DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Chương 20

Chương 20

Lại còn dám hung dữ với mẹ cậu? Muốn bị đánh phải không?!

Mặc Bảo xoay người rời đi, nắm chắc bàn tay nhỏ trực tiếp đi lên tầng cao nhất của khách sạn.

Mấy phút sau, trước cửa phòng tổng thống tầng cao nhất, đám bảo vệ đang canh giữ kia, nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn từ trong thang máy khuôn mặt nhỏ nhắn đi ra, thoáng chốc, trong lòng mỗi người đều cảm thấy khó chịu.

“Tiểu thiếu gia, cậu đã về rồi à?”

“Ừ.” Mặc Bảo cố gắng bắt chước bộ dáng cứng nhắc vừa rồi nhìn thấy ở nhà hàng dưới lầu,”Ba tôi đâu?”

“Tổng giám đốc đi ra ngoài, nhưng ông ấy có dặn dò, nếu tiểu thiếu gia trở lại, đi nghỉ ngơi trước đi, ông ấy sẽ trở về sớm thôi.”

Những người này quả nhiên không có hoài nghi, vội vàng cung kính nói cho Mặc Bảo biết tên bại hoại khi dễ mẹ của cậu đi đâu, sau đó lại ân cần mở cửa phòng ra.

Mặc Bảo lập tức nhìn vào bên trong.

Gian phòng này đúng thật rất lớn, còn trang trí vô cùng xa hoa giống như hoàng cung.

Nhưng còn mẹ cậu đâu?

Mặc Bảo thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đám người này: “Biết rồi, các người lui đi.”

“Hả? Đi? Nhưng mà……”

“Tôi muốn gọi điện thoại cho ba!” Mặc Bảo học theo dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Dận nói một câu như vậy.

Kết quả, đám người này sau khi nghe xong liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa, sau đó Mặc Bảo đứng đó nhìn bọn họ chưa đầy một giây đã cuốn gói đi ra ngoài.

Mặc Bảo: “……”

Lợi hại a, không ngờ tên nhóc cứng nhắn này lại có uy lực lớn như vậy!

Mặc Bảo đắc ý xem xét qua một lượt căn phòng tổng thống, mà cậu không biết rằng đám người này ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Dận nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì ở Hoắc gia, chỉ cần tiểu tổ tông này không hài lòng, ngoài Hoắc Tư Tước ra sẽ còn có một Hoắc lão gia tử cũng sẽ tìm tới cửa.

Mẹ ơi, đây là có thể nói đùa sao? Song trọng đến sát thương!!

Cho nên cậu thấy mình không xứng phải nhanh chóng tìm mẹ sau đó chạy khỏi đây.

Mặc Bảo không có hứng thú đi thưởng thức cảnh đẹp của phòng tổng thống này, mà bắt đầu tìm kiếm mẹ cậu.

“Mẹ ơi?”

“A”?

May mắn là cậu vừa gọi, liền nghe được thanh âm của mẹ, thoáng chốc bước chân ngắn của cậu liền chạy tới chỗ phát ra thanh âm kia.

“Mẹ? Mẹ làm sao vậy?”

“Sao con tìm được nơi này, có bị người nào phát hiện hay không, con mau rời khỏi đây đi, nơi này rất nguy hiểm!”

Đọc truyện chữ Full