DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lao Tình
Chương 26: 26: Ăn Ngon


Về phía của Minh Hàn,hắn lúc này như đang cảm thấy được bay lên trời.

Cảm giác nó sung sướng,viên mãn đến sâu răng.

Cô xưng" em" với hắn,thú thật phải nói hắn thích gọi cô bằng em hơn,nhưng sợ bị muối mặt,lại nguợng miệng nên đành không nói.

Hôm nay,cô đột nhiên dịu dàng với hắn,giọng nói mai nhã của cô như xoa dịu vào lòng hắn.

Nó rưng rưng,bồi hồi như thuở con nít mới biết yêu.

Hắn cứ ám ảnh giọng nói của cô trong đầu mà không thể tập trung vào công việc,sáng giờ hắn chỉ đọc được duy nhất một trang hợp đồng.

Xem ra hắn đã ưu muội cô quá liều rồi.

Miễn Ni trở về nhà,nằm dài ra.

Lâu rồi,cô mới có chuyến đi xa như vậy,vừa về nhà lại thấy Minh Hàn để bọc đồ ăn trên bàn,tay anh nắn nót ghi từng chữ thật đẹp vào tờ giấy kế bên

"ăn ngon"nhìn cái giọng điệu,câu từ thì cô biết ngay chỉ có hắn đến mà thôi.

.

cô liền cười hí hắc rồi mở bọc đồ ăn,chụp cùng nó rồi gửi qua hắn
"cảm mơn ông cụ non"
Bên này,Hắn nhận được tin,liền không giấu được cảm xúc mà bật cười,con người này sao lại dễ thương đến như vậy,hắn lưu lại bức ảnh cô vào máy rồi cài đặt làm hình nền điện thoại.

Cái gì trong cuộc sống của hắn cũng phải đều liên quan đến cô ,như vậy mới được chứ.

Hắn cất điện thoại ,chí ít bây giờ hắn biết cô đang ở nhà nên có thể yên tâm mà làm việc
!
Cô lúc này,đang ngấu nghiến ăn tô mì cay do hắn mua,đồ của hắn mua cô cứ thấy nó vừa miệng và có sức hút làm sao.

Hút cạn hết nước,cô ngả lăn ra sofa mà ợn vài cái.

"Ăn no rồi,giờ phải làm việc thôi nào"
Cô bắt đầu công việc như thường lệ,hôm nay cô sẽ viết báo lên mạng.

Lần trước,chắc là do ăn may nên cô mới được tiền thưởng thêm của tháng.

Mấy lần sau,chắc chắn không được nữa.

Vả lại,bây giờ cô đã có được công việc mới ổn định hơn,ngày mai cô chính thức sẽ trở thành nhân viên của quán lẩu xỉng xỉng,sẽ không còn phải cố gắng suy nghĩ viết báo sao cho hay,thu hút khách nữa.

So với viết báo,thì làm lụng tay chân đối với cô đỡ cực hơn rất nhiều.

.

"Để xem,hôm nay mình sẽ dành hết cả một buổi sáng để làm luôn"Nói là quất,cô cứ thế ngồi miệt mài chăm chú làm việc.


Cả hắn,cả cô ai nấy đều có công việc riêng cần giải quyết.

Nhưng đôi khi,cả hai lại vô tình lỡ đãng mà nghĩ thầm đến đối phương.

Đúng là tình yêu,khi mũi tên đã bắn trúng vào tim bạn,đó cũng chính là lúc bạn sẽ thấy màu mắt của mình liền trở nên thay đổi.

Nó sẽ là một gam màu nếu sáng thì rất sáng nhưng nếu tối thì cũng rất tối,ánh mắt của bạn,con tim của bạn cũng sẽ tự khắc phản chủ.

Vì suy cho cùng,chúng ta sống trên thế giới này đều thiên nặng về cảm xúc.

Có lẽ,Cô chính là cảm xúc mà hắn đã phải luôn theo đuổi và hắn lại chính là cảm xúc mà cô luôn hằng mong ước.

Ở họ,có một tình yêu xưa chớm nở,liệu rằng nó có đủ sức để vượt qua mọi bão giông,hay lại chỉ là một cành hoa yếu ớt xụi tan trước cơn bão?Thật khó để có thể hiểu được tình yêu là gì
"alo,Miễn Ni à,có nhớ tớ không đó?"Nhiễm Thương bên kia giọng nói háo hức chờ đợi
"Có chứ,cô bạn Nhiễm Thương của mình"Miễn Ni nghe điện thoại,ôn tồn đáp
"tối nay,Ni có rảnh không?Mình đi chơi đi"
"không được,tớ còn đi làm nữa"
"gì cơ,cậu siêng vậy á?"Nhiễm Thương đầu dây bên kia liền chê môi,giọng điệu trách móc.

Hiếm lắm mới có người bạn nói chuyện ăn ý thế mà khoảng cách tài sản của hai người quá xa nhỉ?đành chịu.


"vậy thôi,tớ đi ngủ đây" Nhiễm Thương,cô ấy lại nói tiếp,nói đi ngủ để cho Miễn Ni đỡ phải áy náy.

"cậu ngủ ngon"Miễn Ni đáp rồi cười nhẹ,cô biết chứ,biết rõ người bạn này đang rất buồn.

Nhưng sự thật là cô không có thời gian rảnh rang để đi.

Cuộc sống không có tiền,đúng là cơ cực.

Miễn Ni chỉ cười nhẹ rồi bắt đầu chú tâm vào công việc
"Bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ?chẳng bao giờ gặp được ban ngày"
Cô nghĩ đến hắn,nghĩ bây giờ hắn đang làm gì,thắc mắc tại sao không bao giờ tới nhà cô vào ban ngày,có phải ban ngày hắn sẽ tới nhà của người khác không?
"aish,cái đồ đáng ghét"Miễn Ni cứ nghĩ đến hắn nhiều lại đâm ra cáu bẩn,con gái khó hiểu đến thế sao?tự suy nghĩ,tự buồn,tự cáu! Và cô chính là một hình mẫu điển hình
Bực dọc,bực ngang cô không thèm nghĩ nữa,chú tâm vào công việc nhưng phải rất lâu sau đó,cô mới lấy lại được tâm trạng phong tĩnh như ban đầu.




Đọc truyện chữ Full