở ra. Fans cổ vũ tại khán đài và trong phòng truyền hình trực tiếp đều cổ vũ nhiệt tình.
Khi ghi hình và phát sóng đều đã qua chỉnh sửa, biên tập, chỉ có phát sóng trực tiếp mới có thể xem trọn vẹn mọi thứ.
Hướng Nguyệt Minh vẫn luôn giữ vững vị trí cho đến cuối cùng, nhiều anti- fans cho rằng đó là do cô có người chống lưng. Nói tóm lại, họ không tin Hướng Nguyệt Minh có thể tiến vào vòng trong bằng thực lực.
Cho nên hai lần phát sóng trực tiếp vừa rồi, người chê có, người ủng hộ cô cũng có.
Đám người Thẩm Mộ Tình đến thần thần bí bí, che kín từ trước ra sau.
Triệu Minh Hủy không để Trình trạm nói bà đến đây, chủ yếu là vì bà không muốn gây áp lực cho Hướng Nguyệt Minh.
Sau khi biết người mà Trình Trạm đang theo đuổi là một nữ minh tinh, bà không có ý kiến gì, mặc kệ anh. Với bà, kể cả khi Trình Trạm dẫn một người bạn trai về nhà, bà cũng không phản đối.
Triệu Minh Hủy nhìn xung quanh một vòng rồi nhìn Trình trạm: “Khi nào Tiểu Nguyệt Nhi sẽ xuất hiện?”
Trình Trạm đau đầu nhìn bà: “Con không biết.”
Triệu Minh Hủy nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nhìn anh: “Tại sao cái gì con cũng không biết? Không có tác dụng gì cả.”
Trình Trạm: “…”
Thẩm Mộ Tình ở bên cạnh cười ha hả: “Dì, cậu ta vẫn còn chút tác dụng.”
Triệu Minh Hủy nhìn cô.
Thẩm Mộ Tình mỉm cười, nói: “Vé của chúng ta là do Trình Trạm kiếm được.”
Triệu Minh Hủy nghẹn lại, trong lúc nhất thời bà thật không biết nên khen như thế nào.
Bà im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Hình như là vậy.”
Cô chọc vai Thẩm Mộ Tình: “Tình Tình có biết rõ về con bé không?”
Thẩm Mộ Tình lắc đầu: “Bọn cháu không quen lắm, bọn cháu mới gặp nhau hai lần, Nhan Nhan thì quen hơn.”
Triệu Minh Hủy nhìn Nhan Thu Chỉ: “Mau mau, Nhan Nhan nói cho ta biết Tiểu Nguyệt Nhi thích cái gì.”
Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, nhưng cô thực sự phổ cập kiến thức cho bà. Từ tính cách đến sở thích của Hướng Nguyệt Minh. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô tỏ vẻ hiểu biết hơn Trình Trạm.
Trình Trạm nghe xong nghiêng đầu nhìn cô: “Sao cậu lại biết rõ như vậy?”
Nhan Thu Chỉ nhún vai: “Tôi hỏi.”
Trình Trạm: “…”
Triệu Minh Hủy ở bên cạnh cười lạnh: “Những thứ này mà con cũng không biết? Khó trách con bé muốn chia tay với con.”
“…”
Trình Trạm bị đâm chọc đến mức không muốn nói chuyện.
Nhóm người bàn luận vô cùng náo nhiệt, camera phát sóng trực tiếp cách đó không xa thỉnh thoảng quét về phía họ, sau khi thấy Trình Trạm xuất hiện cùng người thân và bạn bè, fans lại một lần nữa tin vào tình yêu.
Họ tin là anh thực sự theo đuổi Hướng Nguyệt Minh chứ không phải chỉ để đối phó tùy tiện với giới truyền thông.
【Ah, ah, ah, Trình tổng tuyệt vời. 】
【Ô ô ô, tôi đã thấy vợ chồng Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam!! 】
【 Tình Tình của tôi cũng ở đây! Hướng Nguyệt Minh toàn quen với những người có mặt mũi lớn. 】
【 Tôi ghen tị với tình bạn của nhóm người này quá đi!! 】
【Khi nào đến lượt Hướng Nguyệt Minh? Tôi mong chờ quá!! 】
…
Sự cạnh tranh cho các màn trình diễn trong giai đoạn đầu rất khốc liệt và nhiều cư dân mạng không thể xem trực tiếp đã phát hiện quá trình ghi hình Vũ Đạo Nhân Sinh của các vũ công đều được thực hiện liền mạch lưu loát.
Quan trọng hơn, khiêu vũ có một sức hấp dẫn khó giải thích, khơi dậy niềm yêu thích trong trái tim mỗi người.
Hướng Nguyệt Minh xuất hiện ở giữa, trong lúc mọi người mệt mỏi thì cô lên sân khấu.
Lúc đầu, Trình Trạm ngồi uể oải, cầm chiếc điện thoại di động trên tay, thỉnh thoảng còn xử lý công việc khẩn cấp. Anh không hề nghiêm túc xem cho đến khi Hướng Nguyệt Minh xuất hiện.
Anh ngước mắt lên để nhìn thấy người tỏa sáng nhất ở trung tâm sân khấu.
Hôm nay Hướng Nguyệt Minh nhảy một vở ba lê solo mà cô đã để vào lãng quên.
Không có bạn nam đồng hành, chỉ có một mình cô biểu diễn.
Ban đầu, nhóm chương trình đã hỏi cô có cần bạn nhảy hay không, nhưng Hướng Nguyệt Minh đã từ chối.
Họ thực sự có thể mời người hỗ trợ, nhưng cô không muốn. Cô không quen làm việc với người khác.
Khi Hướng Nguyệt Minh xuất hiện trong bộ váy đỏ, ánh sáng chiếu vào cô khiến làn da của cô trắng mịn như kem, chói mắt.
Cô không trang điểm quá đặc biệt, chỉ trang điểm theo phong cách đơn giản hàng ngày.
Mỉm cười trên sân khấu, khí chất của Hướng Nguyệt Minh hoàn toàn thay đổi.
Điệu nhảy mà Hướng Nguyệt Minh nhảy là câu chuyện xưa về một cặp vợ chồng bị chia cắt. Cô không có nam chính, một mình đối mặt với khán đài mà biểu diễn.
Hướng Nguyệt Minh đã không múa ba lê trong một thời gian dài, nhưng những kỹ năng cơ bản vẫn còn đó.
Khi cô quay đầu lại nhìn vào camera, ánh mắt cô đã thay đổi. Trong một giây, cô liền trở thành người phụ nữ trong câu chuyện.
Tầm mắt của mọi người đều theo sát cô, không ai dám chớp mắt.
Ngay khi âm nhạc phát ra, tất cả họ đều đắm chìm vào điệu nhảy của Hướng Nguyệt Minh.
Cô dường như có ma lực, nhất cử nhất động, thậm chí cả sự thay đổi trong ánh mắt của cô đều thu hút suy nghĩ của mọi người, cô vui thì ai cũng vui, cô buồn thì nước mắt lưng tròng, ai cũng khó chịu, thậm chí có người còn rơi nước mắt.
Từ cái cau mày đến nụ cười, mọi điểm, cô đều gãi đúng chỗ ngứa của mọi người.
Kỹ năng của Hướng Nguyệt Minh không phải một đêm mà luyện ra. Đây là kỹ năng tu luyện hơn mười năm của cô, là năng lượng tích lũy từ khi cô ba bốn tuổi.
Cô nhấc người khỏi sàn diễn, cơ thể như bay lượn. Toàn bộ cơ thể và điệu nhảy của cô hòa quyện vào nhau, cô không mềm mại như người bình thường.
Cuối cùng khi tiếng nhạc lại cất lên, ngón chân cô duỗi thẳng trong không trung, cô đưa tay muốn chạm vào thứ gì đó nhưng lại không nắm được vật gì.
…
Âm nhạc kết thúc, mọi người vẫn đắm chìm trong vũ điệu của cô, không có người nào kịp hoàn hồn.
Vài giây sau, tại hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Hướng Nguyệt Minh hơi mỉm cười, hồi phục tinh thần, khom lưng chào.
Mọi người đều bị sốc và ngạc nhiên.
Họ đã xem các bản ghi âm của cô và biết cô nhảy rất giỏi, nhưng đây là lần đầu tiên họ biết cô có thể múa ba lê tốt như vậy và Hướng Nguyệt Minh còn có bản lĩnh như vậy.
Fans xem phát sóng trực tuyến ngay lập tức bùng nổ.
【 a a a a a a a a a bản lĩnh là cái gì cơ chứ ——! Chỉ xem một điệu nhảy vậy thôi mà tôi cũng rớt nước mắt. 】
【Chết tiệt, chết tiệt, cảm giác như tôi là nhân vật chính vậy!! Ánh mắt kia của Hướng Nguyệt Minh, không hổ là một diễn viên! 】
【Đây là lần đầu tiên tôi biết múa ba lê vẫn có thể nhảy như thế này! 】
【Aaaaaaaaaaaaaaaa k1ch thích quá đi! Tôi tuyên bố rằng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là fan của Hướng Nguyệt Minh. 】
【Tuyệt vời! Đánh giá từ điệu nhảy mà tôi đã học trong mười năm, Hướng Nguyệt Minh hẳn đã có kỹ năng múa ba lê mười hoặc hai mươi năm. 】
【Thật sốc, tôi bị Hướng Nguyệt Minh lôi về làm fan rồi. 】
…
Chưa kể khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, ngay cả nhóm người Thẩm Mộ Tình đều bị sốc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Tình trực tiếp đi xem, cô ấy chớp mắt, lấy khăn giấy mà Khương Thần đưa cho, khóc nức nở: “Tại sao một điệu nhảy lại có thể khiến tôi bật khóc được nhỉ?”
Cô khẽ lẩm bẩm: “Nhảy tốt quá đi mất thôi.”
Khương Thần: “…”
Nhan Thu Chỉ cười, gật đầu và nói: “Mình cũng đã từng xem cô ấy luyện tập, nhưng không mang lại cho tôi nhiều ảnh hưởng như ngày hôm nay.”
Cô ấy nhìn Trình Trạm, mỉm cười và hỏi: “Trình tổng, phát biểu một câu đi chứ?”
Trình Trạm nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên sân khấu đang lắng nghe đánh giá từ ban giám khảo, không rời mắt.
Anh trầm mặc một lát, nói: “Không có gì để nói cả.”
Mọi người: “…”
Mí mắt Thẩm Mộ Tình giật giật: “Cậu không thích à?”
“Không phải.” Trình Trạm bình tĩnh nói: “Có thích.”
Triệu Minh Hủy: “Vậy con nói không có gì để nói là sao?”
Trình Trạm cười, không hề kiêng dè nói: “Đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.”
Mọi người: “…”
Bọn họ không muốn ăn tô cơm chó này!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo
Chương 40
Chương 40