DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em
Chương 2

Lúc Ninh Uyển vội vã đến xã khu, Chủ nhiệm Quý của xã khu mặt cười rạng rỡ đợi Ninh Uyển trước bàn làm việc.

Ninh Uyển nhìn ông: “Đã tìm thấy Tử Thần chưa?”

“Tất nhiên, đã tìm được rồi, đưa vào bệnh viện chữa trị rồi.” Chủ nhiệm Quý híp mắt nhìn Ninh Uyển, “Tôi biết tôi biết, lần này vất vả cho cô, tôi sẽ không để cô phí công sức đâu.” Ông nói xong, làm ảo thuật biết ra một hộp gà rán lớn nóng hổi, “Đây là thứ cô thích nhất, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.”

Chủ nhiệm Quý hơn 40 tuổi, là lãnh đạo ủy ban công tác xã khu Duyệt Lan, quản lý 6 tiểu khu Duyệt Lan từ kỳ 1 đến kỳ 6, do địa điểm làm việc của ủy ban nằm ở tòa nhà thuận tiện cho dân trong xã khu Duyệt Lan, sát cạnh văn phòng luật sư xã khu của Ninh Uyển, thường xuyên đi lại, hai người trở nên thân thiết, bình thường Ninh Uyển hay gọi là lão Quý.

Lão Quý sau khi “tiến cống” gà rán, liền quay về bận rộn công việc của mình, văn phòng luật sư xã khu chỉ còn lại Ninh Uyển, cô vì vội bắt xe, còn không để ý mình chưa ăn cơm, lúc này không có ai, dứt khoát cầm 1 cái đùi gà vừa gặm vừa mở máy tính lật xem các vụ tư vấn và tranh chấp pháp lý chồng chất trong thời gian tết vừa qua.

Lúc Ninh Uyển nghe tiếng bước chân ngoài cửa, miệng cô còn ngậm chiếc đùi gà gặm dở một nửa, hai tay sau khi lau qua loa, đánh chữ với tốc độ như bay trả lời tư vấn pháp lý của cư dân xã khu, gần như trong giây phút nghe tiếng bước chân, Ninh Uyển thành thục dứt khoát nhét hộp gà rán ở trên bàn, cả đùi gà gặm dở trong miệng ngăn kéo bàn, sau đó chỉnh một chút tư thế, bày ra tư thế chuyên nghiệp giỏi giang, chuẩn bị đón tiếp vị khách đầu tiên của năm mới.

Để thuận tiện tiếp đón tư vấn cư dân, văn phòng của Ninh Uyển trước giờ không đóng cửa, đến khi tiếng bước chân kết thúc ở cửa, cô ngẩng đầu mỉm cười, nhìn thấy khuôn mặt mới gặp cách đây không lâu.

Là người “hàng xóm” anh tuấn ngồi cạnh trên tàu.

Rõ ràng đối phương cũng bất ngờ, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh: “Tôi tìm Ninh Uyển.”

Ninh Uyển quan sát đánh giá đối phương một chút: “Chính là tôi, anh có vấn đề pháp luật gì cần tư vấn sao?”

Đối phương hoàn toàn kinh ngạc trong một phút, sau đó nhìn Ninh Uyển thêm lần nữa, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên: “Chào cô, tôi là Phó Tranh.”

Phó Tranh? Không phải là cái tên nhờ quan hệ nội bộ thay thế Trần Thước sao?

Lần này đến Ninh Uyển sửng sốt, bản thân còn đi cùng một đoạn đường với Phó Tranh.

Bởi vì chuyện của Trần Thước, cô nhìn khuôn mặt Phó Tranh, đột nhiên cảm thấy có gì đó thay đổi. Nhìn khuôn mặt này xem, một người đàn ông có dáng vẻ này, ăn mặc giống như đang đi catwalk, có giống luật sư không? Đừng nói luật sư, cũng đừng nói đến lương gia phụ nam (chỉ người đàn ông tốt không uống rượu, không hút thuốc, không gái gú, không cờ bạc), anh ta trông giống một tiểu bạch kiểm hành động tùy tiện hơn.

Thấp kém!

Nếu không phải vì anh ta thì bản thân cô cũng không tới nỗi mất đi trợ thủ đáng tin như Trần Thước, Trần Thước cũng sẽ không mất đi cơ hội làm việc cơ sở, dịch vụ luật pháp của xã khu cũng có thể tốt hơn nhờ sự có mặt của Trần Thước, chứ không phải một tên gối thêu hoa (những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng) gà mờ như vậy, một mớ phiền phức và cục nợ biết đi!

Cứ nghĩ đến những điều này, Ninh Uyển tức giận hóa liều, quyết định thị uy ra oai một chút, chỉ là bản thân chưa mở miệng, Phó Tranh đã nói trước.

Anh nhìn Ninh Uyển cười hỏi: “Cô vừa ăn gà rán?”

Ăn gà rán thì sao chứ, nếu như là người khác hỏi, Ninh Uyển còn muốn đem gà rán ra chia sẻ nhiệt tình với đối phương, nhưng đối với loại người thuộc phe kẻ thù như Phó Tranh thì sẽ không cư xử như vậy.

Ninh Uyển nghiêm mặt, đanh thép đáp: “Tôi không ăn, chúng tôi tuy là luật sư xã khu, nghiệp vụ tuy không tới mức cao siêu, nhưng cũng phải bảo vệ hình tượng luật sư chuyên nghiệp, nhớ kĩ, đừng cho rằng anh có thể ăn gà rán ở văn phòng, loại thực phẩm rác tổn hại hình tượng này.”

Tuy không khí văn phòng còn phảng phất mùi gà rán, nhưng đối phương không nhìn thấy cô ăn, có chết cũng không nhận.

Kết quả Phó Tranh lại cười nhẹ một tiếng: “Luật sư Ninh, trên miệng cô còn dính vụn da của gà rán kìa.”

“...”

Ninh Uyển miễn cưỡng giữ thể diện, cứng nhắc xoay người về phía cửa tủ thủy tinh của giá sách liếc một cái, từ hình ảnh phản chiếu, trên miệng còn dính một hạt vụn gà rán đáng chết...

Nhưng sự việc đến nước này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cô tránh né ánh mắt nghiền ngẫm của Phó Tranh, miễn cưỡng gắng gượng đáp: “Anh nhìn nhầm rồi, tôi hoàn toàn không ăn gì cả, thứ bên khóe miệng tôi là nốt ruồi.” Ninh Uyển bổ sung, “Một cái nốt ruồi trông giống vụn da gà.”

Ninh Uyển cảm thấy bản thân mất sạch thể diện rồi, cần phải tìm lại chỗ đứng của mình, cô quyết định không để Phó Tranh mở miệng, bản thân chủ động tấn công, tấn công trước là sự phòng vệ tốt nhất.

“Phó Tranh đúng không? Tôi biết từ góc độ tuổi tác, anh lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng thời gian bước vào công việc muộn hơn tôi, nghề luật sư của chúng ta ấy, không nhắc tuổi tác, chỉ nói lý lịch và kinh nghiệm.” Ninh Uyển để lộ nụ cười không mất đi lễ độ, “Anh vừa từ Mỹ trở về, vẫn còn đang trong thời gian thực tập, cho nên xét theo tôn ti thứ bậc, tôi là tiền bối của anh, là luật sư hướng dẫn của anh. Bình thường anh có thể gọi tôi là cô giáo Ninh.”

“Con người tôi ấy, không có gì tài giỏi, nhưng mà có vài quy tắc cần nói rõ trước.”

Ninh Uyển duỗi ra một ngón tay, gõ lên mặt bàn, bày ra thần thái lão làng: “Người mới đến chỗ tôi, phải nghe lời, biết quan sát.”

Phó Tranh nhìn Ninh Uyển: “Gì cơ?”

Thái độ này có vẻ như không phục lắm, Ninh Uyển cảm thấy bản thân cũng không nên nói kín đáo như vậy, cô ho nhẹ một cái, không muốn khéo léo dịu dàng nữa, dứt khoát nói thẳng: “Nói một cách đơn giản, tôi đào hố, anh lấp đất; tôi mà ăn thịt, anh phải uống canh; tôi đi hướng Đông, anh không được rẽ hướng Tây.”

“Tôi biết có thể anh là người có bối cảnh gia đình hoặc quan hệ đặc biệt, thế nhưng, nếu như tổng bộ công ty luật Chính Nguyên của chúng ta là hoàng đô Kinh thành, thì văn phòng luật sư ở xã khu Duyệt Lan này là vùng đất man hoang xa xôi. Nói trắng ra, trời cao thiên đế xa, tôi chính là bố của anh, nếu như anh không nghe lời, một ngày ăn ba lần đánh.”

Sau khi Ninh Uyển nói xong, Ninh Uyển nhìn Phó Tranh với ánh mắt ân cần tha thiết: “Anh vừa từ Mỹ về, có thể chưa từng nghe những lời này, nhưng đây là quy tắc sống nơi làm việc, tôi khuyên anh nên đọc và học thuộc cẩn thận.”

Sau khi nghe những lời này, quả nhiên sắc mặt Phó Tranh không tốt. Thông thường mà nói, loại thiếu gia có bối cảnh như anh, đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ chói lọi như vậy, có lẽ anh đã lật mặt, trực tiếp đóng cửa bỏ đi rồi.

Chỉ đáng tiếc, vị thiếu gia trước mặt này là người biết co biết duỗi, anh liếc Ninh Uyển một chút, cuối cùng lại gật đầu, tuy rằng ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Được”. Anh mỉm cười, sau đó ung dung nói từng chữ: “Có điều không cần gọi cô giáo Ninh, bởi vì tôi nghĩ với năng lực của mình hoàn toàn gánh vác được công việc này, không cần cô giáo.”

Giọng điệu của Phó Tranh không chỉ thú vị mà còn ẩn giấu châm biếm.

Được, đây chính là mở màn cuộc chiến.

***

Trong lòng, Ninh Uyển đang muốn gây chút phiền phức cho Phó Tranh, kết quả phiền phức tới tận cửa rồi.

“Có phải trước khi cô ra khỏi nhà đã dùng dung dịch vệ sinh phụ khoa rửa miệng phải không? Những gì cô nói là tiếng người sao?”

“Tôi ổn lắm, chỉ có cái miệng ti tiện nhà cô mới dùng nước cọ bồn cầu để rửa!”

“Bà già thối tha!”

“Con đuỹ chết dẫm!”

...

Hai giọng phụ nữ tràn đầy khí thế vọng tới phòng làm việc của Ninh Uyển, kèm theo tiếng chửi bới đặc sắc đủ thể loại, sự việc to lớn này càng tiến gần Ninh Uyển, đến khi dừng trước phòng làm việc, Ninh Uyển mới nhìn rõ, đây là hai phụ nữ trung niên đang đánh nhau.

“Mẹ nhà cô bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi! Hạng hạ tiện từ cốt tủy như cô biết đánh úp nắm tóc người ta rồi!”

“Đừng có mở miệng là nói mẹ cô, cô hiếu thảo như vậy sau không hỏa táng thăng thiên cùng mẹ cô đi?”

Hai người này cũng đã hơn bốn mươi tuổi, vừa chửi mắng vừa đánh đối phương, cô nắm tóc tôi, tôi cào mặt cô, cô đá vào chân tôi, tôi vặn cánh tay cô, có vẻ như là đánh đi đánh lại cả một đoạn đường, vì vậy mặt không có vết cào chảy máu của móng tay thì cũng là đầu tóc rối tung, quần áo lộn xộn.

Cảnh này Ninh Uyển thấy nhiều rồi, các vụ tranh chấp ở xã khu vô cùng phổ biến, nếu như nói lần này có gì đặc biệt, thì đó là một người phụ nữ trong cuộc ẩu đả, một tay liều mạng chiến đấu, một bên ôm con gà trống, giống như đang bảo vệ con của mình vậy, thà để bản thân chịu đánh, cũng không chịu để người phụ nữ kia là hại một cọng lông của con gà.

So với sự điềm đạm của Ninh Uyển, Phó Tranh lại không thể bình tĩnh nổi. Rõ ràng là lần đầu tiên anh gặp tình cảnh này, cả người sững sờ, trừng lớn mắt, nhăn mày, không thể tin có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Sau đó, Ninh Uyển thấy anh dứt khoát móc ra điện thoại, ấn số 11… trên màn hình điện thoại.

Khi anh chuẩn bị ấn thêm số 0, Ninh Uyển chặn lại hành động của anh: “Anh muốn báo cảnh sát?”

Phó Tranh gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Phải.” Anh liếc nhìn hai người phụ nữ kia còn đánh nhau trong văn phòng, sau đó lườm Ninh Uyển một cái, “Trong tình cảnh này mà không báo cảnh sát lẽ nào giống như cô xem náo nhiệt chê chuyện chưa đủ lớn, làm một kẻ đứng nhìn không biết gì?”

“Báo cảnh sát là điều không cần thiết.” Ninh Uyển không tính toán với lời chê bai trước đó của anh, “Hòa giải loại mâu thuẫn giữa láng giềng thế này, chính là một trong những nội dung công việc của luật sư xã khu chúng ta.”

Phó Tranh nhăn mày: “Đều đánh nhau thành thế này rồi, làm sao giải quyết mâu thuẫn?”

“Cái gì mà đánh thành thế này? Chỉ là cư dân xã khu chúng ta chất phác, năng lực hoạt động mạnh một chút mà thôi.”

“..”

“Hơn nữa anh nhìn đi, đã đến mức quy định thương tích nhẹ chưa? Đã đến mức cố ý gây thương tích chưa? Mấy chuyện cỏn con này anh để yên cho cảnh sát đi, đừng có lãng phí nhân lực cảnh sát nữa.”

Ninh Uyển nói xong, vểnh môi nói với Phó Tranh: “Này, không phải khi nãy anh tự tin lắm sao? Nói có thể đảm nhận công việc này, cũng không cần tôi giúp đỡ, vậy vụ này giao cho anh.”

“...”

Quả nhiên mặt anh đen lại, dĩ nhiên anh không thể nhận thua, anh thử cố gắng ngăn lại cuộc ẩu đả này, nhưng tiếc rằng anh vừa mở miệng, giọng nói hoàn toàn bị lấn át bởi hai người phụ nữ trung niên đang mắng chửi nhau.

Anh lạnh lùng nhìn cô: “Việc này căn bản không có cách giải quyết, bởi vì vốn không có cách để họ dừng lại.”

Nghĩ cũng không cần nghĩ, loại thiếu gia như anh ta, làm sao có thể hiểu giải quyết loại tranh chấp pháp luật láng giềng “lông gà vỏ tỏi” này, loại đàn ông như vậy, có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy gà sống.

Nhưng có lẽ con gà sống này sợ Phó Tranh không nhìn kỹ nó, trong lúc đánh nhau, bất ngờ giãy giụa bay ra từ trong lòng chủ nhân, bởi vì kinh hãi, cả một đường nhắm Phó Tranh bay tới...

Trong lúc này, tiếng chửi mắng, tiếng ẩu đả, tiếng gà kêu cùng lúc viết nên một bản giao hưởng định mệnh trong đầu Ninh Uyển, báo trước sự trớ trêu của vận mệnh Phó Tranh lúc này. Lúc nãy trên mặt anh còn lạnh nhạt cao ngạo, cuối cùng đúng như dự đoán của Ninh Uyển, mặt anh lộ ra vẻ tuyệt vọng muốn chết, bởi vì...

Là giống đực duy nhất trong văn phòng này, có lẽ cuộc chiến đã khơi ra tính công kích cùng giới của con gà trống, con gà xuống đất, lập tức bộc lộ hung hãn, bắt đầu đuổi mổ Phó Tranh, tuy Phó Tranh chân dài bước chân lớn, nhưng vấn đề là văn phòng cũng chỉ là một vùng trời nhỏ, cũng không thể chạy thoát nổi, mắt nhìn thấy trên chiếc quần tây đắt đỏ ngàn vàng của anh đã bị con gà mổ cho vài lỗ, trên chất vải trơn tru đó, dính vài sợi lông gà tự nhiên. Ban nãy còn là thiếu gia nhiều tiền ra vẻ tài giỏi, dường như bỗng chốc biến thành tên đẹp trai làm việc ở trại gà trong thôn.

Con gà này có lẽ chịu kích động, mất kiểm soát, vừa đuổi theo Phó Tranh vừa kéo, cuộc tấn công phân gà thực sự là đạt cấp bom hạt nhân rồi, nét tuyệt vọng trên mặt Phó Tranh càng kịch liệt, không cần mở miệng, mặt anh đã viết sẵn ba chữ: “Tôi muốn chết.”

Lúc nãy còn thề son sắt bản thân đảm nhận được công việc xã khu mà? Không tự tin mà rất kiêu ngạo sao? Như này đã muốn chết? Trong lòng Ninh Uyển nghĩ, thời điểm anh muốn chết còn chưa tới đâu!

Cô lắc lắc đầu, tuy có thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn Phó Tranh xấu mặt, nhưng cuối cùng cũng có chút không nhẫn tâm, sau đó chạy qua đó nhanh nhẹn bắt con gà lại, móc ra băng đô từ túi áo, buộc hai chân con gà, để sang một bên.

Xử lý xong con gà, cô lườm Phó Tranh, thở ra một hơi, nói lời sâu xa: “Sau này quan sát nhiều sự đời, đi theo cô giáo Ninh học hỏi.”

Khi Phó Tranh còn chưa hoàn hồn, cô vén tóc, quay người lấy ra chiếc loa phóng thanh từ trong hộc bàn làm việc, mở nút nguồn, giọng nói lảnh lót tràn đầy mạnh mẽ vang lên cả văn phòng.

“Chú ý! Chú ý! Đều dừng lại hết cho tôi! Luật sư Ninh có lời muốn nói, luật sư Ninh có lời muốn nói!”

Hiệu quả của loa phóng thanh rất tốt, giọng nói trầm bổng du dương của Ninh Uyển vừa nhanh vừa uy lực, hai người phụ nữ khi nãy còn đánh nhau quả nhiên đã ngừng chửi mắng, dưới tiếng ồn có độ decibel cao không thể không buông đối phương, dùng tay bịt chặt tai mình lại.

Ninh Uyển bỏ loa phóng thanh, liếc Phó Tranh: “Nhìn đi, không phải dừng rồi sao?”

“...”

Không quan tâm phản ứng của Phó Tranh, Ninh Uyển bỏ loa xuống, sau đó chen vào giữa hai người phụ nữ, ngăn chặn hai người họ đánh nhau, dịu dàng nói: “Được rồi, chắc chắn hai dì mắng đến khát nước rồi, uống chút gì đã.”

Ninh Uyển nói xong, nhìn Phó Tranh, đáng tiếc Phó Tranh không có bất cứ phản ứng gì. Cô đành phải nhìn anh thêm lần nữa, lần này Phó Tranh có phản ứng, anh không vui đáp: “Cô nhìn tôi làm gì? Khoe khoang cô tách được hai người họ sao?

Ninh Uyển gần như tức giận, loại đàn ông có khuôn mặt thông minh anh tuấn như vậy, nhưng sao lại không biết điều, không có mắt nhìn thế này: “Tôi nhìn anh làm gì anh còn không rõ sao?” Cô hít sâu một hơi, bỏ qua ám thị, không vui đáp, “Mau đi rót trà!”

“...”

Đọc truyện chữ Full