DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Báo Đời Của Tôi
Chương 1

Hút thuốc trên sân thượng bị bắt gặp, tôi với chủ nhiệm khoa mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Trong đầu tôi chợt lóe, tay kẹp lấy điếu thuốc, giả bộ đau buồn nói: “Em không muốn sống nữa”

Chủ nhiệm khoa kinh hoàng.

Tôi chống tường, trên mặt tràn đầy bi thương: “Là em ngu dốt, học cũng học không tốt, phụ lòng của thầy cô”

“Em nên chết đi mới phải!”

Đã diễn phải diễn cho trót, tôi đứng trên lan can từ từ nhắm hai mắt lại.

Sau đó ——

Hiệu trưởng hoảng hốt cầm loa đứng dưới lầu hét lên: “Bạn học, em xuống đi, học không tốt cũng không sao, các thầy để Cố Nhạn Chu dạy em!”

1

Gió ở sân thượng thổi phần phật.

Cách đó không xa, mái tóc giả của chủ nhiệm khoa bay phấp phới trong gió.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi, các bạn học khác đến hóng chuyện đã đứng đông nghìn nghịt dưới lầu.

“Em mau xuống đi! Cố Nhạn Chu đã đồng ý rồi!”

Ở dưới lầu, hiệu trưởng căng thẳng đến mức nói một câu cũng đứt quãng, tôi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người lùi lại.

Không xuống nữa thì chơi hơi lố.

Chủ nhiệm khoa bước hai bước đã vọt tới ôm lấy bả vai tôi: “Đứa trẻ ngoan, không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt……”

Tôi nhìn thái dương thầy ấy vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi lạnh, không khỏi áy náy.

Tiếu Dũng bình thường rất nghiêm khắc, tôi chưa bao giờ gặp cảnh ông ấy mất bình tĩnh như thế này.

Ông ấy chỉnh lại tóc giả bị gió thổi rối tung: “Thầy biết các em lên 12 rất áp lực, nhưng có cái gì nhất định phải nói với thầy, không được làm chuyện điên rồ biết chưa”

Tôi gật đầu, chủ động đưa hộp thuốc trong tay ra.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi thử thứ này, còn chưa kịp hút ngụm nào đã bị bắt gặp.

Trên mặt Tiếu Dũng hiện lên biểu cảm vui mừng.

Ông ấy nhìn tôi, nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Em là Bạch Trăn Trăn lớp 12-2 đúng không?”

Tôi gật đầu, ông ấy nói thường nghe chủ nhiệm lớp tôi nhắc đến tôi.

Không có gì, chỉ là môn toán của tôi quanh năm không đạt, nhưng vẫn có thể chen chân vào top 3 của lớp xã hội.

Ông ấy vỗ vỗ bả vai tôi, thở dài: “Học hành là việc lâu dài, không được sốt ruột, các thầy sẽ cho bạn đến giúp đỡ em, sau này không được làm chuyện ngu ngốc nữa”

Bây giờ tôi mới nhớ tới lời hiệu trưởng vừa nói.

Ôi.

Bọn họ vậy mà muốn đại thần Cố Nhạn Chu quanh năm chiếm giữ vị trí đầu bảng bên khoa tự nhiên phụ đạo môn toán cho tôi thật kìa.

2

Hiệu trưởng lôi Cố Nhạn Chu sang một bên thầm thì.

Tôi nghe được thấp thoáng vài từ “Giao cho em” “Tâm lý của em ấy rất yếu” “Sợ là mắc bệnh trầm cảm”.

Lông mày Cố Nhạn Chu nhăn đến mức có thể giết chết một con bọ luôn rồi.

Hiệu trưởng nói xong, kéo tôi đến trước mặt Cố Nhạn Chu, giọng nói nhẹ nhàng đến mức có thể nổi trên mặt nước.

“Trăn Trăn à, em về học tập thật tốt với bạn học Cố, đừng làm việc điên rồ, có chuyện gì phải nói cho các thầy, biết chưa?”

Tôi nổi hết cả da gà da vịt, run run gật đầu.

Hiệu trưởng đi rồi, tôi mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống của Cố Nhạn Chu, vô cùng hiểu chuyện nói: “Tớ biết là cậu không muốn dạy tớ, cậu……”

Giữa hai mày Cố Nhạn Chu hiện lên một chút bực bội: “Không phải.”

“Hôm nay thầy ấy ăn hành tây”

Hắn đang giải thích vì sao lúc nãy lại bày ra vẻ mặt không quá tình nguyện.

Tôi: “……”

Thật ra tôi biết, hắn không hề muốn liên quan tới việc này, chỉ là ngại với hiệu trưởng mà thôi.

Quả nhiên, hắn cố gắng kìm lại đôi lông mày đang không kiên nhẫn, giọng nói kìm chế: “Cậu đừng nghĩ nhiều, đừng đi nhảy lầu đấy”

Hắn nhắm mắt, cam chịu nói: “Cậu đem bài thi đến để tôi xem trình độ của cậu thế nào”

Tôi chớp chớp mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi.

Hình như tính tình vị đứng đầu khoa tự nhiên này không được tốt lắm thì phải?

3

Nghe nói trong trường, số người ồn ào muốn nhảy lầu càng ngày càng tăng.

Các thầy cô thấy vậy, suốt đêm sai người phong tỏa sân thượng lại

Bọn họ không bắt chước tôi được nữa thì chĩa mũi giáo về phía tôi.

Lúc này tôi đang ôm sách bài tập đi tìm Cố Nhạn Chu.

Dọc theo đường đi, âm thanh nghị luận của những người xung quanh không hề ngừng một tí nào ——

“Chắc chắn cô ta cố ý làm vậy, muốn quyến rũ Cố Nhạn Chu chứ gì?!!”

“Chứ gì nữa, ở trển dây dưa mãi cũng không nhảy, giả vờ giả vịt.”

Ăn nói xà lơ!

Tuy rằng đúng là Cố Nhạn Chu rất đẹp, học cũng giỏi, nhưng tôi thật sự không hề hứng thú với nam thần của bọn họ.

Vốn dĩ cũng không định nhảy lầu thật, trong tình huống đó, hiệu trưởng đã nói vậy rồi, tôi không xuống nước nữa mới là đồ ngu ý,

Tôi tìm đến lớp của Cố Nhạn Chu, ngó ngó bên trong, không thấy người đâu.

Tôi hỏi một bạn nữ đi ngang qua: “Chào bạn, tớ tìm Cố Nhạn Chu, cậu có thể giúp tớ gọi cậu ấy được không?”

Bạn nữ đó liếc tôi một cái, lạnh lùng nói: “Tôi không biết”

Tôi thở dài, tiếp tục lấp ló ngoài cửa.

Có một bạn nam đang ngân nga đi ngang qua tôi vào lớp, đi được vài bước thì quành lại.

“Này bạn học, cậu tìm ai thế?”

Tôi nói tôi tìm Cố Nhạn Chu.

Hắn liếc mắt đánh giá tôi một cái, cười tủm tỉm nói: “Cậu chính là bạn nữ vì Chu Chu mà nhảy lầu à?”

Tôi: “……”

Sao càng truyền càng thái quá vậy?

“Chờ chút, hình như cậu ấy đang ngủ, để tớ gọi cậu ấy giúp cậu”

Tôi gật đầu, nhìn theo hắn đi đến dãy cuối của lớp học, vỗ vỗ Cố Nhạn Chu đang ghé vào bàn ngủ.

Hai phút sau, Cố Nhạn Chu xụ mặt ra khỏi lớp.

Trên mặt hắn vẫn còn vết đỏ do nằm sấp ngủ tạo thành, tóc đen bồng bềnh hơi bù xù, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo trông đáng yêu lạ thường.

Nhìn hắn như kiểu người tức giận vì mới rời giường, trên mặt tràn ngập ai oán.

Tiếu Dũng vì muốn tiện cho tôi và Cố Nhạn Chu học bổ túc, nhường luôn văn phòng của mình.

Dáng người Cố Nhạn Chu cao gầy, eo thon chân dài, một bước của hắn bằng hai bước của tôi.

Hắn đi đằng trước, tôi nhắm mắt theo đuôi ở đằng sau.

Xung quanh vẫn thỉnh thoảng vang lên tiếng nghị luận ——

“Cố Nhạn Chu vừa nhìn đã biết không muốn dạy cậu ta, đi nhanh như vậy là không muốn để cậu ta đuổi kịp còn gì nữa”

“Đúng vậy đúng vậy, nhìn xem cậu ấy cũng chẳng vui vẻ gì”

“Tội cho Chu Chu của chúng ta, cái trường rác, cô ta nhảy lầu thì nhảy đi, liên quan gì đến Chu Chu chứ?”

Bước chân Cố Nhạn Chu dừng lại.

Hắn đi đến trước mặt một bạn nữ trong đó, nói: “Ai cần cậu tội nghiệp cho tôi? Ai nói với cậu là tôi không vui? Còn nữa, ai cho cậu kêu tôi là Chu Chu?”

Hai mắt bạn nữ đỏ ửng, nức nở lắp bắp nói: “Bạn… bạn học Cố, tớ…… Tớ chỉ là……”

Cố Nhạn Chu nhíu mày, bực bội trên mặt càng rõ ràng.

“Được rồi đừng khóc nữa, sau này ít nói xấu sau lưng người ta lại, rảnh rỗi quá thì lấy sách ra mà đọc”

Giọng nói rốt cuộc cũng nhẹ xuống, không lạnh lùng hung ác như vừa rồi.

Hắn nói xong, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt không thể gọi là quá kiên nhẫn.

“Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, tôi rất vui vẻ.”

Tôi ngước nhìn khuôn mặt “vui vẻ” của hắn.

“……”

Tiếu Dũng có việc, không ở văn phòng, trong phòng chỉ còn hai người là tôi và Cố Nhạn Chu.

Cố Nhạn Chu ngồi xuống, bảo tôi đưa bài thi cho hắn xem.

Hắn quét qua quét lại rất nhanh, đôi mày đẹp chậm rãi nhíu lại: “Đầu cậu bị lừa……”

Hình như hắn nhớ tới cái gì, giọng nói bỗng thay đổi: “Không kém quá đâu… Cậu vẫn còn gốc, vẫn còn có thể thể cứu”

Sau đó lại nhìn tôi một cái: “Nhưng nếu cậu khăng khăng muốn nhảy lầu, thì không có cứu được đâu”

“……”

Tôi gật đầu, nhìn hắn vòng cho tôi vài bài.

“Cậu làm mấy bài này trước, làm xong thì đối chiếu với đáp án, xem đáp án một lần không hiểu thì xem nhiều lần, thật sự không hiểu thì hẵng hỏi tôi”

Tôi: “……”

Quả là một cách dạy học buông thả.

Hắn nói xong, ghé vào bàn tiếp tục ngủ.

Tôi cầm bút lên, bắt đầu làm bài.

Khập khiễng làm được vài bài, cửa văn phòng đột nhiên phát ra động tĩnh.

Là Tiếu Dũng quay lại.

Tôi dùng bút chọc chọc Cố Nhạn Chu: “Dậy mau, chủ nhiệm Tiếu về rồi”

Cố Nhạn Chu ngẩng đầu, hai mắt hơi mê mang, kèm thêm một chút bực bội.

Hắn chớp mắt một cái phản ứng lại: “Đưa bút đây”

“Bài này dễ lắm, đã biết hệ số là 2, chúng ta chỉ cần áp dụng công thức này……”

“Hiểu chưa?”

Tôi hiểu hắn nói gì chết liền, thấy Tiếu Dũng đã tới gần, vội vàng phối hợp: “Hiểu rồi”

Vừa lúc Tiếu Dũng đi vào nhìn thấy, vừa lòng gật đầu.

“Các em cứ tiếp tục, thầy không làm phiền các em nữa”

Tiếu Dũng đi rồi tôi mới vội vàng hỏi hắn: “Cậu vừa giảng bài nào vậy?”

Cố Nhạn Chu nhấc mí mắt, buồn ngủ nói: “Bịa đấy”

“Cậu làm tiếp đi, tôi ngủ tiếp đây”

Hắn nói xong, lại nằm bò xuống.

Tôi: “……”

Toán chính là kẻ thù đời này của tôi, tôi làm được vài bài cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, mở luôn đáp án ra chép.

Lúc Cố Nhạn Chu tỉnh lại, tôi đã ngay ngắn chép xong đáp án.

Hắn ngủ no rồi, tâm trạng dùng mắt thường cũng có thể thấy là tốt hơn nhiều rồi.

Hắn nhìn lướt qua sách bài tập của tôi, từ từ nói: “Làm xong rồi à? Có chỗ nào không hiểu không?”

Tôi ngước mắt đối diện với Cố Nhạn Chu, đọc được ý nghĩ trong đáy mắt hắn ——

Đừng làm phiền tôi.

Vì thế tôi vô cùng thức thời lắc đầu.

Đáy mặt Cố Nhạn Chu xẹt qua một chút khen ngợi, có vẻ như trông tôi thuận mắt hơn hẳn.

Hắn nhìn lướt qua bài của tôi một lần nữa, nhíu mày giống như không thể hiểu nổi: “Cái bài đơn giản như vậy, sao cậu viết nhiều thế?”

Tôi cũng nhìn qua.

À, cũng hơi nhiều, nhưng mà đáp án viết vậy còn gì?

Cố Nhạn Chu hình như cũng lười hỏi, đứng dậy ra ngoài.

“Đến lớp tôi lấy cho xem, có vài bước có thể rút gọn lại được”

Tôi nói được, đến khi gom xong sách vở, hắn đã cách tôi rất xa.

Hắn đi ở phía trước, cuối cùng cũng ý thức được có gì không đúng, quay lại… nhìn tôi.

Vì thế tôi với Cố Nhạn Chu, đứng cách nhau mười mét, như hai hòn vọng.

“……”

Tôi thấy trên mặt hắn hiện lên biểu cảm bực bội, sau đó tầm mắt dừng lại trên chân tôi, nhất thời im lặng.

Tôi vội vàng chạy chậm đuổi theo.

Hắn nhìn về phía chân tôi: “Chân cậu ngắn như vậy, mà dám đi nhảy lầu à?”

Tôi không hiểu ý hắn: “Hả?”

“Từ sân thượng nhảy xuống đi, không chết cũng tà.n t.ậ.t, không liệt nửa người thì cũng c.ụ.t chân c.ụ.t tay”

Hắn hí mắt: “Mà chân cậu ngắn như vậy, bị cụt nữa thì chỉ còn từng này”

Sau đó hắn khoa tay múa chân miêu tả.

Tôi thấy rồi, đại khái là chỉ khoảng vài cm.

“……”

Hắn lại rũ mắt nhìn tôi, nhẫn nại lạ thường nói: “Còn nữa, sau này có nghe được mấy lời như vừa này nữa thì……”

“Cứ coi như đánh rắm”

Ý hắn là mấy lời của những người xung quanh, lúc nãy tôi đi lại gần hắn vẫn nghe được vài câu.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn mà nghiêm túc, trông có hơi hung dữ.

“Không có gì quan trọng hơn mạng sống cả, không được nhảy lầu nữa, không có đùa đâu, biết chưa?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, bước ngắn theo sau hắn.

Sau đó nghe thấy hắn lầu bà lầu bầu:

“Sao mình giống bà mẹ già vậy trời……”

Hắn dừng một chút, đột nhiên gắt gỏng.

“Con gái đúng là đồ phiền phức……”

- -----

Đọc truyện chữ Full