DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Tổng Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao
Chương 56: 56: Tầm Mắt Cũng Thật Cao!


Niệm Nguyệt Sơ bưng đồ ăn ra, Mục Tang thấy vậy liền đứng dậy phụ cô.
"Anh đừng bê, nóng đấy."
Niệm Nguyệt Sơ sợ anh bị thương, ngăn không cho anh giúp mình nhưng người đàn ông vòng qua cô, đi vào trong bếp ngó nghiêng một hồi, cũng học cô bê đồ ra.
Hai người nên chỉ cần hai chuyến là hết.

Niệm Nguyệt Sơ chỉ vào ghế, ý bảo anh ngồi xuống.

Đánh cơm cho anh xong, gắp cho anh mỗi thứ một tí, cô mở to hai mắt, cầm đũa đặt bên góc mặt, cực kì mong chờ hỏi:
"Anh thưởng thức thử xem thế nào."
Mục Tang gật đầu, chầm chậm gắp đồ lên thử, so với dáng vẻ ăn đấy ăn để của hai bữa trước, bây giờ người đàn ông này ăn cực kì bình tĩnh, còn có nét gì đó rất quý tộc.
Niệm Nguyệt Sơ nghe anh dùng mỗi món một từ để đánh giá, cực kì hứng chí.

Rõ ràng là chê nhưng cô thế mà rất vui.

Mục Tang còn nghĩ cô sẽ giận mình, không ngờ thấy cô cười hài lòng.
"Cười đẹp lắm!"
Vẫn là ba từ lí nhí nhưng cả hai đều đỏ mặt.

Niệm Nguyệt Sơ xấu hổ khi được khen liền bất giác cúi người xuống trong khi Mục Tang vẫn đang nhìn cô.
"Nhưng mà buồn!"
Mục Tang tiếp tục nói.

Dường như sợ cô đau lòng nên chủ động gắp thức ăn cho cô.


Anh gắp cà rốt, chỉ vào nó, giải thích.
"Mặt trời."
"Là cười giống mặt trời tỏa nắng sao?"
Người đàn ông gật đầu.

Niệm Nguyệt Sơ nhìn miếng cà rốt được bản thân đã cắt tỉa tỉ mẩn, trái tim gấp gáp dồn dập.
"Tôi từng yêu một người, tôi chủ động theo đuổi anh ấy.

Tôi nói với anh ấy tôi dùng nhiệt huyết của tuổi trẻ để theo đuổi.

Cũng dùng cả nụ cười tỏa nắng mà tôi yêu thích nhất theo đuổi anh.

Tiếc là người đàn ông đó không cần tôi sưởi ấm."
Niệm Nguyệt Sơ khó khăn nói.

Không khổ sở khi nhắc về kí ức nhưng nước mắt bất giác rơi xuống.

Ai biết đều hiểu cô yêu người đàn ông đó đến nhường nào!
"Đừng buồn nụ cười sẽ xấu."
Mục Tang không hiểu những lời cô nói, anh chỉ biết cô đang buồn nên khóc.

Anh không biết tại sao anh nói nụ cười cô đẹp cô liền khóc.

Anh không cố ý làm cô buồn.
"Được rồi, ăn thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Niệm Nguyệt Sơ bình thường ăn không nhiều, còn thuộc dạng kén ăn.

Cô thích nhìn người khác ăn hơn, cho người ta cảm giác ngon miệng.
Mục Tang nhìn bát của bản thân vừa hết đã đầy, lén nhìn về phía Niệm Nguyệt Sơ như sợ cô nhường mình mà đói.
Niệm Nguyệt Sơ vì hành động đó của anh cảm động.

Cô dịu dàng giải thích:
"Không phải sợ tôi đói.

Bình thường tôi ăn cũng như vậy.

Nấu nhiều chủ yếu để dành cho anh."
Người đàn ông này có lẽ là ngốc nên ngây ngô thật thà chăng? Cô nói thế liền gật đầu đã hiểu, thật sự ăn đúng với sức lực của mình.

Niệm Nguyệt Sơ cảm thấy điểm này của anh rất hay.


Hai người bọn họ thật giống đang cho đối phương những điều đối phương cần.
Ăn xong, Niệm Nguyệt Sơ vào rửa bát, Mục Tang cũng theo sau cô.

Anh im lặng, đứng một bên quan sát sau đó tới sát bên cạnh.
"Anh muốn rửa?", Niệm Nguyệt Sơ mỉm cười đồng ý.

"Được, vậy anh rửa như thế này nhé."
Người đàn ông to xác rất nghiêm túc làm như lời cô nói.

Trong mắt anh chỉ có đám bát mà thôi.

Niệm Nguyệt Sơ đứng một bên không hiểu sao rất muốn cười.
Mục Tang quay về phía cô, muốn hỏi "Sao lại cười?"
Niệm Nguyệt Sơ xua tay, cố gắng thu hẹp cơ miệng của mình, lảng lảng ra ngoài phòng khách.

Cô cười vì đơn giản tự nhiên trong phòng bếp có một người đàn ông cao lớn vì rửa bát mà phải khom người.

Lúc trước cũng không có ai nên thiết kế chủ yếu theo chiều cao của cô.

Ngoài Lãng Khiêm thì anh là người thứ hai phải cúi người nhưng có lẽ chiều cao nhỉnh hơn chút nên trông hơi khó tả.
Niệm Nguyệt Sơ trong lúc anh rửa bát thì tranh thủ vào phòng dọn dẹp đồ.

Anh là tình huống phát sinh nên cô phải chuyển lại công năng của căn phòng này từ nhà kho thành phòng ngủ.

Đồ đạc không nhiều, vất vào chủ yếu để phòng bớt trống trải và tận dụng diện tích.

Hiện tại chỉ cần đem mấy thứ này chuyển đi là sẽ có phòng cho anh.
Mục Tang đi vào phòng sau đó, anh nhìn một lượt.

Căn phòng này chủ đạo trước đó vẫn là màu trắng.


Mấy hôm trước tân trang cũng không đả động đến, bây giờ xem như đúng dịp đúng người.
Niệm Nguyệt Sơ bắt đầu thu gom, Mục Tang cũng phụ cô, chủ yếu cô sai đặt thứ nào ở đâu, anh sẽ đặt ở đó.

Dọn đồ hòm hòm, Niệm Nguyệt Sơ lấy ra bộ chăn màn mua cho anh, hai người cùng nhau sắp xếp, sau đó đặt thêm đèn ngủ, thêm tủ quần áo nhỏ và một ít móc treo,
Cô cảm thấy gu thẩm mĩ của anh không tồi, mang nét gì đó cổ điển đơn giản nhưng sang trọng và thượng lưu.

Chưa kể anh còn rất có mắt nhìn, lúc đi siêu thị đã chọn trúng cái đèn ngủ thiết kế châu Âu đắt tiền.

Khi thấy cô chỉ nghĩ là có đắt một chút nhưng khi thấy giá liền sốc giá.

Máu lên não đột nhiên tốt hơn hẳn, vội vàng để chiếc đèn về vị trí cũ, tìm cho anh một chiếc gần giống.

Người đàn ông này thế mà còn ấm ức với cô.

Rõ ràng không thích cái sau là mấy.
Ngắm cả căn phòng, Niệm nguyệt Sơ bất chợt quay sang nhìn anh.

Một người bị ngốc có thể chọn đồ và bày trí có tầm mắt cao thế này sao? Rõ ràng chỉ là những đồ đơn giản, còn rất ít đồ nhưng khi phối hợp lại hài hòa kì lạ.

Một cảm giác rất cung điện hoàng gia nhưng cũng rất trầm tĩnh sâu sa.
Niệm Nguyệt Sơ cảm thấy cô bắt đầu nghi ngờ người mất trí nhớ trước mặt rồi đấy!.


Đọc truyện chữ Full