Sau khi đến phòng sách của Tôn Hoàn Nam chào hỏi, Văn Thiệu dẫn Giang Vãn Ninh lên lầu.
“Ừm… mấy người Tổng giám đốc Tôn đều ở trên lầu hả anh?” Giang Vãn Ninh luôn cảm thấy việc gọi ba người xấp xỉ tuổi bố mình là anh có vẻ hơi kỳ lạ.
“Ừ, đang chơi mạt chược.”
Ngoại trừ Tôn Sùng ra thì không ai trong nhà họ Tôn không thích chơi mạt chược cả.
Ngày Tết, chủ yếu toàn là bốn anh em chơi, thỉnh thoảng, lúc Văn Thiệu không muốn chơi thì sẽ để chị dâu hai chơi.
“Anh, chị dâu.” Văn Thiệu đẩy cửa đi vào, ba chữ ngắn ngủi là đã chào hỏi mọi người trong phòng.
Giang Vãn Ninh không tùy ý như anh, chào hỏi lần lượt từng người, còn không cẩn thận gọi nhầm chị dâu tư và chị dâu ba, tạo ra tiếng cười cho mọi người.
“Ninh Ninh, chị nghe nói bạn gái của A Viễn là bạn thân của em à?” Lúc đầu chị dâu ba ngồi sau lưng Tôn Tung Thành xem anh ấy chơi bài, bây giờ thấy Giang Vãn Ninh tới thì đặt chiếc ly trong tay xuống, gọi cô qua để ngồi vào chiếc ghế sô pha bên cạnh bàn đánh bài.
“Em đi đi.” Văn Thiệu vỗ lưng cô rồi bước qua thế vị trí của chị dâu hai Văn Nhã Lệ.
Mấy người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, tuổi tác chênh lệch hơi lớn nên toàn nói về chút chuyện trong nhà.
“Nó nói buổi tối sẽ bảo cô gái đó đến nhà ăn cơm, thế nào, em nói chị biết xem con bé thích gì, chị bảo người ta đi chuẩn bị ngay.”
Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc, ấy thế mà Trần Thư Nhiễm lại đồng ý về nhà với Tôn Thanh Viễn…
“Thích gì ấy ạ?”
Bấy giờ Giang Vãn Ninh đã gặp phải việc khó, cô chỉ biết Trần Thư Nhiễm thích nhất là trai đẹp đơn giản và không hay dây dưa, còn lại thì toàn là mấy thứ vụn vặt, dù sao thì cũng không thể nói cho chị dâu ba biết là Trần Thư Nhiễm thích ăn lê được.
“Thế này đi, phỉ thúy và vàng, con bé thích cái nào?”
“Vàng ạ.” Giang Vãn Ninh không hề do dự.
“Được, vậy kim cương và ngọc trai thì sao?”
Giang Vãn Ninh khựng lại một chút, suy nghĩ chưa tới hai giây thì đã nghe thấy chị dâu ba vỗ tay nói: “Thích hết, chị biết rồi.”
Chị dâu ba cúi đầu soạn tin gì đó trên điện thoại, Giang Vãn Ninh không nhịn được mà hỏi chị ấy: “Lần đầu tiên A Viễn đưa bạn gái về nhà hả chị?”
“Đúng vậy.” Chị dâu ba ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy Văn Thiệu: “Có điều, mặc dù A Viễn nhà chị không yêu đương với nhiều người nhưng so với Văn Thiệu thì cũng coi như là…”
Cô ấy tiến đến bên cạnh Giang Vãn Ninh, nhỏ giọng nói: “Anh hai nó vừa mới nói, trước khi nghe Văn Thiệu nói thích em, ngày nào anh ấy cũng lo lắng sẽ có ngày nào đó chú út ở trong núi sẽ xuất gia rồi ở trong chùa Thanh Nguyên luôn.”
Giang Vãn Ninh cười khúc khích, sau đó nghe thấy Văn Nhã Lệ nói: “Chị dâu ba của em thích nói đùa, em đừng để ý.”
“Không sao ạ, em cảm thấy chị dâu ba nói vậy cũng có lý ạ.” Giang Vãn Ninh cũng đã từng có suy nghĩ này.
Bấy giờ, Văn Thiệu ngước mắt nhìn qua, ánh mắt anh như ẩn chưa vẻ “thấu hiểu hồng trần”, lại có thêm thứ cảm xúc mà người ta không thể nhìn thấu.
Giang Vãn Ninh trừng mắt nhìn lại, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với các chị dâu.
Nói chuyện một lúc thì nhắc đến chuyện trước kia.
“Khi còn nhỏ Văn Thiệu là đứa khiến người ta đỡ lo nhất, bất kể mọi thứ đều không cần người khác phải lo lắng.”
Năm đó, khi Văn Thiệu vừa về nhà họ Tôn, việc học và sinh hoạt của anh đều do Văn Nhã Lệ và dì giúp việc nhà chăm nom.
“Đúng vậy, chị vẫn nhớ rõ chuyện A Sùng đổi tên…” Chị dâu tư nở nụ cười, nói một nửa rồi không nói tiếp.
“Có ảnh chụp đúng không?” Chị dâu ba nhớ, khi đó máy ảnh kỹ thuật số vừa phổ biến, ngày nào người trong nhà cũng lấy máy ảnh ra, thấy gì cũng muốn chụp lại hết.
“Có ạ.” Chị dâu tư nhìn thoáng qua Văn Thiệu, nhẹ nhàng nói: “Mà thôi, chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm rồi.”
Chị ấy và Văn Thiệu không quá quen thân, bình thường cũng không nói chuyện nhiều, càng miễn bàn đến việc nói đùa với anh.
Đối với chị ấy mà nói, mặc dù Văn Thiệu còn nhỏ tuổi nhưng lại ngang vai ngang vế chứ không phải là phận con phận cháu. Ít nhiều gì thì chuyện đó vẫn sẽ khiến người ta thấy hơi mất mặt, đàn ông ba mươi tuổi thì chắc là không muốn người ta nhắc về nó mãi đâu.
“Em muốn xem.” Giang Vãn Ninh rất tò mò.
Tính toán tuổi tác của Tôn Sùng thì khi đó thì chắc là Văn Thiệu cũng chỉ khoảng chín tuổi. Giang Vãn Ninh chỉ từng thấy ảnh của anh thời cấp hai, chưa từng thấy ảnh anh khi anh nhỏ tuổi hơn thế.
Thấy chị dâu tư có chút khó xử, Giang Vãn Ninh chạy thẳng đến bên cạnh Văn Thiệu.
“Em định làm gì đấy?” Vừa nãy Văn Thiệu không chú ý tới bọn họ đang nói chuyện gì, bây giờ Văn Thiệu lại thấy cô chủ động chạy tới xun xoe, anh đoán là cô đang cất giấu ý đồ xấu xa trong lòng.
“Chị dâu tư nói ở đây có ảnh của anh lúc nhỏ.”
“Em bảo chị dâu tư dẫn em đi xem là được mà.” Văn Thiệu vẫn chưa keo kiệt đến mức không cho cô xem ảnh.
Giang Vãn Ninh cong môi: “Chị ấy nói có ảnh anh bị dọa đến phát khóc vì nghe thấy tên của Tôn Sùng.”
Biểu cảm của Văn Thiệu cứng đờ, sau khi mấy người ngồi trên bàn nhận ra thì đều bật cười.
“Đi xem đi đi xem đi!” Tôn Tung Lễ là người vui nhất: “Em dâu, năm đó, lúc anh chụp tấm ảnh ấy anh đã nói rằng, một ngày nào đó, nếu nó dẫn theo vợ về nhà thì anh nhất định phải lấy tấm ảnh đó ra.”
Văn Thiệu nhìn sang anh tư của anh, không lên tiếng.
Giang Vãn Ninh nắm lấy phần áo trên vai anh, cười khẽ một tiếng: “Vậy em bảo chị dâu tư đưa em đi nhé?”
“Ừm.” Văn Thiệu ngẩng đầu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ: “Anh cản được em à?”
Nếu như bây giờ không cho cô đi xem, đến buổi tối, khi xung quanh không có ai, thế nào Giang Vãn Ninh cũng sẽ ầm ĩ bảo anh tự đưa cô đi.
“Không cản được.” Giang Vãn Ninh đi theo ba chị dâu ra ngoài.
Album ảnh được cất ở phòng chứa đồ tầng một, bốn người nối đuôi nhau đi xuống lầu, hấp dẫn sự chú ý của hai anh em Tôn Thanh Châu.
Năm phút sau, chị dâu tư tìm được quyển album cũ kia.
Sáu người vây lại xung quanh bàn, lật từng trang một.
“Tấm này.” Chị dâu tư tìm được tấm ảnh kia ngay, không phải vì cô ấy biết tấm ảnh để ở đâu mà vì tấm ảnh đó quá lớn.
Khi đó, mấy người họ thấy anh khóc trông thú vị quá nên đã đặc biệt rửa thành tấm ảnh lớn tầm mười tấc, chiếm nguyên một trang của album ảnh.
Người trong tấm ảnh đứng dưới ánh mặt trời, trên người mặc quần yếm.
Trên khuôn mặt anh toàn là nước mắt, khóc đến nỗi cổ áo ướt đẫm, đầu thì ngẩng lên, miệng còn mở to ra, nhìn thấy được cả cục amidan cơ.
Giang Vãn Ninh vô cùng vui vẻ, cầm điện thoại lên chụp lại một tấm.
“Có ảnh bình thường không chị?” Nhìn mỗi tấm ảnh đó thì thật sự không thể thấy được dung mạo.
“Tấm này.” Lật đến một trang nữa, trên đó là một tấm ảnh một bên mặt.
Cậu bé nhỏ xíu nghiêm túc cầm một quyển sách Ngữ văn, đang đọc thơ cổ.
Ngay từ thuở bé, trông Văn Thiệu đã rất thanh tú, hai mắt to, mũi thẳng, miệng nhỏ thì mím lại, không biết có phải vì thơ cổ rất khó đọc hay không nữa.
Tính toán thời gian thì khi đó mẹ anh vẫn còn sống, chắc là sức khỏe cũng không tệ. Cho nên trong tấm ảnh, anh vẫn mang dáng vẻ ngây thơ xán lạn, không giống tấm ảnh xụ mặt trên núi Thanh Nguyên.
Sau đó bọn họ lại lật đến mấy tấm ảnh khi Văn Thiệu còn nhỏ.
Có đủ ảnh từ em bé mừng trăm ngày tuổi cho đến khi trở thành “khỉ con” ngang ngược lúc ba, bốn tuổi.
Bọn họ mang cuốn album ra phòng khách, vừa uống trà vừa lật xem, thi thoảng trông thấy một, hai tấm ảnh, mấy chị dâu lại kể cho cô nghe một câu chuyện khi Văn Thiệu còn bé.
Khi mấy người Văn Thiệu đi xuống lầu, chị dâu ba đang kể cho Giang Vãn Ninh nghe chuyện Văn Thiệu được con gái cùng lớp gửi thư tình từ hồi tiểu học.
“Chị dâu ba, sao chị vẫn nhớ chuyện này vậy?” Văn Thiệu đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Vãn Ninh, đưa cho cô phần thưởng mà anh vừa mới thắng được.
Là một mặt dây chuyền hình quả lựu từ phỉ thúy, vừa nhìn chất liệu đã biết là nó rất tốt.
“Bởi vì cô bé đó là con gái của bạn chị, mấy tháng trước còn nghe ngóng về em từ chị, muốn chị làm mai giúp đó.”
Văn Thiệu tùy ý đáp một tiếng, không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn Giang Vãn Ninh.
Anh còn tưởng rằng anh sẽ bị cô gái lòng dạ hẹp hòi này trêu chọc, không ngờ là cô lại nhìn chằm chằm mặt dây chuyền quả lựu kia đến ngẩn người.
“Em không vui hả?”
Văn Thiệu nhận lấy mặt dây chuyền kia, đó là một quả lựu chín mọng đã nứt ra, chạm khắc rất tinh tế, có thể thấy rõ được bên trong quả lựu.
Tròn trịa trông rất đáng yêu, Văn Thiệu còn tưởng là Giang Vãn Ninh sẽ thích món đồ nho nhỏ này lắm, cho nên anh mới đánh bài cực kỳ nghiêm túc.
“Không phải.” Giang Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Các anh đánh bài cả buổi chiều mà chỉ được phần thưởng là cái này thôi sao?”
“Ừm.”
Trước kia đều như vậy, bốn người tùy tiện lấy chút đồ của mình ra, hoặc là đồng hồ vừa mua, hoặc là đồ cổ vừa có được.
Tiền bạc không kíc/h thích được sự hăng hái của bọn họ.
“Anh thắng à?”
“Phải.” Thật ra trình độ chơi bài của Văn Thiệu không so bì được với ba người anh trai ngày ngày luyện tập.
“Trước kia thì gần như không thẳng nổi, hôm nay do ăn may.”
Người nhà đều ở đây hết, Văn Thiệu không tiện thân mật quá mức với cô.
Anh chỉ nhéo bàn tay Giang Vãn Ninh, cầm trong tay mà vân vê.
Giang Vãn Ninh nghe anh nói vì có mình ở đây nên anh mới may mắn thắng được.
“Là do bọn họ nhường anh đó.” Giang Vãn Ninh nói khẽ.
Cô vừa dứt lời, biểu cảm của những người ở đây cũng hơi thay đổi, vốn dĩ bọn họ đang nói chuyện riêng nhưng bây giờ đã dừng lại hết, đều nhìn về phía Giang Vãn Ninh.
“Vẫn là em dâu thông minh.” Tôn Tung Minh cười, sau đó anh ấy nhìn sang cậu em út đầu gỗ kia: “Biết hai đứa đi đăng ký kết hôn rồi nên anh đặc biệt bảo người ta điêu khắc cho em đó.”
Trông Văn Thiệu thì có vẻ như anh vẫn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói đó, vẫn tiếp tục cúi đầu lật qua lật lại nhìn kỹ quả lựu kia.
Giang Vãn Ninh thấy hơi xấu hổ, đến gần bên tai Văn Thiệu giải thích: “Quả lựu nhiều hạt [*]…”
[*] Ý chỉ đông con.
…
Mặc dù nhận được một món quà thúc đẩy chuyện sinh nở như vậy, nhưng sau đó người nhà họ Tôn cũng không nhắc đến chuyện đẻ con nữa.
Giang Vãn Ninh vẫn còn nhỏ, hơn nữa, Văn Thiệu đăng ký kết hôn trước tuổi ba mươi đã hoàn thành một nguyện vọng trong lòng Tôn Hoàn Nam, chuyện con cái thì tạm thời không vội. Tôn Hoàn Nam nói chờ năm sau làm hôn lễ xong xuôi rồi bàn bạc sau cũng không muộn.
Buổi tối, Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu ở tầng bốn.
Cả tầng bốn đều là của Văn Thiệu, anh ba và anh tư của anh không thường hay về, cho nên đều ở phòng dành cho khách dưới lầu.
“Em ở đây quen chưa?” Văn Thiệu nằm trên giường, cầm tay Giang Vãn Ninh.
Chỉ cần ở cùng với Giang Vãn Ninh thì anh sẽ không thể kiềm chế được mà muốn nắn bóp cái gì đó.
Hoặc là tay, hoặc là eo, hoặc là cái khác… Tóm lại là, nếu không động vào cô thì sẽ thấy không thoải mái.
Giang Vãn Ninh trở mình, sáp tới hôn khóe môi anh: “Em quen rồi, chỉ cần có anh thì em đi đâu cũng thấy quen hết.”
Hơn nữa, người nhà họ Tôn đều rất dễ chung sống, Giang Vãn Ninh cảm thấy rất thoải mái.
“Quen rồi là được, có chỗ nào không quen thì phải nói cho anh biết.” Văn Thiệu cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô, chậm rãi mà hôn.
Chỉ là hôn thôi, Giang Vãn Ninh đổi tư thế thoải mái dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại mặc cho anh hôn.
Cô rất thích hôn Văn Thiệu, khi anh không muốn làm việc đó thì anh hôn rất nhẹ nhàng.
Dịu dàng và cưng chiều, sẽ khiến cô sa vào.
Nhưng dần dần Giang Vãn Ninh lại nhận thấy sự bất thường.
Cô đẩy bàn tay ở bên hông mình ra, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh đã đồng ý với em…”
“Anh đồng ý với em cái gì cơ?” Văn Thiệu hơi thả lỏng một chút, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của cô ở bên tai mình.
Nhịp thở của Giang Vãn Ninh có chút dồn dập, cô đã luyện sức thở từ đó đến giờ nhưng hình như vẫn không được.
“Anh đã đồng ý với em là không làm ở nhà…” Giang Vãn Ninh càng nói thì giọng càng nhỏ.
Cô cảm thấy yêu cầu này của mình đúng là hơi quá đáng, dù sao thì thứ này cũng không phải là thứ có thể dùng công tắc để khống chế, kéo lên một cái là áp chế được ngay.
“Anh đâu có.” Văn Thiệu phủ nhận ngay, mặt anh lại chẳng có vẻ gì là chột dạ.
Giang Vãn Ninh mở to mắt nhìn anh: “Sao anh lại như vậy chứ?”
Anh không giữ lời còn chưa tính, nếu như anh dịu dàng xin cô thì có lẽ Giang Vãn Ninh còn có thể mềm lòng.
Nhưng anh lại lật lọng, vẫn hùng hồn đổi trắng thay đen.
“Như thế nào cơ?” Văn Thiệu ôm cô ngồi trên người mình, ôm cổ Giang Vãn Ninh để cô dựa sát vào mình hơn.
Anh hôn vành tai của Giang Vãn Ninh, giọng nói khàn khàn, còn chứa chan ý mê hoặc: “Em nhớ lại đoạn đối thoại lúc đó của chúng ta xem.”
“Khi đó em nói, về nhà thì đừng làm nữa, lỡ như bị người khác nghe thấy sẽ không tốt.”
“Ừm.” Văn Thiệu tiếp tục hôn cổ cô, truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Anh nói anh biết rồi.” Giang Vãn Ninh cố ý di chuyển vị trí, sau đó nghe thấy anh kêu đau.
Văn Thiệu nhìn cô chằm chằm: “Anh biết rồi, sẽ không để người khác nghe thấy đâu.”
“Cho nên anh…”
Giang Vãn Ninh còn chưa nói hết thì đã bị anh ngắt lời: “Lúc nhỏ anh học đàn, ông cụ ngại ồn nên đã bảo người ta lắp thêm một lớp cách âm cho tường.”
Văn Thiệu cắn vành tai cô: “Cho nên em cứ việc kêu, không ai nghe thấy đâu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làn Hương Sau Màn Trướng
Chương 58
Chương 58