DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư
Chương 6: Chương 6: Giận Nhau


CHƯƠNG 6: GIẬN NHAU


Dịch giả: Luna Wong


Hai người theo như lời Liễu thị nói, hỏi dọc theo đường, đêm đó thật có không ít người thấy nàng, đại thể canh giờ cũng đúng.


Tới gần buổi trưa, Dương Thanh Già cứ như vậy chân không chạm đất mà cùng Đoàn Duy đi hơn hai canh giờ.


Thể chất của nàng có thể nói tốt hơn nữ tử bình thường nhiều, lúc ở hiện đại từng học Taekwondo, đến Minh triều tuy nói thay đổi một cái xác, thân thể yếu liễu phù phong này dưới rèn đúc tận lực ba năm quá của nàng bền chắc không ít, huống hồ Vương Vân thỉnh thoảng còn dạy nàng chiêu thức đơn giản một chút.


Bất quá giằng co cho tới trưa, vẫn là vừa mệt vừa đói, xem ra phá án không chỉ là công việc dùng nào, còn là một công việc dùng thể lực.


Vừa vặn hai người đi tới Túy Tiên lâu nơi Liễu thị mua rượu, đơn giản ngồi xuống ăn một chút gì lấp bụng trước, đương nhiên là Đoàn Duy trả tiền, ai bảo cuộc sống bây giờ của Dương Thanh Già chỉ đủ ấm no chứ.


Dương Thanh Già chọn xong món liền mở miệng hỏi tiểu nhị ca châm trà một bên: “Đêm mùng năm tháng chín, có một nữ tử tướng mạo rất tiêu trí qua đây mua rượu không?”


Tiểu nhị kia nói: “Ngươi không phải là nói Liễu nương tử chứ?”


“Ngươi quen biết nàng?” Đoàn Duy hỏi.


Tiểu nhị nói: “Trong ngày thường nàng thường xuyên đi họa ngụ ở cách vách mua đồ, có lúc cũng sẽ tiện thể đến trong lâu của chúng ta mua chút rượu và thức ăn.”


Dương Thanh Già: “Ngày đó thời giờ nào nàng đến đây, mua rượu gì?”



Tiểu nhị: “Đại khái tầm giờ Tuất hai khắc đi, mua chiêu bài ma cô tửu của tửu lâu chúng ta.”


Dương Thanh Già: “Vì sao ngươi nhớ rõ ràng thời gian như vậy?”


Tiểu nhị: “Giờ Tuất hai khắc, hỏa kế chúng ta sẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa, lúc này người qua đây mua rượu đích thực phải không nhiều.”


“Được rồi, cám ơn ngươi.” Dương Thanh Già thấy tiểu nhị xoay người đi bàn sát vách, nói rằng: “Xem ra lời của Liễu thị nói đều là thật.”


Đoàn Duy nhấp một ngụm trà: “Phát hiện cháy nghe nói là ở giờ Tuất hai khắc.”


“Nói như vậy, Liễu thị có không chứng cứ ở tại chỗ.” Dương Thanh Già bắt chéo một chân, hai tay không ngừng cố sức ấn chân nhỏ đau nhức, nàng bắt đầu tưởng niệm một hàng giày thể thao vừa đẹp lại thực lực với các thương hiệu khác nhau trên kệ giày trong nhà của bản thân ở hiện đại.


Đoàn Duy cho tới bây giờ chưa thấy qua bất kỳ một nữ tử nào diễn xuất như thế, đáng tiếc Minh triều tạm thời không có cái từ “Nữ hán tử” này, hắn nhịn không được đưa tay cầm đũa đánh chân của đối phương xuống.


Dương Thanh Già đang bóp thoải mái đột nhiên bị tập kích, bối rối hai giây: “Sao ngươi lại đánh ta!”


“Trước công chúng, còn thể thống gì!”


Lấy tính tình ngày xưa của Dương Thanh Già nhất định là sẽ trả thù lại, bất quá hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, nếu như đắc tội cái “Tủ lạnh” trước mắt này trên đường bị đá ra khỏi cục, vậy vụ án này sẽ vô pháp tra xét, nàng chỉ phải nhịn khẩu khí này xuống, không lên tiếng.


Đoàn Duy nhìn dáng dấp cắm đầu không lên tiếng của đối phương, trong lòng lại có chút một ngượng ngùng.


Trong ngày thường, hắn đối mặt không phải các lão gia đồng sự thô chính là các loại phần tử phạm tội, người trước mắt này tuy rằng mặc nam trang, hành vi không câu nệ, nhưng dầu gì cũng là một cô nương gia, còn rất dễ nhìn nữa.



Bookwaves.com.vn

Mới vừa rồi hắn dùng lực đạo không nhỏ, thấy Dương Thanh Già vẫn biết xoa chỗ hắn vừa gõ, Đoàn Duy muốn há mồm xin lỗi lại không hạ được mặt mũi, chỉ phải cả tiếng nói: “Thật tế đã sớm nói rõ với ngươi rồi. Tra án không có mang nữ tử, theo xem náo nhiệt gì, ngại mệt thì về sớm một chút!”


“Ai nói ta ngại mệt mỏi, bách hộ đại nhân đây là muốn mượn cớ đuổi ta sao? Đại trượng phu nhất ngôn đã xuất tứ mã nan truy, đêm hôm đó ngươi đã đáp ứng ta, cũng đừng quên!”


Lòng Đoàn Duy nói ta lúc nào đáp ứng ngươi, bất quá đoạn đường này Dương Thanh Già theo hắn chạy đông chạy tây cũng giúp một ít chuyện, thỉnh thoảng còn có thể chú ý tới rất nhiều thứ chính hắn cũng không ý thức được, ở phương diện này, trái lại mạnh hơn so với thủ hạ của chính mình một chút.


Hắn ho khan, nhỏ giọng nói: “Túc tám dặm.”


“Cái gì?” Dương Thanh Già không có nghe rõ.


“Ấn túc tam dăm huyệt.” Đoàn Duy vi san: “Có thể giảm bớt đau xót cho chân nhỏ.”


“Ta không hiểu huyệt đạo, cái gì túc tám dặm túc tứ dặm. . .”


Đoàn Duy lấy tay dính chút trà, vẽ một huyệt vị đồ của chân đơn giản, nói cho nàng biết vị trí của huyệt vị túc tám dặm.


Dương Thanh Già theo lời hắn nói tìm nửa ngày cũng tìm không đúng chỗ, tức giận Đoàn Duy mắng: “Huyệt vị đơn giản như vậy cũng không biết, thực sự là đần như trâu.”


Lúc này nàng nhịn không được nữa, lớn như vậy còn chưa có ai dám hoài nghi chỉ số thông minh của nàng, Dương Thanh Già trái lại không phát lửa, chỉ cười híp mắt hỏi ngược lại: “Đoàn bách hộ biết phân tích chủ nghĩa thực chứng luật học phái và tự nhiên pháp học phái khác nhau không?”


Đoàn Duy luôn hành tẩu trong giang hộ, rất ít nghe được môn phái bản thân hoàn toàn chưa nghe qua, trong lòng không tự chủ hỏi lên: “Hai môn phái này là môn phái gì ở Trung Nguyên?”



Dương Thanh Già nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, “Không tính là thế.”


Đoàn Duy nghĩ thầm ta nghe qua phái Võ Đang, phái Nga Mi, Dương Thanh Già nói hai phái này trái lại chưa từng nghe nói, hắn không khỏi hỏi: “Hai môn phái này am hiểu chiêu thức gì?”


Dương Thanh Già há mồm nhân tiện nói: “Am hiểu trả ta phiêu phiêu quyền và tìm hướng dương điểm huyệt thủ.*”


“Ta chưa từng nghe nói có hai loại võ công này.”


Dương Thanh Già thấy dáng dấp hắn nghiêm trang tỉ mỉ suy tính, biệt tiếu biệt đắc quai hàm đều phồng lên “Khái! Khái!” Nàng nỗ lực nuốt tiếu ý xuống, dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân: “Hai môn phái nổi danh như vậy ngươi cũng không biết, thực sự là đần như trâu.”


Đoàn bách hộ bị một tiểu nữ tử diệt uy phong, quả thực biệt khuất trước nay chưa có, thế nhưng không biết là không biết, lại không thể nói cái gì, chỉ có thể cắm đầu uống một bát trà lớn.


“Hai cái này đều là tiểu phái hương dã, còn là ta xem một quyển du ký mới biết, Đoàn bách hộ là nhân sĩ kinh thành, không biết cũng không kỳ quái a.” Dương Thanh Già thấy bách hộ đại nhân kinh ngạc, khí tính là thuận, cho đối phương một bậc thang lại hỏi: “Bất quá, túc tam dặm huyệt đạo rốt cuộc ở nơi nào a?”


Bookwaves.com.vn

Hắn mô phỏng ở chân của mình nàng xem, Dương Thanh Già rập khuôn trích dẫn, vẫn là trật.


Đoàn Duy thực sự bị nàng khiến cho không có biện pháp, chỉ phải mọi nơi nhìn một chút, thấy không ai chú ý, như làm kẻ trộm, dùng ngón tay trỏ nhanh như tia chớp thi lực một điểm ở trên túc tam dặm huyệt vị của nàng.


Dương Thanh Già nhất thời “A” một cái.


Đoàn Duy hận không thể tiến lên che miệng của nàng, xương gò má có chút hồng, nhỏ giọng nói: “Ngươi kêu cái gì!”


“Trong nháy mắt ngươi điểm trúng, ta đã cảm thấy chân nhỏ của ta đau xót, lập tức liền thư thái không ít, cái này chẳng lẽ chính là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?”


“Chẳng qua là hơi chút lực đạo, sau khi về nhà tự ngươi có thể theo loại lực đạo như ta, ấn khoảng chừng nửa nén hương là được.”



Dương Thanh Già nói: “Ta nào có lực đạo như ngươi vậy a, yếu bất kiền thúy ngươi giúp ta ấn thì được.”


Đoàn Duy lúc này từ xương gò má đến lỗ tai “Đằng” một cái đỏ một mảnh, ngoài mạnh trong yếu quát dẹp đường: “Hồ ngôn loạn ngữ.”


“Không ấn thì không ấn, có cần tức giận mặt đỏ rần thế không.” Dương Thanh Già thầm nghĩ trong lòng Đoàn bách hộ này quá keo kiệt, thực sự là một chút phong độ của thân sĩ cũng không có, uổng công có gương mặt tuấn tú.


Một người như bị cảm nắng vẻ mặt đỏ bừng, một người rất không quan tâm gió cuốn mây tan, hai người ở trong bầu không khú mà Đoàn bách hộ đơn phương cho là cổ quái ăn xong bữa cơm này.


Hai người ra khỏi Túy Tiên lâu, Dương Thanh Già nhân tiện nói: “Chúng ta nên đi xem hiện trường án phát, lại đi hỏi hàng xóm chung quanh một chút.”


“Ngươi có ý nghĩ gì?”


“Không biết ngươi có chú ý hay không, cái lần ta ở nghĩa trang gặp gỡ của ngươi đã từng giản đơn nhìn thi thể của Vương Sơn một chút, khoang miệng của hắn phi thường sạch sẽ, không có một chút khói bụi, lẽ ra loại tình huống này nên là sau khi người chết rồi mới bị đốt cháy. Mà căn cứ thuyết pháp của Liễu thị, đêm đó nàng rời nhà mua rượu Vương Sơn còn sống, cho nên trong thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện gì.”


Đoàn Duy gật đầu: “Có lẽ là có người nào thừa dịp trong khoảng thời gian này lẻn vào trong nhà giết Vương Sơn.”


Dương Thanh Già phụ nói: “Đích xác có loại khả năng này, lửa tóm lại là từng chút từng chút thiêu cháy, hắn cũng coi như cường tráng, cho dù lúc đầu thân thể khó chịu, nhưng không quá có khả năng một chút động tĩnh cũng không có đã bị chết cháy, đây không bình thường.”


Lấy tài lực của Vương Sơn, trạch để của Vương trạch không tính lớn, nhà chính cũng chính là cái phòng đêm đó Vương Sơn ở kia, trong phòng đã bị cháy sạch loạn thất bát tao, cùng ngày trước khi Vương Sơn chết chắc là đang dùng cơm, thức ăn cũng bị cháy sạch không còn một mảnh, phá án sợ nhất hiện trường án phát như vậy, dấu vết gì hỏa hoạn đều đốt hôi phi yên diệt.


Hai người kiểm tra mọi nơi, Đoàn Duy lại đột nhiên xoay người quát dẹp đường: “Ai!”


Tác giả có lời muốn nói:


Dương Thanh Già: Không bằng Đoàn bách hộ, tra án không bằng Đoàn bách hộ ~


* phân biệt xuất từ điện ảnh《 Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương 》và kịch truyền hình《 Võ Lâm Ngoại Truyện 》.



Đọc truyện chữ Full