DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 336: 336: Chương 346


Ngôn Lạc Hi cụp mắt, buồn bã nói:"Điền Điền, có phải mình đi tới đâu là tai hoạ tới đó không?"
Cô nhớ rõ năm tám tuổi mẹ bỏ đi, cha đã nói cô chính là tai hoạ, nếu không có cô bà ấy sẽ không rời bỏ gia đình.

Sau đó cha tái hôn, Lý Mạn Ni mang thai, cha nghe nói là con trai, vô cùng vui mừng.

Thế nhưng không lâu sau, Lý Mạn Ni sẩy thai đổ hết tội lỗi cho cô, trong cơn tức giận, cha đã gọi cô là thảm họa, đuổi cô khỏi nhà không được phép quay lại nữa.
Điền Lăng Vân đau lòng, cô nghiêng người về phía trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo: "Nhị La, đừng nói về mình như vậy, chỉ là ngoài ý muốn không phải lỗi của cậu"
"Chú Trịnh đã chết, Bạch Kiêu bị thương nặng, những người đó đến tìm mình, mình đã gây rắc rối cho họ, mình không thể tha thứ cho bản thân".

Ngôn Lạc Hi che mí mắt khóc nức nở.
Điền Linh Vân ngồi cạnh giường, nhìn bộ dáng buồn bã của cô, trong lòng khó chịu, "Nhị Lạc, tai nạn lúc nào cũng có thể xảy ra, nếu như cậu tự trách, chú Trịnh và Bạch Kiêu làm sao có thể an tâm đây?”
NgônLạc Hi không muốn khóc, cô biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng cô vẫn buồn đến mức nghẹt thở:“Đêm đó, sau khi đám người đó đâm xe, bọn họ muốn mang minh đi … Mục tiêu của họ là mình.”
Điền Linh Vân cau mày, không ngờ sự tình lại phức tạp như vậy, trầm giọng nói: “Cậu đã nói với Lệ nhị thiếu chưa?”

"Nói rồi, không thấy mặt, chỉ nghe lão đại của bọn chúng gọi mình là Tiểu Hi, hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nghe được thanh âm đáng sợ của hắn”.

Chính vì họ đang nhắm vào cô nên cô mới tự trách mình nhiều như vậy.
“Nhị Lạc, ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, mặc kệ đối phương là ai, tôi tin Lệ nhị thiếu sẽ bắt được hắn.

Nếu cậu muốn đi thăm Cố Thiển và Bạch Kiêu, tôi đi cùng cậu, nhưng phải hứa là không khóc nữa".

Điền Linh Vân không tưởng tượng nổi đêm đó rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì.
Rốt cuộc là ai, gây ra tai nạn xe thảm thiết này, chỉ vì muốn mang Nhị Lạc đi?
“Ừ.

"Ngôn Lạc Hi gật đầu.
Điền Linh Vân đến trạm y tá mượn xe lăn, đẩy Ngôn Lạc Hi đến phòng bệnh của Cố Thiển, băng gạc trên mặt còn chưa được gỡ ra, trên cổ đeo một chiếc nẹp trắng, khi nhìn thấy Điền Linh Vân đẩy Ngôn Lạc Hi bước vào, cô ngây ngất nói: "Chị Lạc Hi, chị không sao chứ? Em lo lắng chết mất".

Lời còn chưa dứt, Cố Thiển bật khóc lên.
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi ẩm ướt, cầm tay Cố Thiển, nói:”Chị không sao, còn em? Vết thương trên mặt có nghiêm trọng lắm không? Cột sống cổ có ổn không?”
"Ừ, đều không sao, hu hu hu, lúc tỉnh lại em nghe nói chị còn hôn mê, em rất lo lắng muốn tới thăm chị, nhưng anh trai sống chết không cho em xuống giường, chị Lạc Hi, may mắn chị không sao, nếu không em không biết ăn nói với Thất ca thế nào” Cố Thiển tự trách.
Lúc đó, Ngôn Lạc Hi vừa tỉnh ngủ, bởi vì lúc ngủ thắt dây an toàn không thoải mái, cô liền cởi dây an toàn.

Trước khi xảy ra tai nạn, Bạch Kiêu nhắc nhở cô thắt dây an toàn đã không kịp.

Nếu như lúc ấy kiên trì để cô thắt dây an toàn, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện thảm thiết như vậy.
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống:“Đáng lẽ chị phải chăm sóc tốt cho em, xin lỗi đã làm em sợ.”
“Tôi không chịu đựng hai người được nữa, đây không phải là cuộc họp tự kiểm điểm, đừng khóc nữa, nếu dám lấy nước mắt tôi ra, các người sẽ hối hận".


Điền Linh Vân hốc mắt hồng hồng.
Ba người lập tức ôm nhau, nhưng không khóc nữa.

Sau khi trải qua giây phút sinh tử, mới hiểu được sống có bao nhiêu tốt đẹp, Ngôn Lạc Hi thầm thề trong lòng cô sẽ sống thật tốt, không thể bởi vì tên cặn bã ẩn náu trong góc tối mà tinh thần sa sút, nếu không cô không xứng đáng với Bạch Kiêu dùng mạng che chở, không xứng đáng với chú Trịnh vì cô hy sinh tính mạng.
Lệ Dạ Kỳ và Mặc Bắc Trần đứng cạnh cửa, nhìn ba cô gái trong phòng ôm nhau, hai người nhìn nhau, rời khỏi phòng bệnh, dựa vào vách tường:"Tiểu Thất, có một câu tôi biết không nên nói, nhưng cậu tiếp tục ở bên cô ấy, chỉ càng hại cô ấy thương tổn hơn thôi”
Mặc Bắc Trần nói thương tổn, không nói tới tình cảm hay tinh thần, mà là tính mạng
Chuyện này đúng như lời Ngôn Lạc Hi nói là nhắm đến cô đi, nhưng trang bị vũ trang phần tử phạm tội sử dụng, tuyệt đối không thể đơn giản.

Điểm này, anh tin trong lòng Tiểu Thất cũng hiểu được.
Lệ Dạ Kỳ lấy tay che đi một tầng sương lạnh, anh lạnh lùng nói: "Từ lúc cô ấy bước vào thế giới của tôi, chúng tôi là một thể không thể tách rời, tôi chọn cô ấy, chính là số mệnh”
"Nếu như......!tôi là nói nếu như, có một ngày Ngôn Lạc Hi giống như Lệ Du Nhiên năm đó chết trong lòng cậu…..”.

Câu hỏi này tàn nhẫn hết mức tàn nhẫn.
"Chuyện đó không bao giờ xảy ra được." Lệ Dạ Kỳ đột nhiên tức giận, cả người đều không khống chế được run rẩy, anh căn bản không tưởng tượng được nếu như cô ở trong lòng anh ngừng thở, anh sẽ như thế nào.
Mặc Bắc Trần an tĩnh nhìn Lệ Dạ Kỳ, bạn bè nhiều năm, làm sao không nhìn ra hắn đang sợ hãi, Ngôn Lạc Hi chính là tử huyệt của Lệ Dạ Kỳ, anh có thể nhìn ra, kẻ thù của hắn sao có thể không nhìn ra?
“Tiểu Thất, cậu......”

Lệ Dạ Kỳ nắm chặt tay:”Không ai có thể chia cách chúng tôi, tử thần cũng không thể”.

Nói xong, anh sải bước đi vào phòng bệnh/
Mặc Bắc Trần bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Lệ Dạ Kỳ, có lẽ từ khi bắt đầu gặp nhau, đây chính là số mệnh của bọn họ, anh lắm miệng chỉ muốn nhắc nhở hắn, nếu như hắn không làm chút gì, như vậy bi kịch mười năm trước rất có khả năng tái diễn.
Ngôn Lạc Hi cảm giác được sau lưng có người, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt lạnh giận đan xen, cô sửng sốt, giây tiếp theo đã bị anh ôm ngang, "Lệ Dạ Kỳ..."
“Em ra ngoài lâu quá, nên về phòng”.

Lệ Dạ Kỳ thấp giọng, dường như đè nén phiền não.
Tại sao tất cả mọi người trên thế giới đều muốn tách họ ra? Ngay cả Mặc Bắc Trần bên cạnh cũng nói những lời như vậy, anh thật sự là đang cưỡng cầu sao?
Ngôn Lạc Hi nắm chặt quần áo anh, luôn cảm thấy tâm trạng anh không ổn, cô nhìn anh không chớp mắt:"Lệ đại thần, em muốn đi thăm Bạch Kiêu, anh dẫn em đi được không?"
“Em đi cũng không gặp được anh ấy, chỉ có thể ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nhìn một cái".
Giọng Lệ Dạ Kỳ căng thẳng, muốn mang cô trốn đi, giấu đến nơi không ai tìm thấy, như vậy cô cũng chỉ có một mình anh, trong mắt trong lòng đều chỉ nhìn thấy anh.


Đọc truyện chữ Full