DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Chương 47: Chương 47


Ánh mắt người đàn ông ngoắc ngoắc, hơn nữa lời nói ngả ngớn, khiến Ngôn Lạc Hi bỗng dưng đỏ mặt, nhớ tới sự điên cuồng đêm qua, cô thẹn quá hóa giận nói: "Không cần anh quan tâm!"
Lệ Dạ Kỳ nhìn gò má cô ửng đỏ rõ là thẹn thùng, anh không tiếp tục đề tài này nữa, khóe mắt quét đến đồ ăn khuya đã nguội lạnh trên tủ đầu giường, anh nói: "Đói bụng không? Anh lấy cho em cái khác?"
Ngôn Lạc Hi đề phòng nhìn anh, người đàn ông vẻ mặt ôn hòa, khác hẳn với tối hôm qua, ác ma! Đừng nghĩ đem đồ ăn ra có thể mua chuộc được cô.
Cô vén chăn xuống giường, hai chân mềm nhũn vừa chạm đất đứng không vững ngã nhào ra đó, nửa th@n dưới đau đớn khó chịu.
Lệ Dạ Kỳ cùng lúc xuống giường, khom lưng ôm lấy cô, không để ý sự kháng cự của cô, đặt cô trở lại giường:" Mình bị thương còn không biết?"
Ngôn Lạc Hi trong lòng khó chịu, cực kỳ xấu hổ giơ tay thẳng tới khuôn mặt tuấn mỹ của anh, bàn tay ở giữa không trung bị một lực mạnh mẽ dùng sức chặn lại.
Ánh mắt người đàn ông tràn ngập nguy hiểm, "Lệ phu nhân, hậu quả của cái tát này em gánh nổi không hả? "
Ngôn Lạc Hi trừng mắt nhìn gương mặt điển trai đầy nguy hiểm của người đàn ông, bị sự uy nghiêm trong mắt đó làm khiếp sợ, cô ủy khuất rút tay về, xoay người không muốn nói chuyện với anh nữa.

Lệ Dạ Kỳ mím môi thành đường thẳng, nhìn cô đưa lưng về phía anh, ngồi bên giường một lát đứng dậy vào phòng thay quần áo, một lát sau mở cửa đi ra ngoài.
Ngôn Lạc Hi nằm sấp trên giường, nước mắt vô thức rơi xuống.

Rất nhanh, Lệ Dạ Kỳ nấu mì xong, thấy cô nằm sấp bất động.

Anh chậm rãi đi qua, đặt tô mì lên tủ đầu giường, "Đói cả đêm rồi, dậy ăn chút gì đi".

Ngôn Lạc Hi không ngủ, cô không muốn để ý đến anh quay mặt sang bên kia.
Một cuộc biểu tình thầm lặng, chống lại sự tàn bạo của anh đêm qua.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, ở trong quân đội lâu sớm không biết dỗ dành con gái như thế nào, huống chi bây giờ cô là vợ của anh tối hôm qua muốn cô, anh cũng không thấy mình đã làm sai gì!
Anh ngồi xuống bên giường, một tay kéo chăn, nói:" Tối qua kiệt sức rồi ăn chút đi để không bị đau bao tử"
Ngôn Lạc Hi chỉ muốn im lặng giả chết mà người này thì không có ý muốn buông tha cô, chăn dần dần bị kéo xuống, cô giận dữ nói:" Tôi tự làm kiệt sức được chắc? Là ai hiếp người quá đáng, kiếp trước tôi đào hết mồ tổ tiên nhà anh, nên bây giờ bị đối xử như vậy?"
Lệ Dạ Kỳ thấy hốc mắt cô đỏ dữ dội, tràn đầy lên án, giọng anh dịu dàng, "Anh là đàn ông, đối mặt với vợ của mình, em để anh nhìn không ăn, có thể sao?"
"Anh, vô sỉ! "Ngôn Lạc Hi tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lệ Dạ Kỳ bưng mì lên, đưa tới trước mặt cô, giống như dỗ trẻ con, "Mì sắp nở rồi, tự ăn hay là muốn anh đút cho em, hửm?" Tối hôm qua thật sự anh đuối lý, không quản nặng nhẹ, đấu đá lung tung để cô bị thương.
Ngôn Lạc Hi phất tay dùng sức đẩy tay anh ra, bát từ trong tay bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, toàn bộ sợi mì rơi trên thảm, bầu không khí nhất thời yên tĩnh đến ngay cả âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Sắc mặt Lệ Dạ Kỳ trầm xuống, nhìn chằm chằm cô gái bốc đồng, rõ ràng đã tức giận.
Ngôn Lạc Hi không có tiền đồ rụt cổ lại, một thân cơ bắp của anh không phải là vật trang trí, xuất thân quân đội đặc chủng, một quyền tới là có thể nghiền nát thân thể nhỏ bé, đột nhiên có chút hối hận.

Nhưng tô mì đã bị đổ, cô bướng bỉnh không chịu khuất phục nhìn anh chằm chằm cho dù trong lòng rất yếu ớt, trên mặt không chút sợ hãi thật sự muốn cùng anh thắng thua tới cùng.
Cuối cùng vẫn là Lệ Dạ Kỳ chịu thua trước, anh đứng dậy: "Không ăn thì nhịn"
Tiếng bước chân trầm ổn đi xa, cửa phòng bị đóng lại, Ngôn Lạc Hi lần nữa ngã xuống giường, thở hổn hển, người đàn ông này quá đáng sợ sao cô lại đi khiêu khích anh ta chứ?

Ngôn Lạc Hi mê man ngủ thẳng đến buổi chiều, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới bừng tỉnh lại.

Thân thể so với buổi sáng càng thêm mệt mỏi, đau nhức dữ dội, giữa hai ch@n ngược lại không đau như vậy.

Trong lòng cô lại đem mười tám đời tổ tông của Lệ Dạ Kỳ ân cần thăm hỏi lần nữa.
Cô nhìn điện thoại, qua nay chưa đụng tới, lúc này ấn vào cuộc thoại gần nhất.
"Chị Lâm, chuyện chiều hôm qua em bị fan Lý Trí Viện công kích xử lý thế nào rồi?"
Chị Lâm liên lạc không thấy cô trả lời đã rất lo lắng, cuối cùng cũng gọi lại, chị ta thở dài: "Em yên tâm, chuyện này đã bị đ è xuống rồi" Hai nghệ sĩ công ty công khai đấu đánh, fan hâm mộ còn dám ra tay với cả nghệ sĩ.

Scandal này đối với công ty mà nói chính là gièm pha, hận không thể trước tiên đ è xuống.
"Chỉ là sự việc này có chút kỳ quái, không có người xúi giục làm sao có fan não tàn biết đến phim trường chờ thỏ?"
Ngôn Lạc Hi chăm chú nhìn chiếc đèn trần đơn giản kiểu châu Âu trên trần nhà, nhớ tới hôm qua Lục Chiêu Nhiên đã đứng đó ngăn chặn sầu riêng, cô hỏi: "Lục Chiêu Nhiên không sao chứ?"
Vừa thấy cô hỏi, chị Lâm trả lời: "Đã không sao, trên đầu khâu hơn 10 mũi, nhìn thấy chị liền hỏi thăm em thế nào, Lạc Hi, chị cảm giác Lục tổng vẫn còn tình cảm với em"
Trái tim Ngôn Lạc Hi trống trải, nếu không tận mắt nhìn thấy Lục Chiêu Nhiên lừa dối, cô đã không chia tay một cách dứt khoát như vậy.

"Anh ấy không sao là được rồi, chị Lâm nhận tiện thể giúp em điều tra bên phía Lý Trí Viện, lần này fan cô ta làm loạn, em sẽ không bỏ qua"
"Tôi cũng vì chuyện này gọi cho bà, bà cô của tôi, lần sau dù làm việc không nên kích động như vậy nữa, bà là nhân vật của công chúng, mặc kể có phải Lý Trí Viện thiếu đánh hay không, bà động thủ chính là để lại nhược điểm cho người ta.

Hiện tại nhiệt độ trên Weibo ngày càng cao, mũi nhọn đều hướng về bà, đối với bà rất bất lợi", Chị Lâm thấm thía nói
Lạc Hi rũ mí mắt, ánh mắt dừng lại trên tấm thảm đã được dọn sạch sẽ, cô nhớ rõ trước khi ngủ cũng không có ai đến dọn dẹp,
"Em biết rồi."
"Còn nữa, mấy ngày nay cô ở chỗ bạn thân vài ngày, không nên trở về nhà luôn có phóng viên ngồi đó chờ." Chị Lâm đã đến chung cư tìm cô, không tìm được đương nhiên cho rằng cô ở nhà Điền Linh Vân
Ngắt điện thoại, Ngôn Lạc Hi chống đỡ thân thể ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa cả người nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, cô vào phòng thay quần áo, cầm áo phông nam đi ra mặc vào, bước chân phù phiếm xuống lầu.
Từ chiều hôm qua nhịn đói đến bây giờ dạ dày có chút đau, trong phòng bếp vơ vét một vòng, tìm được hai bao mì ăn liền, đun sôi nước, sau đó gọi điện thoại cho Điền Linh Vân, nhờ đưa một bộ quần áo đến biệt thự Bán Sơn.
Điền Linh Vân nhìn thấy tin tức một bụng điều muốn hỏi, lời chưa kịp nói, đầu kia liền tắt điện thoại buồn bực không chịu được cầm bộ quần áo vội vàng chạy tới biệt thự..


Đọc truyện chữ Full