DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em
Chương 50

Phó Tranh rời khỏi chỗ Cao Viễn quay trở lại xã khu, anh không vội liên lạc Thư Ninh. Hiện giờ tuyệt đối không thể liên lạc với Thư Ninh. Sợ là Ngu Phi Viễn lại dùng cách của một PUA cao tay vỗ về Thư Ninh, vì thế bất luận trực tiếp liên lạc với Thư Ninh và Ngu Phi Viễn như thế nào, hai người họ không thể hủy bỏ khiếu nại với Ninh Uyển.

Thôi thì “Đường cong cứu quốc”, Phó Tranh mua rất nhiều hoa quả thời vụ, đến thăm hỏi rất nhiều hàng xóm cùng tầng thậm chí cả tầng trên và tầng dưới của Ngu Phi Viễn và Thư Ninh.

“Anh hỏi Ngu Phi Viễn à? Con người anh ta xem ra khá trung thực, đúng là chưa từng nghe tiếng cãi nhau của hai vợ chồng họ. Thế nhưng thật sự đã nhìn thấy mặt Thư Ninh có vết thương vài lần, lúc đo thuận miệng hỏi, cô ấy nói là mình không cẩn thận bị trượt ngã lúc tắm, tôi cũng chưa từng hỏi chi tiết...”

“Nữ chủ nhân nhà đó không giao du với chúng tôi nhiều lắm, tuy tôi cũng là vợ toàn thời gian, nhưng tôi ít gặp cô ấy lắm. Hình như cô ấy không hay tham gia các hoạt động tập thể. Hiếm có một lần chúng tôi gây quỹ ở xã khu thì cô ấy đến, lúc giao lưu thấy cô ấy khá tốt. Kết quả chưa ở được bao lâu chồng cô ấy đến và gọi cô ấy đi.”

“Đúng, chúng tôi đã gọi cô ấy cùng đến hội nghị hiệp hội chủ nhà lần trước, vừa muốn add wechat của cô ấy, cuối cùng chồng cô ấy đến và nói chúng tôi hãy add của anh ấy.”

Quả nhiên như vậy, Phó Tranh đã trò chuyện liên tiếp với nhiều nhà, những chi tiết đưa ra về cơ bản có thể ghép nối thành một sự thật: Ngu Phi Viễn kiểm soát rất nghiêm khắc vòng xã giao của Thư Ninh. Hầu như anh ta đều viện cớ ngăn cản cô ấy kết bạn mới, ngay cả hàng xóm bên trái bên phải cũng không được. Vì thế hầu hết hàng xóm đều không biết tình hình nhà họ, chẳng ai nắm rõ Ngu Phi Viễn có bạo hành gia đình với Thư Ninh không, cũng không có ai có thể đưa ra bằng chứng...

“Tôi thực sự không biết rõ tình hình của gia đình họ, nhưng họ có cô con gái 6 tuổi. Con bé này trông hơi lầm lì u ám, nói thế nào nhỉ? Không phải không xinh đẹp, con bé giống mẹ, khá đáng yêu, mà hơi giống bà cụ non, đứa trẻ mới 6 tuổi thôi nhưng bình thường chẳng thấy có bóng dáng của một đứa trẻ 6 tuổi, cũng không thích chào hỏi mọi người, không thích chơi với trẻ con cùng tuổi. Cháu trai tôi học cùng lớp với cô bé, cháu tôi nói con bé hơi kỳ lạ, không thích nói chuyện, không để ý đến mọi người.”

Nói đến cô bé này, Phó Tranh có ấn tượng. Lúc trước khi Thư Ninh muốn ly hôn đã cung cấp thông tin gia đình liên quan, Phó Tranh nhớ con gái Thư Ninh tên Ngu Thi Âm, đang học lớp lá nhà trẻ.

Lớn lên trong một gia đình bị kiểm soát tinh thần lại bạo hành gia đình, làm sao đứa trẻ có thể sống cởi mở? E rằng chỉ sống nơm nớp lo sợ, kìm nén và u ám. Phó Tranh nghe đến đây bất giác nhớ tới Ninh Uyển. Cô có thể nở một nụ cười rạng rỡ như ngày hôm nay, cũng không biết đã tự mình “tiêu hóa” và gánh vác bao nhiêu thứ.

Hàng xóm khác thì không có gì để cung cấp, chuyện khá bình thường thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Thế nhưng dì Lâm sống dưới lầu nhà Thư Ninh cứ kéo Phó Tranh nói chuyện không ít. Bà là người vùng khác, vì phải trông cháu trai nên mới đến thành phố Dung. Bình thường ở nhà không có ai nói chuyện, dĩ nhiên cảm thấy ngột ngạt sắp chết. Kéo Phó Tranh nói một tràng dài, từ thời tiết thành phố Dung đến gần đây hoa quả đã tăng giá. Suy nghĩ của dì Lâm quá bay xa, Phó Tranh vốn đã chuẩn bi tìm cái cớ rời đi, thế nhưng vừa nhắc đến con gái Thư Ninh, bà lại rất có hứng thú.

Phó Tranh cân nhắc một chút, dò hỏi: “Đứa trẻ này ngoài tính cách khá hướng nội, còn có điểm nào khác biệt không?”

Dì Lâm nghĩ ngợi, thấp giọng nói: “Đứa trẻ này ngoài tính cách lầm lì không nói nhiều, còn thích nói dối!”

“Nói dối?”

“Phải.” Dì Lâm chuẩn bị tư thế tán dóc, dường như hận không thể mang lên một nắm hạt dưa, “Đứa trẻ này trong vòng nửa năm qua đã báo cảnh sát giả bốn, năm lần rồi.”

Phó Tranh chau mày: “Sao lại báo cảnh sát?”

“Nói là bố nó đánh mẹ nó, nói bố sắp giết mẹ rồi...” Dì Lâm tấm tắc lắc đầu, “Cậu nghe xem đây là những lời gì chứ, bố con bé bình thường trông khá trung thực. Sau đó cảnh sát cũng đến, vừa hỏi quả nhiên là giả, mẹ con bé nói không có chuyện này, những vết thương trên mặt đều là vì không cẩn thận bị ngã, nói bản thân giữ thăng bằng không tốt, mỗi lần ngủ gà ngủ gật đều rất dễ ngã...”

“Sau đó vì sự việc này mà bố con bé đã mang trái cây đến gặp công an xin lỗi, đã gây thêm chuyện cho họ. Thì ra con bé bị bố phê bình vì không chăm học, trong lòng oán giận nên đã báo cảnh sát giả.” Dì Lâm vừa nói vừa lắc đầu, “Cậu nói xem những đứa trẻ bây giờ trưởng thành sớm quá. Con bé này lúc nhỏ nói dối, lúc lớn thù dai... Cho nên mới nói, giáo dục con cái hiện giờ rất quan trọng, cậu xem rất nhiều đứa trẻ hiện nay đều...”

Dì Lâm vẫn còn thao thao bất tuyệt, nhưng cả người Phó Tranh đã trở nên nghiêm túc.

Thư Ninh chưa bao giờ báo cảnh sát vì bị bạo hành, nhưng không ngờ con gái mới có sáu tuổi của cô ấy đã báo cảnh sát. Nhưng tiếc là đứa trẻ sáu tuổi không có quyền lên tiếng, bởi vì sự bao che nhu nhược của Thư Ninh cùng với sự che đậy giống mặt nạ của Ngu Phi Viễn, cuối cùng biến thành đứa trẻ báo cảnh sát giả.

Sự việc không thể chậm trễ, Phó Tranh quyết định đến đồn cảnh sát khu vực Duyệt Lan một chuyến.

***

Phó Tranh ban đầu định đến đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình, xem xem có bất kỳ chi tiết hữu ích nào được ghi trong ghi chép ra vào đồn cảnh cảnh sát hay không, chỉ là không ngờ gặp phải “sự trùng hợp ngẫu nhiên trong bóng tối”. Ngay khi Phó Tranh vừa bước vào đồn cảnh sát, đã nghe tiếng đồng chí cảnh sát bên trong đuổi người.

“Cô bạn nhỏ, đã nói với cháu bao lần rồi? Không được nói dối! Bố cháu mỗi ngày đi làm vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, cháu không học tập tốt, bố phê bình cháu là chuyện nên làm. Nhưng cháu suốt ngày vu oan cho bố đánh người như vậy là không đúng đâu...”

Người nói chuyện là một cảnh sát nam lớn tuổi, giọng nói ôn hòa, thế nhưng anh ấy coi như không có chuyện gì: “Chú cảnh sát không phải vạn năng, chú cảnh sát cũng có nhiều chuyện bận rộn, nếu cháu cứ đến báo cảnh sát giả, bọn chú sẽ nói với giáo viên của cháu đấy nhé...”

Trả lời người cảnh sát là một giọng trẻ con ngọt ngào, tuy giọng nói nhỏ nhưng rất kiên định: “Nhưng chú cảnh sát ơi, bố cháu thật sự đánh mẹ mà, bố đánh mấy lần rồi, đánh đến mức mặt mẹ toàn máu, lần này lại đánh mẹ nữa, cháu...”

Cắt ngang giọng nói trẻ con này là một cuộc điện thoại hotline của đồn cảnh sát, người cảnh sát nam đó nhận điện thoại, vừa nghe điện thoại vừa xua tay với cô bé như đuổi ra ngoài: “Đi thôi cô bé, chú đưa cháu về trường. Lần sau cháu đừng đến nữa, nói dối là không tốt. Tuổi này của cháu phải nghe lời thầy cô và bố mẹ...”

Cô bé lùi lại trong vô thức, lúc này, cô bé bị đuổi đến cửa tông vào chân của Phó Tranh.

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, đeo một cặp sách nhỏ, mặc một chiếc váy hồng, khuôn mặt trắng nõn, nhưng nét mặt rất bình tĩnh, rõ ràng còn rất nhỏ nhưng ánh mắt lại nặng trĩu, lòng Phó Tranh khẽ động.

“Ngu Thi Âm?”

Quả nhiên khi giọng của anh vừa dứt, cô bé ngước lên nhìn anh. Dì Lâm nói không sai, nét mặt con bé lạnh nhạt như thể không vui không buồn, trên gương mặt trẻ con không có một chút cảm giác ngây thơ nào, ánh mắt như một vũng nước đọng, khiến Phó Tranh nhìn cũng chịu không nổi.

Anh ngồi xổm, cố gắng để ánh mắt ngang tầm với cô bé: “Cháu đến báo cảnh sát à?”

Cô bé cảnh giác nhìn anh, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, nhưng không ai tin cháu.” Cô bé cúi đầu, giọng nói ủ rũ: “Bởi vì cháu là trẻ con, không ai tin cháu, nhưng cháu không nói dối...”

“Chú tin cháu.”

Lời của Phó Tranh thật sự khiến cô bé dừng lại, nó nhìn Phó Tranh, ánh mắt lần đầu tiên phát sáng: “Chú đến nơi này, vậy chú cũng là cảnh sát ở đây sao? Chú...Chú có thể giúp cháu cứu mẹ không? Bố đánh mẹ cháu, đánh mãi đánh mãi, có thể nhốt bố cháu vào tù không?”

Lời nói của cô bé có chút không mạch lạc, nhưng Phó Tranh vẫn nghe hiểu.

“Chú không phải cảnh sát, chú không thể giúp cháu nhốt bố vào tù.”

Cô bé vừa nghe, ánh mắt đã lộ vẻ mệt mỏi.

Phó Tranh cười, tiếp tục nói với giọng dịu dàng: “Nhưng chú là luật sư, chú có thể dùng pháp luật bảo vệ mẹ cháu.” Anh vỗ nhẹ đầu cô bé, “Được rồi, giờ chú dẫn cháu đi gặp chú cảnh sát trước, có chú ở đây, chú ấy sẽ tin cháu. Cháu hãy nói những chuyện cháu biết, bọn chú sẽ xem xét giúp mẹ cháu thế nào, được không?”

Cô bé hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, theo Phó Tranh vào đồn cảnh sát lần nữa.

***

Ở bên này, Ninh Uyển đang đau đầu, cô thật sự không ngờ tới chuyện bị Thư Ninh khiếu nại. Rõ ràng thật lòng muốn tốt cho Thư Ninh, thế nhưng cô đã đánh giá thấp mức độ tẩy não và khống chế của Ngu Phi Viễn với Thư Ninh. Sau khi hòa giải xong vụ án chủ nhiệm Quý sai đi, trên đường về văn phòng, mới thấy bực bội chán nản và nặng nề.

Một khi có ghi chép bị khiếu nại cùng năm thì không thể xin ứng tuyển gia nhập đội của bất cứ đối tác nào. Khó khăn lắm công ty Chính Nguyên mới có một đại Par cần lập đội mới, nếu bỏ lỡ cơ hội này, vậy những năm tốt nhất trong cuộc đời sự nghiệp cứ thế phế bỏ.

Tuy biết rằng vào giờ phút này, đi tìm Thư Ninh cầu xin chưa chắc có tác dụng, nhưng Ninh Uyển vẫn quyết định thử sức. Dù là vì tương lai của mình hay vì Thư Ninh, Ninh Uyển cũng ôm một tia hy vọng tốt nhất.

Nhưng tiếc là hiện thực rất gầy gò, Ninh Uyển bị “ăn cơm” sập cửa, Thư Ninh nhìn cô từ lỗ mắt mèo, thậm chí không mở cửa...

“Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Tôi và chồng tôi rất tốt, không phải loại người như cô xúi giục là tôi sẽ ly hôn đâu.”

Cho dù biết xác suất vô ích, Ninh Uyển vẫn nỗ lực cuối cùng, cách một cánh cửa, cô bắt đầu kể cho Thư Ninh kết quả điều tra ở công ty và đại học.

Tuy không có hồi đáp, nhưng Ninh Uyển biết Thư Ninh đang đứng sau cửa.

...

“Thư Ninh, cô tự nghĩ kỹ đi, Ngu Phi Viễn có thực sự tốt với cô không? Hay là anh ta muốn nuôi nhốt cô trở thành một người công cụ không có chút sức phản kháng mặc anh ta xâu xé? Cô không cảm thấy tư tưởng “nam đối ngoại nữ đối nội” của anh ta rất buồn cười sao? Cả quãng đường kết hôn và sinh con với cô, anh ta thật sự không có ý lợi dụng địa vị của cô sao?”

Ninh Uyển dứt khoát phân tích tất cả các chi tiết liền một mạch: “Vì khi yêu đương với cô, anh ta có những bài luận văn phát biểu nổi tiếng với thân phận tác giả chính và tác giả phụ; Vì mang thai ngoài ý muốn, anh ta thuyết phục cô từ bỏ offer của “Máy móc Thâm Lam”; Vì anh ta tuyên bố mình sẽ ghen, anh ta khiến cô đoạn tuyệt tất cả mối quan hệ xã hội trong quá khứ; Vì anh ta tuyên bố mình cần thể diện của đàn ông, không cho phép cô ra ngoài đi làm, sau khi khiến cô từ chức anh ta được thăng chức như mong ước, mà vị trí này vốn thuộc về cô...”

Ninh Uyển nói mãi nói mãi, dứt khoát từ bỏ, cho dù Thư Ninh không chịu hủy bỏ khiếu nại với cô, cô cũng hy vọng Thư Ninh có thể tỉnh táo lại.

“Cô bình tĩnh suy nghĩ đi, tình yêu của Ngu Phi Viễn đối với cô, cuối cùng đã xen lẫn với thứ gì? Người mà Ngu Phi Viễn yêu nhất, trước giờ đều chỉ có anh ta thôi!”

Cô vừa dứt lời, cuối cùng Thư Ninh cũng mở cửa, nhưng vào lúc Ninh Uyển tưởng cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ, nhưng Thư Ninh lại hạ lệnh đuổi khách:

“Cô có thể đừng bám lấy tôi nữa được không? Chê một lần khiếu nại vẫn chưa đủ sao?” Thư Ninh cúi đầu, xõa tóc, “Hiện giờ tôi phải đi nhà trẻ đón con gái, phiền cô nhường đường.”

Theo cử động của cô ấy, mái tóc dài buông xuống che hai má, che đi một vùng lớn trên khuôn mặt. Ninh Uyển gần như nhận ra ngay điều này: Đây là dáng vẻ mẹ cô từng thích nhất, vì để che đi dấu vết bị đánh.

“Anh ta lại đánh cô?” 

Đối mặt với chất vấn của cô, Thư Ninh lại né tránh ánh mắt: “Không phải, cô đừng quản chuyện nhà chúng tôi...”

Ninh Uyển nhân cơ hội Thư Ninh chưa kịp phản ứng, động tác nhanh chóng vén mái tóc dài của đối phương, quả nhiên, bên má trái của Thư Ninh dấu đỏ, trông giống như dấu vết của một cái tát.

Ninh Uyển không thể kìm chế tâm trạng của mình nữa: “Lần này anh ta nhận lỗi mới mấy ngày? Vì cô nói ly hôn đòi sống đòi chết thay đổi cuộc sống mới mấy ngày? Cô còn muốn tin anh ta thêm lần nữa? Còn muốn cho anh ta thêm cơ hội đánh cô? Thư Ninh, cô tỉnh lại đi!”

Thế nhưng Thư Ninh chỉ rảo bước về phía trước như muốn thoát khỏi Ninh Uyển, giọng điệu có chút van xin: “Cô đừng đi theo tôi nữa, lần này là vì tìm cô, nghe lời của cô cân nhắc ly hôn, Phi Viễn mới đánh tôi, nói tôi bêu rếu chuyện xấu trong nhà ra ngoài, phá hoại sự hòa thuận của gia đình, luôn luôn nghe lời người ngoài, nếu như bị anh ấy nhìn thấy tôi ở với cô lần nữa, anh ấy sẽ lại tức giận...”

Thư Ninh vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhạc chuông điện thoại Thư Ninh đã cắt lời, cô ấy nhận điện thoại, vừa bắt máy đã có chút hoài nghi: “Đồn cảnh sát?” Rất nhanh, sự nghi ngờ đã biến thành kinh ngạc, “ Cái gì? Thi Âm đã chạy ra khỏi nhà trẻ và bây giờ đang ở đồn cảnh sát? Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến!”

Hiện giờ Thư Ninh không quan tâm Ninh Uyển nữa, vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.

Nghe như con gái cô ấy có chuyện?

Ninh Uyển suy nghĩ, cuối cùng vẫn không yên tâm, sợ rằng chuyện này có liên quan đến Ngu Phi Viễn, cũng vội vàng đi theo Thư Ninh đến đồn cảnh sát.

***

Ninh Uyển theo Thư Ninh hổn hển chạy đến đồn cảnh sát.

Thư Ninh giống như đã quen đường có kinh nghiệm: “Xin cho tôi hỏi đồng chí cảnh sát, con gái Thi Âm của tôi có phải lại đến báo cảnh sát giả? Con gái tôi chỉ nói đùa, không hiểu chuyện, lại cáu kỉnh, tôi dẫn con gái về nhà, hiện giờ con bé đang ở đâu?”

Báo cảnh sát giả? Ninh Uyển nghi hoặc, chỉ nghe thấy viên cảnh sát ngồi ở cửa sổ chỉ vào phòng hòa giải và nói: “Ở trong đó, đồn trưởng của chúng tôi và một luật sư đã dẫn vào để tìm hiểu tình hình.”

Thư Ninh không quan tâm được nhiều như vậy, tự mình đi tới phòng hòa giải, Ninh Uyển cau mày theo sát. Lúc này cánh cửa phòng hòa giải đóng chặt, khi Thư Ninh muốn mở cửa, bên trong đã truyền ra giọng nói của Thi Âm, tiếng cô bé mang theo tiếng khóc nấc đầy tuyệt vọng.

“Chú cảnh sát! Chú luật sư! Các chú giúp mẹ cháu đi! Làm thế nào mới có thể khiến bố cháu biến mất?”

Một đứa trẻ sáu tuổi không biết làm thế nào để che dấu, thẳng thắn tố cáo mà dứt khoát: “Bố mẹ bạn học cùng lớp cháu nói đã ly hôn, mãi mãi không sống cùng nhau nữa, có thể khiến mẹ cháu ly hôn không? Cháu không muốn nhìn thấy mẹ bị đánh nữa, hay là các chú có thể bắt bố cháu đi không?”

Giọng nói tiếp theo vang lên khiến Ninh Uyển sững sờ, cô gần như lập tức nhận ra đó là giọng Phó Tranh, trầm thấp với hơi lạnh, thế nhưng rất dịu dàng. Có lẽ vì đang nói chuyện với đứa trẻ, anh cố ý nói chậm lại, dùng từ đơn giản dễ hiểu.

“Ly hôn hay không ly hôn, không phải chú cảnh sát hay luật sư nói là được.” Giọng nói của Phó Tranh dường như có sức mạnh xoa dịu trái tim người khác, sau khi tiếng nức nở của cô bé nhỏ hơn, Phó Tranh mới tiếp tục, “Nói đơn giản là chỉ có bố mẹ cháu có thể quyết định ly hôn hay không.”

“Nhưng bố cháu không chịu ly hôn...”

“Vậy cũng không sao.” Giọng của Phó Tranh rất dịu dàng, “Ly hôn không cần cả bố và mẹ đều đồng ý, chỉ cần một trong hai người muốn ly hôn, tóm lại vẫn có thể ly hôn. Chỉ cần mẹ cháu hạ quyết tâm muốn ly hôn, hoàn toàn có thể rời xa bố cháu, cho nên đừng khóc nữa, sẽ giải quyết được mà.”

Nhưng cô bé vừa nghe xong, ngược lại tâm trạng càng suy sụp: “Mẹ của cháu vốn không chịu ly hôn! Nhiều lần bố đánh mẹ, cháu gọi điện cho chú cảnh sát, nhưng mẹ đều nói không bị đánh! Người nói dối vốn không phải cháu, là mẹ cháu!”

Cho dù Phó Tranh có bảo đảm, nhưng cảnh sát cũng chỉ có thể an ủi cô bé. Không có người thành niên báo án, không có lời khai của nạn nhân, không có bất kỳ chứng cứ nào, dĩ nhiên không thể nào lập án.

Ngu Thi Âm có lẽ đã nhìn ra sự vô vọng khi muốn cảnh sát can thiệp, cô bé cúi đầu tự lẩm bẩm: “Nếu như bố có thể biến mất thì tốt...”

Giọng nói rõ ràng vẫn là giọng trẻ con non nớt, thế như những lời nói tiếp theo hoàn toàn không giống một cô bé sáu tuổi: “Chú luật sư ơi, cháu có vấn đề muốn hỏi. Cháu mới sáu tuổi, nếu như giết người, có phải ngồi tù không?”

Còn chưa đợi Phó Tranh trả lười, Ngu Thi Âm đã tiếp tục nói: “Cháu đã xem phim, bên trong nói như này, chưa đủ mười bốn tuổi mà giết người đều không bị ngồi tù. Nếu như mẹ không chịu ly hôn, vậy có phải cháu có thể khiến bố biến mất? Nhà bạn học cháu có thuốc chuột...”

Không ai có thể ngờ một suy nghĩ lạnh lùng đáng sợ như vậy lại được nói ra bởi một đứa trẻ ngọt ngào và non nớt như Ngu Thi Âm.

Hai người trong phòng hiển nhiên sững sờ, mà Thư Ninh đang đứng ở cửa chuẩn bị đẩy vào khẽ rùng mình như bị điện giật.

Trước đây khi bị Ngu Phi Viễn bạo hành, Thư Ninh luôn nhốt con bé vào phòng ngủ đầu tiên, kêu con bé cắm tai nghe nghe nhạc xem hoạt hình, thậm chí bị đánh dã man thế nào đi nữa, cô ấy cũng chưa từng phát ra tiếng. Điều khiến cô ấy an tâm là sau mỗi lần xảy ra, con bé chưa từng truy hỏi vết thương trên người. Lâu ngày như vậy, Thư Ninh cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng gì lớn tới con bé.

Mấy lần báo cảnh sát, Thư Ninh cũng an ủi con bé. Sau đó Ngu Phi Viễn mua đồ chơi cho con coi như quà bù đắp, mỗi lần đánh cô ấy nhận lỗi xong, cả nhà thực sự giống như tốt đẹp như trước đây. Con gái cũng không có bất kỳ biểu hiện cảm xúc đặc biệt nào đối với bố.

Chỉ là không ngờ mọi thứ hóa ra là ảo tưởng. Đứa con gái vốn rất ngây thơ rạng rỡ của cô, không biết từ khi nào nào đã biến thành một đứa trẻ u ám như vậy, vừa nghe lời của con gái đã khiến người ta lạnh gáy....

Những thứ mà ngay cả Thư Ninh không nghĩ tới: Một chủ đề nặng nề như giết người, suy nghĩ giết bố vi phạm nguyên tắc đạo đức lại được nói bởi đứa con gái sáu tuổi của cô ấy với một thái độ nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc...

Rõ ràng vẫn đang ở độ tuổi trẻ con, thế nhưng sự căm ghét và quyết tâm trên mặt đứa trẻ đã không thể che giấu. Qua khe hẹp xuyên qua cánh cửa đang mở, Thư Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt non nớt của con gái mình giờ đây đã trở nên lạnh lẽo không phù hợp tuổi...

Đến lúc này, vị cảnh sát ngồi cùng có lẽ mới tin rằng những lần báo cảnh sát trước đây không phải không có căn cứ. Thế nhưng do bản thân mẹ cô bé là nạn nhân không khai báo với cảnh sát, lại không có chứng cứ, không dễ can thiệp theo quy trình. Ông chỉ biết thở dài và khuyên bảo: “Cô bé à, cháu đừng nghĩ lung tung, đừng học theo những đứa bé hư trên phim. Cháu mới sáu tuổi, nếu thật sự làm như vậy cả đời này coi như hỏng, cháu còn phải lớn lên trong tương lai nữa. Nếu cháu ghét bố cháu, sau này trưởng thành rồi, dĩ nhiên có thể rời xa bố cháu, đừng đi làm những chuyện khiến mình hối hận...”

Những lời này của cảnh sát, khiến Ninh Uyển đang cùng đứng ngoài cửa khựng lại. Trong giây phút hoảng hốt cảm thấy thời gian quay ngược lại, bản thân biến thành Ngu Thi Âm đang ngồi trong phòng, tất cả mọi thứ, giống như một vòng luân hồi...

Lúc trước Ninh Uyển cũng từng báo cảnh sát, nhưng mẹ của cô cũng chọn cách kết thúc vấn đề che giấu sự thật giống như Thư Ninh. Hơn nữa càng giống Thư Ninh, thế nào cũng không đồng ý ly hôn. Cuối cùng Ninh Uyển chọn thỏa hiệp chỉ lo thân mình. Cô không có cách nào thay đổi mẹ mình, vì thế cô mong chờ mình lớn lên từng ngày, thi đỗ một trường đại học xa quê, một công việc độc lập tài chính, hoàn toàn triệt để rời xa bố cô...

Cô thầm cầu nguyện rằng sự an ủi của vị cảnh sát đó có thể xoa dịu trái tim non nớt của Ngu Thi Âm.

“Nhưng cháu rời xa bố, vậy mẹ làm thế nào?” Nhưng giọng nói của Ngu Thi Âm bên trong phòng vang vọng mạnh mẽ đã cắt lời cảnh sát, giọng nói chứa tiếng khóc nấc, nhưng rất kiên định, “Chú ơi, cháu muốn bảo vệ mẹ cháu. Cháu không muốn nhìn thấy mẹ bị đánh nữa. Nếu như đến cháu cũng chạy, vậy mẹ cháu phải làm sao?”

Nếu như vừa rồi Thư Ninh chỉ bị sốc vì những suy nghĩ đen tối của con gái, thì giờ đây cô ấy không thể kiềm chế, đã bật khóc.

Tất cả đều là lỗi của cô ấy. Là cô ấy đã biến con gái thành thế này. Thế nhưng con bé chưa từng oán hận cô ấy, còn muốn bảo vệ cô ấy. Con gái ban đầu cởi mở vui vẻ, vậy mà lại nảy ra ý định giết người.

Vì sự nhu nhược và hòa khí gia đình giả tạo của cô ấy, con gái vốn nên có tâm lý vui vẻ tỏa nắng nhưng lại luôn sống trong sương mù. Thế nhưng cho dù mỗi lần cô ấy đều nói dối khiến con gái thất vọng sau mỗi lần nó báo cảnh sát, con gái cũng chưa từng từ bỏ cô ấy, con gái vẫn muốn bảo vệ cô ấy, nhưng rõ ràng... rõ ràng cô ấy mới là người nên đứng ra bảo vệ con gái mình!

Cô ấy hoàn toàn không đủ tư cách làm mẹ!

Cô ấy tự cho rằng sẽ cho con một gia đình trọn vẹn bằng cách không ly hôn, nhưng chưa từng nghĩ rằng kể từ khi Ngu Phi Viễn vung nắm đấm với mình, cái gia đình này vĩnh viễn không thể trọn vẹn được nữa....

Trái tim Thư Ninh xen lẫn hối hận, đau khổ và xúc động. Cô ấy cắn chặt môi gần như khóc không thành tiếng.

Ninh Uyển cũng vì lời nói của con bé mà dừng tay đẩy cửa. Lời của Ngu Thi Âm giống như một bàn tay nhỏ tóm chặt cảm xúc của cô, trái tim cô cũng theo đó mà rót theo.

Và cũng vào lúc này, giọng nói của Phó Tranh lại vang lên trong phòng, chất giọng lạnh nhưng không lạnh lùng:

“Suy nghĩ muốn bảo vệ mẹ của cháu là rất tốt, cháu là một cô bé rất cừ! Nhưng bất kể bố cháu đã làm gì, cũng không phải nguyên nhân của suy nghĩ giết người nguy hiểm như vậy.”

Con bé mạnh mẽ phản bác: “Chính bố đánh mẹ cháu như vậy, cháu mới có suy nghĩ đó.” Con bé nói đến đây, tâm trạng lại kích động, “Các chú không phải là cháu, các chú cũng không có người bố như bố cháu! Các chú mãi không biết bố cháu đáng ghét thế nào? Giống một con quỷ ra sao?”

Phó Tranh vẫn dịu dàng như cũ: “Chú chưa từng trải qua chuyện như cháu, nhưng không phải người khác chưa từng trải qua. Chú biết một cô gái, bố cô ấy cũng như vậy. Cô ấy thậm chí còn sống khó khăn hơn cháu. Bởi vì bố cô ấy còn đánh bạc, nhà cô ấy không có điều kiện như cháu, cô ấy còn phải tự đi làm thêm. Nhưng cô ấy không làm những chuyện cực đoan, cũng không trở thành người xấu. Ngược lại, cô ấy có thể là người con gái tốt nhất mà chú biết, chăm chỉ làm việc, sẵn sàng giúp đỡ người khác, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm bất cứ điều gì trái pháp luật.”

Quả nhiên Ngu Thi Âm đã bị thu hút: “Vậy... vậy cô ấy giờ đang làm gì?”

Vẻ mặt của Phó Tranh rất dịu dàng khi nói những lời này. Từ góc độ của Ninh Uyển, có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mắt ôn hòa của anh nhìn chằm chằm vào mắt của Ngu Thi Âm: “Cô ấy trở thành một luật sư như chú, mong muốn giúp đỡ những người bạn nhỏ giống cô ấy, muốn giúp những người mẹ như mẹ cô ấy.”

Ninh Uyển cắn môi, cô chưa từng nghĩ Phó Tranh sẽ nhắc đến mình, cũng chưa từng nghĩ rằng trong mắt Phó Tranh, thì ra cô là người con gái tốt nhất mà anh quen biết.

Phó Tranh hoàn toàn không biết sự tồn tại của Ninh Uyển ở ngoài cửa, anh nhìn con bé, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Thi Âm, cháu dũng cảm hơn mẹ cháu. Chú nghĩ cháu có thể giúp mẹ, cho nên đừng làm chuyện gì với bố cháu, chúng ta cùng cố gắng giúp mẹ cháu trước, được không?”

Anh nhẹ nhàng và kiên nhẫn khuyên bảo: “Vậy cháu có thể nói chuyện rõ ràng với mẹ được không? Để cho chị luật sư đó đi giúp mẹ? Hiện giờ mẹ cháu có chút hiểu lầm với chị ấy, nhưng chị ấy thật sự muốn giúp hai mẹ con, bản thân chị ấy cũng từng trải qua, cho nên thật sự hiểu hai người. Nếu có chị ấy, nếu như mẹ cháu đồng ý nói chuyện đàng hoàng với chị ấy, mẹ cháu có thể rời xa bố cháu rồi.”

Thi Âm im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được ạ.”

Ngoài cửa, Thư Ninh không còn kiểm soát được bản thân, cô ấy lao vào phòng hòa giải ôm con gái vào lòng khóc: “Thi Âm, là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ, là mẹ hại con, con tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch!”

Ngay cả khi Thư Ninh bị Ngu Phi Viễn bạo hành cũng cắn chặt răng chưa từng khóc, thế nhưng giờ đây, cô ấy lại không kiềm chế được khóc như mưa: “Là mẹ vô dụng, con gái ngốc, nên là mẹ bảo vệ con mới đúng!”

Tình thân có lẽ là quan hệ kỳ diệu nhất trên đời, tình thân không thể lựa chọn, tình thân cũng vô cùng phức tạp, hai chữ đơn giản như vậy nhưng có thể yêu, cho tặng, nhận lấy, dâng tặng, hy sinh, kiểm soát, đàn áp, bạo lực, hỗ trợ lẫn nhau, dìu dắt, phản bội, bằng mặt không bằng lòng tất cả mối quan hệ của Paul.

Một số người thân sẽ gây tổn thương sâu sắc cho bạn, nhưng một số người thân là đốm lửa chống đỡ chúng ta tiếp tục cuộc sống khó khăn trên thế giới này.

Ngu Phi Viễn gây tổn thương cho Thư Ninh, nhưng Ngu Thi Âm nhỏ bé lại muốn bảo vệ mẹ mình, ngay cả khi dùng phương thức đen tối nhất.

Đọc truyện chữ Full