Thượng Chi Đào kéo vali ra khỏi sân bay.
Tháng sáu Tô Châu đang vào mùa mưa ngâu liên miên, nhưng trên người vẫn có một lớp mồ hôi dính dớp. Cô lên taxi, gọi điện cho Alex: “Thưa sếp, tôi đến rồi ạ. Bây giờ tôi sẽ đến khách sạn nhận phòng rồi đến thẳng hội trường.”
“Flora vất vả rồi. Luke và người ở phòng kế hoạch ngồi chuyến bay sau cô, phải đến chiều mai thì hầu hết các nhóm mới đến nơi.”
“Tôi đã sắp xếp xong xe đón lãnh đạo rồi, sếp cứ yên tâm. Đợi tôi đến hội trường xem tình hình thế nào sẽ báo cáo lại với sếp sau ạ.” Thượng Chi Đào rất mau đổ mồ hôi, cô cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
“Lần đầu đi công tác một mình, cảm thấy thế nào?” Alex đột nhiên hỏi cô.
Thượng Chi Đào suy nghĩ cẩn thận, “Thực ra vẫn khá lo lắng.”
“Không có gì phải lo lắng, gặp khó khăn cứ nói với tôi.”
“Vâng, cảm ơn sếp ạ.”
Thượng Chi Đào cúp máy, ngồi trên taxi mở máy tính ra xem. Tô Châu vào mùa này cũng có vẻ đẹp độc đáo của mình, nhưng cô không có lòng dạ nào thưởng thức. Ngày kia công ty sẽ mở triển lãm lưu động ở khu vực miền Đông, họ đã bỏ qua nơi mà họ đi hằng năm là Thượng Hải để chọn Tô Châu. Cô xem xét toàn bộ kế hoạch địa điểm, rồi gọi cho công ty triển lãm: “Xin chào, hội trường thế nào rồi?”
“Chiều nay bắt đầu dựng sân khấu, bây giờ đang kiểm kê vật tư.”
“Được rồi, giờ tôi sẽ đến khách sạn cất hành lý rồi tìm mọi người sau.”
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, rốt cuộc không nhịn được mở lời: “Cô gái trông trẻ thế mà đã bắt đầu đi làm rồi sao?”
“Cháu hai mươi ba rồi!”
“Nhìn như mười bảy mười tám vậy.”
Thượng Chi Đào nghe tài xế nói vậy thì thoáng đỏ mặt, len lén nhìn bóng dáng mơ hồ của mình phản chiếu trên kính xe, nghĩ bụng mình phải trang điểm nếu không người khác sẽ nghĩ mình còn nhỏ tuổi. Phải làm sao để có vẻ chín chắn hơn.
Lần này Lăng Mỹ chọn địa điểm bên bờ Thái Hồ, bởi vì năm nay họ sẽ công bố kế hoạch quảng bá đất nước, bao bì bản địa hóa của các thương hiệu quốc tế và tạo ra văn hóa truyền thống của các thương hiệu địa phương, đây là một chủ đề rất mới vào thời điểm đó. Loan Niệm nói nếu đã muốn làm, thì bốn khu vực lớn phải chọn địa điểm phù hợp với chủ đề. Khu vực miền Đông sẽ tổ chức ở Tô Châu, khu vực miền Bắc sẽ tổ chức ở Tây An, khu vực miền Nam sẽ tổ chức ở Phúc Châu và khu vực miền Trung sẽ tổ chức ở Lạc Dương. Chương trình có mời khách hàng hạng S, quy mô nhỏ nhưng kinh phí cao, Alex đã suy nghĩ rất lâu, quyết định giao khu vực miền Đông cho Thượng Chi Đào.
Dù đây là buổi triển lãm quy mô nhỏ nhưng lại là nơi tổ chức đầu tiên, hơn nữa khách mời tham gia đều là khách hàng hạng S, điều này khiến Thượng Chi Đào khá lo lắng. Cô đã hỏi Alex vì sao lại giao công việc quan trọng như này cho cô?
Alex đáp: “Không giao cho cô thì giao cho ai?”
Thượng Chi Đào nghĩ mãi không hiểu câu này, nhưng Lumi thì hiểu, cô ấy hỏi Thượng Chi Đào: “Hình như cô nên thăng chức rồi thì phải? Không có dự án thì lấy cái gì để thăng chức? Cần cù tận tụy sao? Lăng Mỹ thực tế như thế, cấp trên trao cơ hội cho cô thì cứ nhận, đây là một cách cân bằng quyền lực. Sau này phải mời Alex một bữa cơm đấy.”
Thượng Chi Đào vô cùng trân trọng cơ hội lần này.
Sau khi nhận phòng khách sạn, cô bắt taxi đến địa điểm tổ chức triển lãm, trên đường đi cô kiểm tra thông tin về tất cả các phương tiện và khách mời, khi gặp công ty tổ chức hội nghị ở quầy lễ tân, cô thấy Loan Niệm đang làm thủ tục nhận phòng. Lăng Mỹ chỉ có Loan Niệm ở khách sạn tổ chức sự kiện, bởi vì anh còn phải tiếp nhận các cuộc phỏng vấn và trao đổi trực tiếp với một số khách hàng hạng S sau hội nghị, vì vậy cô đã đặt luôn phòng ở đây cho anh.
Loan Niệm nhận lại thẻ căn cước, ngoảnh lại là nhìn thấy Thượng Chi Đào cùng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, sao cô ấy thích ra mồ hôi vậy nhỉ?
“Chào Luke.” Thượng Chi Đào chào anh, sau đó giới thiệu người ở công ty tổ chức sự kiện cho anh: “Đây là giám đốc Vương ở công ty tổ chức sự kiện, đây là sếp Luke của chúng tôi.”
“Anh nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng tôi đặt một phòng riêng ở đây, mời anh và Flora ăn bữa ăn nhẹ.” Công ty đã trúng thầu dự án của Thượng Chi Đào là đơn vị tổ chức mới hợp tác với công ty trong năm nay. Tuy công ty không lớn nhưng làm việc rất cẩn thận. Sếp lớn đích thân đến tận nơi để đôn đốc công việc, thái độ chân thành.
“Cảm ơn, nhưng lát nữa công ty có cuộc họp nội bộ, tôi xin nhận tấm lòng.” Loan Niệm mỉm cười với giám đốc Vương rồi hỏi Thượng Chi Đào: “Tiến độ thế nào rồi?”
“Đã hoàn tất kiểm kê vật tư, tiếp theo sẽ bắt đầu dựng sân khấu, sau ba giờ chiều mai có thể tập dượt, việc tiếp đón khách hàng cũng đã được bố trí ổn thỏa.” Thượng Chi Đào nêu ra những thông tin quan trọng một cách ngắn gọn, giờ đây cô đã rất hiểu Loan Niệm, biết anh quan tâm điều gì.
“Lúc nào Alex đến đây?” Loan Niệm hỏi tiếp.
“Ngày mai anh ấy sẽ đến cùng hầu hết các phòng.”
Đơn vị tổ chức thấy Loan Niệm và Thượng Chi Đào trao đổi công việc, bèn nói: “Flora, tôi chờ cô* ở kia, hai vị trao đổi công việc xong, cô đến hội trường tìm chúng tôi là được.” Thái độ lịch sự của đơn vị tổ chức được bồi dưỡng qua quá trình phục vụ khách hàng ngày qua ngày, bây giờ Thượng Chi Đào cũng trở thành “cô”.
*Ở đây dùng từ “您” là cách xưng hô trang trọng với người có địa vị cao.
“Không sao, các vị cứ làm việc đi. Chờ chúng tôi xong việc, Flora sẽ đối chiếu toàn bộ quy trình với tôi một lượt, sau đó Alex sẽ tham gia cuộc họp trực tuyến.”
“Vâng.”
Toàn bộ quy trình có gì phải đối chiếu nữa, cô đã đối chiếu hàng tỷ lần rồi. Thượng Chi Đào có chút nghi hoặc, xoay người đi đến hội trường. Vừa mới đặt chân vào hội trường, cô đã nhận được tin nhắn của Loan Niệm: [11188, số phòng của tôi.]
Thượng Chi Đào thoắt cái đỏ bừng mặt, nhắn lại: [Em không đi.]
[?]
[Lỡ bị người khác nhìn thấy thì không hay.]
[? Đang nghĩ cái gì vậy? Đi họp.] Loan Niệm hừ lạnh, trong đầu Thượng Chi Đào chứa cái gì, anh chỉ cần nhìn qua một cái là biết ngay.
[Ồ.]
Thượng Chi Đào cảm thấy mình lại bị Loan Niệm bắt nạt, đã hơn một tháng họ không gặp nhau, cô cứ tưởng Loan Niệm đang nói đến chuyện không thể cho người khác biết kia. Nếu đổi sang bất cứ cặp nam nữ trưởng thành nào khác, nếu thấy anh gửi số phòng qua thì ai cũng nghĩ ngợi lung tung thôi.
Cô ở trong hội trường gần ba tiếng đồng hồ, đối chiếu cặn kẽ toàn bộ chi tiết với công ty tổ chức sự kiện rồi mới cầm máy tính đến phòng Loan Niệm. Đứng ở ngoài cửa phòng anh, cô chợt nghĩ đến cái lần cô đứng ở cửa phòng khách sạn của anh ở Quảng Châu cùng những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cô vào lúc đó, thế là mặt lại đỏ lên. Đúng là kỳ lạ, theo lý mà nói hai người họ đáng ra phải thân thuộc lắm rồi, chí ít là ở trên giường. Tuy nhiên, hôm nay đứng trước cửa phòng anh, cô vẫn còn đỏ mặt.
Vừa đỏ mặt vừa căng thẳng, trống ngực thì kêu vang, cô thở hắt một hơi rồi đưa tay nhấn chuông. Loan Niệm vừa nghe điện thoại vừa ra mở cửa, nhìn thấy Thượng Chi Đào thì nghiêng người cho cô vào phòng, sau đó nói: “Alex, bây giờ Flora đang ở trong phòng tôi, lát nữa chúng ta cùng dự cuộc họp trực tuyến là được.”
Thượng Chi Đào cảm thấy Loan Niệm đúng là thản nhiên, trong lòng rất kính phục anh. Ngước lên nhìn anh thì lại thấy anh nhướng mày với cô, nét mặt có chút xấu xa. Thượng Chi Đào đỏ mặt, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc trong khách sạn của anh. Loan Niệm nhìn thấy mồ hôi rịn ra trên trán cô, bèn mở tủ lạnh lấy một lon coca, dùng một tay bật nắp rồi đặt trước mặt cô, sau đó đưa tay mân mê thùy tai của cô. Loan Niệm rất thích thùy tai của Thượng Chi Đào, mềm mềm, đầy đặn, là nơi đỏ ửng trước tiên khi cô thẹn thùng.
Thượng Chi Đào không dám nhúc nhích, chỉ sợ quấy nhiễu cuộc họp qua điện thoại của anh.
Loan Niệm có chút lơ đãng. Hơn một tháng qua anh quá bận rộn, chỉ ở công ty được nửa ngày. Có những đêm anh không ngủ được, nằm trong bóng tối nhớ nhung cơ thể mỹ miều của Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào không dám thở dốc, cuối cùng không chịu đựng được phải đánh vào tay anh, trừng mắt lên ra hiệu cho anh đứng đắn chút.
Tâm trạng Loan Niệm rất tốt, đưa tay véo mặt cô, bóp miệng cô thành hình chữ o rồi mới chịu ngồi phía đối diện cô. Cuộc họp này khá dài, Loan Niệm quăng thực đơn món ăn cho Thượng Chi Đào, nhờ cô đặt bữa tối giúp mình. Thượng Chi Đào ra ngoài gọi điện cho lễ tân, đặt bữa tối dành cho hai người. Lúc vào phòng nhìn thấy Loan Niệm đã cúp máy, đang đứng trước cửa sổ nhìn cô.
Chân cô bỗng dưng nhũn ra, cảm giác tê dại từ đầu gối lan dần lên trên. Phòng hơi tối, cô không nhìn rõ nét mặt của Loan Niệm, nhưng có thể thấy rõ hàng trúc xanh thẳng thớm ngoài cửa sổ sau lưng anh.
Cô mím chặt môi, cảm giác căng thẳng và hoảng loạn trong lần đầu đến nhà anh lại bủa vây lấy cô.
“Flora.” Loan Niệm gọi cô.
“Vâng?”
“Họp thôi.”
Đúng là họ phải họp. Vậy mà, không khí ám muội giữa hai người vào ban nãy vẫn chưa tiêu tan, Thượng Chi Đào ngồi trước mặt Loan Niệm, cảm thấy mình đúng là khờ khạo quá, tại sao mình lại trúng độc dược tình ái của anh nặng như vậy.
Cô ngồi trước mặt anh lắng nghe cuộc họp, nhưng không dám nhìn anh. Ánh mắt của anh như đang muốn ăn sạch cô. Đến lượt báo cáo tiến độ sự kiện ngày mốt với Alex, Loan Niệm chăm chú nhìn cô nói.
Thượng Chi Đào đã lột xác rồi. Cô không còn giống như trước đây nữa, giờ đây cô báo cáo công việc chỉ cần vài ba câu ngắn gọn, cô thừa biết cấp trên quan tâm đến điều gì, câu nào câu nấy cũng đúng trọng tâm, mạch lạc vắn tắt. Chỉ trừ mỗi khuôn mặt đỏ ửng kia mà thôi.
Chuông cửa phòng Loan Niệm vang lên, đồ ăn đã được đưa đến, Alex chủ động tạm dừng cuộc họp: “Hơn bảy giờ rồi, mọi người đều đói cả rồi. Dành ra bốn mươi phút để ăn cơm đã nhé?”
“Được.”
Thượng Chi Đào đứng lên thu dọn mặt bàn, Loan Niệm cứ thế nhìn cô. Nam nữ trưởng thành không cần phải giả vờ, họ muốn làm gì nhất vào lúc này, cả hai đều biết tỏng trong lòng. Trên chiếc giường mềm mại, Thượng Chi Đào cuống lên gọi tên anh: “Loan Niệm!”
Loan Niệm hiếm khi nghe thấy cô gọi thẳng tên anh, anh dừng lại nhìn cô, gạt lọn tóc trên mặt cô ra, “Sao vậy Flora?”
“Người ở công ty tổ chức sự kiện có thể sẽ tìm em...”
“Ừ...” Loan Niệm hôn vào sau tai cô, lại hỏi: “Có nhớ tôi không?”
“Gì cơ?”
“Hơn một tháng qua, có nhớ tôi không?”
Thượng Chi Đào không đáp, kéo tay anh để chứng minh cho anh thấy, nhưng ánh mắt của cô lại trong veo vô tội như đứa trẻ, Loan Niệm bịt mắt cô, hai người chìm mình thật sâu trong chiếc giường mềm mại.
Thượng Chi Đào không dám phát ra tiếng, vào lúc không kìm chế nổi cô đã cắn ngón tay của Loan Niệm, anh bị đau, véo má cô: “Cầm tinh con cún hả?”
Nụ hôn rơi xuống, chặn đứng âm thanh của cô ở trong miệng.
Chẳng khác nào đang đánh nhau.
Đến cuối cùng họ vào cuộc họp trực tuyến chậm mất mười phút.
“Ngại quá, vừa nãy có cuộc điện thoại riêng tư, giờ chúng ta bắt đầu nhé.” Loan Niệm liếc nhanh qua chỗ Thượng Chi Đào, cô đang kéo khóa trên váy, khóa kéo dần lên trên, che mất bờ lưng đẹp mắt của cô từng chút một. Loan Niệm gạt tay cô ra để kéo giúp cô, nhưng anh lại lần lữa, ghé môi xuống, lẳng lẽ chạm vào lưng cô.
Thượng Chi Đào dịch sang chỗ khác, lườm anh một cái, anh nhún vai, bắt đầu đưa ra câu hỏi trong cuộc họp trực tuyến, ngoài thì đứng đắn trong thì hư hỏng.
- -
Thượng Chi Đào đã đói cồn cào, cô vừa nghe mọi người họp vừa yên lặng ăn cơm. Loan Niệm thì không tốt số như cô, anh luôn phải tập trung tham gia thảo luận, thi thoảng Thượng Chi Đào lại đút cho anh một miếng, anh đều ăn hết. Thấy Thượng Chi Đào ăn ngon lành như vậy, anh đã trừng cô mấy lần.
Cuộc họp này kéo dài đến 11 giờ, Thượng Chi Đào tiện tay gửi ghi chép cuộc họp rồi bắt đầu thu dọn máy tính.
“Em đi đây.”
“Không ở đây à?”
“Không.” Thượng Chi Đào khoác túi, “Em còn phải đến xem hội trường, hôm nay phải dựng sân khấu suốt đêm.”
“Ừm.” Loan Niệm mở cửa cho cô, nhân tiện hỏi cô: “Em xin được thăng chức à?”
“Vâng. Em đã hỏi qua Alex, vì chức vụ của em thấp nên lần này phòng nhân sự đánh giá nội bộ là được, Alex bảo em cứ yên tâm mà đề nghị.” Thượng Chi Đào thành thực nói với Loan Niệm: “Nhưng em vẫn chưa kịp chuẩn bị tài liệu cho việc thăng chức.”
“Bao giờ trần thuật công việc?”
“Thứ Hai tuần sau.”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng nhận thất bại chưa?” Loan Niệm dọa cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đầu Xuân Tươi Sáng
Chương 48: Quyển 2: Băng qua dòng thời gian
Chương 48: Quyển 2: Băng qua dòng thời gian