Thượng Chi Đào nói làm là làm ngay.
Tuần cuối cùng trong năm, các đồng nghiệp người thì đi nghỉ dưỡng, người thì về nhà, trong văn phòng chẳng còn lại mấy người. Mô hình nâng cao hiệu quả mà Thượng Chi Đào phụ trách đã qua khâu thử nghiệm và phê duyệt, sẽ chính thức được áp dụng sau Tết.
Bỗng dưng không có việc gì để làm, hiếm có dịp lướt web ở chỗ làm việc. Lumi đi lấy nước về, thấy cô đang lên mạng xem chó.
“Thích chó hả?”
“Thích. Em muốn nuôi chó.” Thượng Chi Đào gật đầu. Cô thấy trên mạng viết rằng chó rất quấn người, không có gì làm sẽ nằm phục bên chân bạn. Cô tưởng tượng một hồi, lúc trời mưa hay tuyết rơi, hoặc chỉ đơn thuần là những lúc một mình buồn chán, bên cạnh có một thứ đáng yêu như thế, chắc là thích lắm đây.
“Vừa hay chị có một đứa bạn mở trang trại chó ở Thông Châu, chị dẫn em đi chọn nhé?”
“Dạ? Bây giờ ạ?”
Thượng Chi Đào thật sự khâm phục người hướng dẫn của mình quen biết đủ mọi loại người, dường như cả cái đất Bắc Kinh này không có chuyện gì là cô ấy không làm được, đúng là một người đáng ngưỡng mộ.
“Tất nhiên là ngay bây giờ rồi.” Lumi mặc áo khoác, “Mấy ngày này là thời cơ tốt nhất để trốn việc, còn chờ cái gì mà không đi?”
Thượng Chi Đào cũng mặc áo khoác, nhìn thấy Kitty đứng dậy từ chỗ làm việc, hôm nay cô ta mặc chiếc váy liền thân ngắn, đi một đôi bốt cao quá đầu gối, hiếm khi nào lại cười nói với họ: “Đi đâu xem chó thế?”
Lumi đang định nói “Liên quan rắm gì đến cô”, Thượng Chi Đào giành nói trước: “Đi Thông Châu.” Bóp chết “màn đốp chát” của hai người họ từ trong trứng nước.
Hai người họ đi ra ngoài, Kitty cũng theo đuôi ra ngoài.
Ba người đứng trong thang máy không nói năng gì, điện thoại Thượng Chi Đào đổ chuông, cô bắt máy: “Chào giám đốc Vương.”
Đây là đơn vị tổ chức mới hợp tác trong năm nay, sự kiện ở chặng Tô Châu do Thượng Chi Đào phụ trách đã thuê công ty này.
“Tôi đang ở công ty.” Thượng Chi Đào cười nói.
“Anh đang ở bên dưới công ty chúng tôi sao?”
“Được, tôi xuống dưới ngay đây.”
Thượng Chi Đào cúp máy, nói với Lumi: “Lão Vương đến rồi, nói là đi qua đây nên vào thăm quan một lát.”
Ra khỏi thang máy, nhìn thấy giám đốc Vương đang ngồi ở tầng một, bên cạnh là hai túi quà Tết đỏ chót, Kitty vào tiệm cà phê từ cửa sau, liếc qua hộp quà Tết kia rồi nhìn Thượng Chi Đào, sau đó đẩy cửa đi vào trong.
“Sắp Tết rồi, công ty chúng tôi chuẩn bị câu đối xuân cho khách hàng, cũng chuẩn bị một phần quà cho hai vị.”
“Khỏi đi, chúng tôi không cần, quà cáp là chuyện nhỏ, công việc là chuyện lớn.” Lumi từ chối thẳng thừng: “Giám đốc Vương đừng khách sáo, khi nào rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm, quà cáp thì thôi.”
“Phải đấy.” Thượng Chi Đào đứng bên cạnh gật đầu, nói với giám đốc Vương: “Không cần khách sáo như vậy đâu.”
Ba người trò chuyện vài ba câu rồi tạm biệt nhau.
Lumi dẫn Thượng Chi Đào xuống tầng hầm lấy xe, lên xe cô ấy mới nói: “Sau này còn nhiều chuyện như này lắm, tin chị đi, đừng nhận cái gì cả. Có điều, chị biết cô không phải loại người đó.”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Gan em nhỏ lắm, không muốn bị tống vào tù khi còn đang trẻ trung phơi phới đâu, bố mẹ em mà vào tù thăm em còn phải ngồi tàu cao tốc, mệt lắm.” Cô chỉ nói thuận miệng như vậy, lòng chính nghĩa không cho phép cô làm như vậy. Không nhận một đồng của người khác, nếu mà nhận thì sau này làm sao làm việc cùng người ta được?
“Trong ngành của chúng ta nhiều chuyện như này lắm, người làm nghề tiếp thị đều đứng trên đầu sóng ngọn gió, hôm nay là một hộp quà, ngày mai là một tấm khăn lụa, ngày kia là một cái túi, dần dần sẽ hỏng chuyện.” Lumi vừa nói vừa dè bỉu: “Chủ yếu là bà đây không thiếu chút tiền đó!”
Khi Lumi nói “ngày kia là một cái túi”, Thượng Chi Đào chợt nhớ đến bốn chiếc túi chưa bóc hộp để trong nhà. Những chiếc túi đó là Loan Niệm mua hay là đồ mà khách hàng tặng? Trong đầu cô chợt nảy ra suy nghĩ này, ngay sau đó cô lắc đầu, Loan Niệm không phải loại người như vậy, bản thân anh chẳng thiếu thứ gì, lại là một người có tính cách thanh cao.
Thượng Chi Đào không rõ thói quen sơ hở là tặng túi của Loan Niệm từ đâu mà ra, anh tặng quà cho cô mà thản nhiên như không, nào là “Quà tặng em trên sofa, lúc nào về thì mang về”, “Lúc nào em xuống xe thì mang theo hộp quà ở ghế sau.”.
Chỗ quà này rất chiếm diện tích. Cô có bao nhiêu đồ đạc? Lúc chuyển nhà mấy chiếc túi đã độc chiếm cả cái vali, ai không biết còn tưởng cô chuyên buôn hộp đựng đồ hiệu!
Đang mải nghĩ ngợi, Lumi lấy một chiếc hộp nhỏ ở ghế sau đưa cho cô, “Sắp Tết rồi, không phải quà cho cô đâu, cho bố mẹ cô đấy.”
“Chị tặng quà cho bố mẹ em làm gì?” Thượng Chi Đào cảm thấy khó xử.
“Đưa cho cô thì cô cứ cầm đi! Có phải quà tặng cô đâu, đây là dây thắt lưng, mỗi người một cái. Cảm ơn cô chú đã làm dưa muối cho chị, ngon lắm luôn. Hi vọng lần này về nhà cô có thể mang nhiều thêm một tí.”
Lần trước Thượng Chi Đào về nhà đã mang theo dưa muối mà bà Đại Trạch làm, lọ này lọ kia chiếm nửa vali, trông rất cồng kềnh. Cô mang cho Lumi hai lọ, Lumi thích vô cùng, thế là cô đưa hết cho Lumi ăn.
“Chị thích ăn thì em sẽ mang nhiều hơn, nhưng chị tặng quà là sao...” Thượng Chi Đào hơi ngại ngùng.
“Cô quan tâm làm gì? Cầm đi, đừng làm chị giận.”
Hai người đùn đẩy cả quãng đường đến trang trại chó, chủ của trang trại chó nhìn có vẻ hơi mang phong cách Punk, trông thấy Lumi là đấm mạnh vào vai cô ấy một cái, “Cậu muốn nuôi chó à?” Nhìn hai người có vẻ rất thân.
“Đứa em của tôi muốn nuôi.” Lumi nói với Thượng Chi Đào: “Cô muốn nuôi giống chó nào thì cứ nói với cậu ấy, cậu ấy quen biết trang trại chó quanh đây, chỗ này của cậu ấy không có thì sẽ nhờ cậu ấy dẫn chúng ta sang chỗ khác chọn chó.”
“Em muốn nuôi chó Samoyed hoặc Golden.” Thượng Chi Đào thành thật trả lời. Cô thích chó Samoyed, trông nó y như quả cầu tuyết, còn chó Golden thì thông minh nghe lời, tóm lại giống chó nào cũng được.
“Vừa hay chỗ tôi có một con Samoyed mới đẻ, là giống chó đua, từ bộ lông đến khung xương hay độ dài đều là cực phẩm, có muốn xem không?’
“Được ạ.”
Thượng Chi Đào theo anh ta vào bên trong, nhìn thấy một quả cầu tuyết bé xíu.
Người đàn ông kia còn chỉ cho cô biết: “Mua chó ấy, quan trọng là duyên phận. Cô gọi bọn chúng, con nào qua chỗ cô chơi trước thì con đấy thông minh nhất, cũng có duyên với cô.”
Ồ.
Thượng Chi Đào ngồi xổm xuống, gọi thế nào nhỉ? Gâu! Cô bắt chước tiếng chó sủa, chủ trang trại chó lần đầu tiên thấy một người kêu như vậy, bật cười ha ha: “Cô gái này buồn cười quá.”
Lumi cũng bật cười, “Cô ấy là vậy đấy, như kiểu chẳng để ý gì ấy.”
Đúng là có một chú chó con, nghe thấy tiếng của Thượng Chi Đào là đến cọ vào chân cô, bộ lông mềm mại, há miệng gặm ngón tay cô, chơi cùng cô. Trái tim Thượng Chi Đào tức khắc tan chảy, cô ôm chú chó kia đặt lên đùi, nó thật sự rất thích cô, nằm ưỡn bụng trong lòng cô cho cô vuốt ve. Có lẽ đây chính là duyên phận mà chủ trang trại chó nói chăng?
Thượng Chi Đào ôm chú chó kia không nỡ bỏ xuống, ngẩng đầu hỏi chủ trang trại, “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Không mất tiền.”
“Hả?” Thượng Chi Đào đã tra giá trước khi đến đây, chó Samoyed vào mùa thi đấu không rẻ chút nào, có khi có giá hàng chục ngàn, không mất tiền là thế nào? Lumi cúi xuống xách cổ chú chó kia mang ra ngoài, “Đã không mất tiền rồi, sao cô còn không đi mau? Chờ ông chủ hối hận chắc?” Chú chó kia cũng nghe lời, cứ thế xòe bốn cẳng chân để Lumi xách đi, trông ngốc nghếch vô cùng.
“Đối xử tốt với nó nhé, chờ nó lớn hơn một chút đưa nó về đây thăm bố mẹ nó là được. Nó được tiêm phòng một mũi rồi, các mũi còn lại sau này cô tự mang nó đi tiêm. Bỏ vào lồng xách đi hay là ôm về?”
“Ôm về ôm về. Nhưng mà tôi vẫn gửi anh chút tiền nhé? Tôi xem trên mạng thấy chó thi đấu có giá mấy chục ngàn cơ, tôi thấy hơi ngại.”
“Cô bị hâm à? Việc gì phải ngại, đây là ông anh của chị!” Lumi đẩy Thượng Chi Đào ra bên ngoài, “Hôm nào đi ăn một bữa là được! Đi mau lên, cô không phải mua lồng, mua thức ăn cho chó à, không phải mua bộ đồ mới cho chó à?”
Hai người lên xe, chú chó nằm yên trong lòng Thượng Chi Đào. Lumi hết nhìn chú chó lại nhìn Thượng Chi Đào, “chu choa” một tiếng: “Chị nói này Thượng Chi Đào, sao chó cô chọn lại giống cô thế nhỉ?”
“Giống chỗ nào vậy?” Thượng Chi Đào giơ chú chó lên trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, chú chó nhỏ kêu “oẳng” một tiếng.
“Cô nhìn cái vẻ mặt kia đi! Nhìn ngoại hình đi!” Lumi cười đau cả bụng, “Trông ngốc nghếch đến là cùng, giống cô y xì đúc!”
Hả?
Mình ngốc nghếch ư?
Thượng Chi Đào nhấc bổng chú chó lên, nói với nó: “Chị ngốc hả? Luc?” Chú chó nhỏ nghiêng đầu, ngơ ngác.
“Gọi là gì đấy?” Lumi tưởng mình nghe nhầm, phải hỏi lại một lần nữa.
“Gọi là Luc.” Thương Chi Đào thành thật trả lời Lumi: “Tên này hay, gọi tên này cho hả giận.”
Thượng Chi Đào muốn nuôi một chú chó tên là Luc, rồi ra lệnh cho nó rằng: Luc, mi tới đây, Luc sit down! Luc stop! Luc good boy! Thế thì thích biết bao. Cô cười he he, “Gọi là Luc oai biết mấy, sau này ở công ty có bực tức chuyện gì, về nhà em sẽ dạy Luc một bài học, Luc mi làm việc kiểu gì đấy? Không được thì mi đừng làm nữa. Luc, sao mi lại tè bậy trong nhà? Không ngoan thì mi ra khỏi nhà đi! Luc, mi nhìn con chó khác rồi nhìn lại mình xem.” Thượng Chi Đào nhại giọng Loan Niệm rất giống, ngay cả nét mặt cũng giống, khuôn mặt cau có, trông rất gợi đòn. Lumi bị cô chọc cười nghiêng ngả, úp mặt lên vô lăng cười một lúc lâu mới nói: “Nói như vậy đúng là hả giận thật, thế thì về nhà chị cũng đổi tên cho con thằn lằn của chị, gọi là Lu An.” Lu, An chính là Loan. “Lu An, mi hư thật đó! Mi trợn mắt với ai đó hả Lu An! Còn trợn mắt nữa là chị bỏ đói mi luôn đấy!”
Hai người đều cười, Luc nằm trong lòng Thượng Chi Đào suy xét cái tên mới này, một lúc lâu sau, có lẽ nó cũng cảm thấy cái tên này rất oai phong, đột nhiên đứng dậy, sủa một tiếng lí nhí: “Gâuu!”
“Luc ngoan, sủa lại một tiếng cho chị xem nào.”
Thượng Chi Đào có được Luc nên cảm thấy năm nay thật sự quá viên mãn, cô ôm nó vào trong nhà, nói với Tôn Vũ và Tôn Viễn Chứ: “Mau đến xem quả cầu tuyết nhỏ xinh của em này.”
Ba thanh niên lớn đầu quây xung quanh Luc, vuốt ve nó không nỡ rời tay. Chú chó Luc vô cùng đáng yêu, khiến người ta cưng vô cùng, bạn mà vuốt ve nó, nó sẽ há miệng giả vờ cắn bạn. Một lúc sau lại nằm phơi bụng trên đất, khoe hết bộ phận trên người nó ra. Dù không giống Luke chút nào, nhưng nó thú vị hơn Luke. Thượng Chi Đào thầm nghĩ.
Cô không nỡ nhốt Luc vào trong lồng, sợ nó cảm thấy tủi thân. Tôn Viễn Chứ bèn lấy vật dụng còn thừa lúc làm giá sách lần trước, vây thành một khoảng ở ngoài ban công, sau đó lên mạng mua đồ ăn vặt cho chó, sợ Luc ăn thiếu chất. Tôn Vũ sợ nó bị lạnh, cắt một tấm chăn may thành ổ chó cho nó, vừa làm vừa nói: “Mi đừng có cắn nhé, may không dễ gì đâu.” Còn Luc thì sao, có lẽ nó cảm thấy nó được đối đãi tốt gấp đôi ở trong cái nhà này nên chốc chốc lại dụi vào chân người này, chốc chốc lại cào ống quần người kia, không chịu nằm yên một chỗ.
Tôn Vũ nhìn dáng vẻ dễ thương của Luc, nói với Thượng Chi Đào: “Em khỏi phải nói, Luc này có tính tình tốt hơn nhiều.”
Lại chẳng không? Đúng là tốt hơn Loan Niệm nhiều.
Đến tối Thượng Chi Đào đi ngủ, nghe thấy Luc kêu ư ử dưới giường, đi “lạch bạch lạch bạch” dưới đất, như thể rất bồn chồn. Cô bật đèn đầu giường rồi ngồi dậy, Luc lập tức ngồi thẳng lên, mấy giây sau nhảy chồm lên, đôi chân mềm mại phía trước bám lên giường, ư ư, tiếng kêu từ từ bé đi nghe có vẻ ủ rũ.
“Em muốn ngủ cùng chị đúng không?” Thượng Chi Đào hỏi nó.
“Gâuu!” Luc sủa một tiếng, chắc nó muốn nói là đúng vậy! Ngủ cùng mẹ! Ngay bây giờ.
Thượng Chi Đào bế nó lên trên giường, “Em không được tè bậy trên giường đâu đấy, chị biết chị nói em cũng không hiểu, em nhỏ quá, còn chưa biết nhịn tiểu kia mà!” Luc ngồi trên giường, nghiêng cái đầu nhỏ xíu, đôi mắt tròn xoe nhìn Thượng Chi Đào, giống như đang suy nghĩ. Sau đó lại “gâuu” một tiếng.
Chắc là đang nói: Con sẽ cố gắng không tè bậy.
Thượng Chi Đào bật cười, tắt điện, trong bóng tối Lúc nhỏ tìm một chỗ bên tay cô, cơ thể bông mềm kề sát vào tay cô, gối đầu lên cổ tay cô rồi “ư” một tiếng. Thượng Chi Đào không thể tả được cảm giác trong lòng, con tim đã mềm nhũn. Đây là Luc thuộc về cô, là chú chó Luc nhất định phải ngủ bên cạnh cô khi trời tối. Cô đặt tay lên đầu nó, khẽ nói: “Luc à, em phải ngoan một chút, đừng học theo Luke.”
Có được Luc, Thượng Chi Đào liền cảm thấy khoảng trống trong tim cuối cùng đã được lấp đầy, dường như cô không cần Loan Niệm lấp đầy nó nữa.
Luc chỗ nào cũng tốt, chỉ tội quá nhỏ, sáng sớm đã đòi ra ngoài đi tè, không cho nó ra ngoài nó sẽ rên ư ử trong nhà, Thượng Chi Đào sẽ khoác áo lông vũ rồi đưa nó xuống dưới đi tè với cái đầu bù xù. Vườn hoa bên dưới có tuyết đọng, Luc vẫn chưa biết giơ chân lên để tè, chỉ biết nhún hai chân sau, tè lên đống tuyết nghe “xì xì xì”. Chân nó lại ngắn cún, lần nào tè xong lông ở mông cũng ướt hết. Thượng Chi Đào lên nhà còn phải cầm khăn bông lau mông cho nó.
Tôn Vũ thấy cô bị hành như vậy, trêu cô: “Khi nào Luke giúp em chăm sóc Luc thì lúc đó em mãn nguyện rồi nhỉ.”
Thượng Chi Đào đang lau mông cho Luc thì khựng tay lại giây lát, sau đó lại lau tiếp.
Cô nuôi chó nên phải dậy sớm hơn, vì vậy đâm ra thiếu ngủ, bọng mắt có quầng thâm ngay.
Trước Tết hai ngày, Thượng Chi Đào gặp Loan Niệm ở trong công ty. Loan Niệm phá lệ hỏi cô: “Đến sớm vậy?”
“À...”
Loan Niệm nhìn cô rồi hỏi: “Tối nay tôi đón em nhé?”
“Không được đâu... tối em không tiện...” Thượng Chi Đào trả lời thật lòng.
?
“Em phải về nhà dắt chó đi dạo.”
“Em nuôi chó rồi à?”
“Ừm. Không dắt nó đi nó sẽ tè trong nhà. Hơn nữa mới sáng sớm nó đã đòi xuống dưới đi tè rồi...”
“Bạn cùng nhà em đâu?”
“Bạn cùng nhà em hôm nay đều được nghỉ về nhà hết rồi.” Thượng Chi Đào xua xua tay, “Không được, em không đến nhà anh được rồi.”
Cửa thang máy mở ra, cô bước vào thang máy ngay trước mặt Loan Niệm. Cô nghĩ bụng, quái lạ thật, có Luc là sắc tâm của mình cũng mất luôn rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đầu Xuân Tươi Sáng
Chương 63
Chương 63