Vì vậy, Hướng Vãn Vãn đã đính hôn với Cận Tập Ngôn không chút “khoa trương” nào dưới sự ánh mắt của tất cả mọi người.
Sau buổi lễ, dưới sự dẫn dắt của Trần Mỹ Tâm, cả hai đã đi đến từng bàn để mời rượu, Hướng Vãn Vãn nghĩ với tính cách của Cận Tập Ngôn thì anh sẽ không thích làm những việc như lấy lòng người khác như thế này. Nhưng không ngờ, người đàn ông này còn kéo cô đi, còn làm tới mức vui vẻ muốn bay lên.
Vì được Trần Mỹ Tâm dặn dò trước, nên khi Hướng Vãn Vãn đi mời rượu, ly của cô đã được đổi thành nước trái cây có màu giống với rượu.
Trần Mỹ Tâm vốn cũng chuẩn bị cho Cận Tập Ngôn, chỉ là người đàn ông không hề thích uống rượu này cứ khăng khăng đòi uống. Mỗi khi đi đến một bàn, mọi người nâng cốc chúc mừng xong, anh lại vui vẻ uống cạn ly. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại làm cho mọi người không còn cảm thấy khó gần như trước nữa.
Vì vậy, một số người thân và bạn bè của anh bắt đầu náo nhiệt lên.
Mặc dù biết mọi người đang ép anh uống rượu, nhưng mỗi khi nghe người khác chúc phúc xong, Cận Tập Ngôn vẫn nghiêm túc uống cạn một ly.
Sau khi đi được nửa số bàn, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông bắt đầu đỏ bừng lên.
Hướng Vãn Vãn cảm thấy có chút đau lòng, khi anh đang định tiếp tục rót rượu vào ly thì cô đưa tay ra ngăn anh: “Anh trai, anh không thể uống rượu nữa.”
“Lo lắng cho anh?” Cận Tập Ngôn dịu dàng nhìn và xoa xoa đầu cô: “Anh đang rất vui vẻ.”
“Vui thế nào cũng không được uống nhiều như vậy.” Hướng Vãn Vãn cầm lấy chai rượu trong tay anh đưa cho Trần Sâm phía sau Trần Mỹ Tâm, nháy mắt với anh ta.
Trần Sâm hiểu ý đưa cho hai người họ một chai rượu đỏ chứa đầy nước trái cây.
“Anh uống cái này đi, không cho phép uống rượu nữa.” Hướng Vãn Vãn đưa chai rượu cho Cận Tập Ngôn.
Người đàn ông cầm chai rượu không có chút bất mãn nào, hơi nhướng mày, có lẽ là do rượu phát huy tác dụng nên ánh mắt hơi mờ mịt nhìn cô: “Vừa mới đính hôn đã muốn quản anh?”
Dáng vẻ bây giờ của anh rất khác so với thường ngày, Hướng Vãn Vãn ngây người ra nhìn một lúc, môn văn đạt 130 điểm của cô lúc này không thể tìm được từ nào khác ngoài từ “có cảm xúc” của con người. Đây là một tính từ gần như không bao giờ xuất hiện trên người Cận Tập Ngôn.
Nhưng vì cô, nó đã xuất hiện rồi.
Khi nghe anh thành tâm hứa hẹn trước mặt linh mục, trái tim kiên định của Hướng Vãn Vãn lúc đó như được ngập tràn trong sự hạnh phúc.
Cô đưa tay nhéo lòng bàn tay anh, nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Không được sao?”
“Được chứ.” Người đàn ông ngoan ngoãn gật đầu: “Được em quản anh rất vui. Anh đã chờ điều này rất lâu rồi.”
Lúc anh nói chuyện trông rất ngoan, thậm chí còn thở dài, giống như một chú cún nhỏ cuối cùng cũng đợi được chủ nhân xuất hiện vậy. Nhìn vậy, Hướng Vãn Vãn muốn ôm chầm lấy anh cắn một cái, nhưng địa điểm lại có chút không thích hợp.
Lại đi tới một bàn khác mời rượu, bàn này là các bạn nam lớp Cận Tập Ngôn ngồi. Vừa thấy hai người họ đi đến, Lâm Mộ đã dẫn đầu reo hò: “Yo yo yo, chú rể của chúng ta đến rồi.”
Mọi người trong bàn nhanh chóng đứng lên, rót đầy ly rượu đưa ra trước mặt, cụng ly: “Cận ca, chưa kết hôn mà đã tổ chức long trọng thế này, sợ là phải uống cạn ba ly đấy!”
Mặc dù là nước trái cây, nhưng ở bàn này uống ba ly, sang bàn khác sợ là không thể uống ít hơn được. Vẫn còn một nửa số bàn còn chưa kính rượu hết, mỗi bàn cứ vài ly như thế này, dù là nước trái cây thì không có bụng nào có thể cầm cự được.
Cận Tập Ngôn nghe mọi người nói xong, cũng không có ý phản bác, anh “ừm” một tiếng, cầm ly trong tay hơi ngẩng đầu, một hơi cạn sạch.
Thấy anh lại sắp rót đầy ly, Hướng Vãn Vãn hạ tay xuống nói với mọi người: “Xin mọi người thông cảm, phía sau còn rất nhiều bàn, chỉ uống một ly thôi nhé! Anh ấy đã uống rồi, còn lại em mời mọi người!”
Ngay khi cô vừa dứt lời, mọi người trên bàn đầu hét lên một cách hăng hái.
Người đang đối mặt với hai người họ, Chu Khoái vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
Kể từ khi thua Hướng Vãn Vãn xong, Chu Khoái vẫn luôn nghĩ về điều đó, sau này lại nhìn thấy tin tức cô giành được chức quán quân trên hotsearch, thì lòng tự trọng bị tổn thương của anh ta mới tốt lên một chút.
Từ nhỏ anh ta đã yêu thích bida, mỗi khi nhớ lại cô gái kiêu ngạo trong ký ức ấy, tâm trạng của anh không mấy yên ổn.
Đột nhiên biết Cận Tập Ngôn đã đính hôn với cô gái đã quấy nhiễu tâm trí mình bấy lâu nay, Chu Khoái trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này thấy cô gái nhỏ đang bảo vệ Cận Tập Ngôn như vậy, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái hơn: “Em gái, cạn ly là cách thức chúc phúc giữa những người đàn ông, Tập Ngôn như vậy là đang nhận lời chúc phúc đó.”
Vừa nói, anh ta vừa nâng ly rượu đầy về phía Cận Tập Ngôn.
Cận Tập Ngôn liến nhìn anh ta, hơi nheo mắt lại và ôm lấy Hướng Vãn Vãn một cách đầy chiếm hữu: “Nhận lời chúc phúc của cậu.”
Nhìn anh cầm ly muốn uống tiếp, Hướng Vãn Vãn ngăn lại: “Anh đã nhận được lời chúc phúc rồi, ly này đến lượt em đi.”
Chu Khoái lại đặt ly rượu xuống trước mặt Cận Tập Ngôn: “Loại chuyện uống rượu này làm sao có thể để em gái Vãn Vãn làm được, những điều này đều là việc đàn ông nên làm.”
Sự khiêu khích trong lời nói này khá nghiêm trọng. Mọi người trong bàn nhất thời sửng sốt, ai nấy đều nhìn sang Cận Tập Ngôn, vốn tưởng anh sẽ tức giận, nhưng họ lại không ngờ rằng…..
Anh mím môi, mang theo ý cười: “Tôi nghe lời vợ tôi.”
Mọi người: “….”
“Vậy cảm ơn lời chúc phúc của mọi người!” Hướng Vãn Vãn mặt không đổi sắc uống cạn một ly.
Tuy độ rượu vang không cao nhưng khi uống vào miệng vẫn có chút đắng chát. Là một cô gái mà một hơi uống hết một ly đến một chút biểu cảm cũng không có, điều này thực sự khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Đứng bên cạnh Cận Tập Ngôn, Lâm Mộ thản nhiên cầm lấy chai rượu trong tay anh lên và hít một hơi.
Một mùi hương tươi mát của nước trái cây ập vào mũi.
Lâm Mộ: “Chậc, ngày trọng đại thế này cũng không uống rượu? Còn uống loại nước trái cây này qua mặt người khác vậy sao?”
Lời nói của anh ta khiến mọi người trong bàn gào thét: “Cận ca, sao anh có thể uống nước trái cây được!”
Hướng Vãn Vãn đứng trước mặt Cận Tập Ngôn: “Uống nhiều rượu không tốt, anh ấy đã uống rất nhiều rồi, các anh đều là bạn bè mà, nể mặt nhau chút đi!”
Bộ dáng bảo vệ người nào đó lúc này không khác gì so với bộ dáng bảo vệ anh lúc chơi bida năm ấy.
Đôi mắt Chu Khoái mờ đi, anh ta nhìn xuống ly rượu của mình.
Nam sinh bên cạnh hoàn toàn không để ý, cười haha nói đùa: “Chị dâu, chị và Cận ca mới định hôn thôi, mà chị đã quản anh ấy chặt chẽ thế này, chị không sợ sau này anh ấy sẽ tạo phản sao?”
Hướng Vãn Vãn chọc vào người bên cạnh cô: “Anh sẽ tạo phản sao?”
Cận Tập Ngôn dùng cằm đụng nhẹ vào đỉnh đầu cô: “Gia giáo nghiêm khắc, sẽ không tạo phản.”
Những người trong bàn vì câu nói của anh mà cười ầm lên.
Nam sinh kia lại nói: “Hahahaha! Chị dâu, lời nói của đàn ông nghe thôi là được, đừng quá tin tưởng! Cận ca thế này, vừa nhìn là biết sẽ không phải là một người biết nghe lời đâu.”
Hướng Vãn Vãn buồn cười nhìn Cận Tập Ngôn: “Thật sao?”
Cận Tập Ngôn rất nghiêm túc lắc đầu: “Bọn họ đều ghen tỵ với anh.”
Nói xong, anh nhìn những người đang ngồi trên bàn với vẻ mặt chán ghét: “Bọn họ còn không có bạn gái chứ đừng nói đến chuyện đính hôn!”
Những bạn nam khác thì đều mang bạn gái tới, chỉ có những người còn độc thân mới ngồi chung bàn này. Đột nhiên bị phanh phui sự thật, lại còn bởi một người chỉ mới đính hôn phân biệt đối xử nữa chứ, mọi người ai nấy đều nghẹn ngào không nói lên lời.
Cận Tập Ngôn kéo Hướng Vãn Vãn sang bàn bên cạnh, nhưng trước khi rời đi, anh cười nhếch mép một cách mỉa mai, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo ngả ngớn triệt để.
Một bàn con trai cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, không nói được câu nào.
Cẩu độc thân thì làm sao? Có cản trở bà già qua đường hay ông già tập thái cực quyền hay không?
Sau khi đi mời rượu hết một lượt thì cũng đã quá buổi trưa, trong quá trình không tránh khỏi nên Cận Tập Ngôn đã uống mấy ly rượu trắng, thậm chí còn giúp Hướng Vãn Vãn chặn rượu, sau khi đi xong thì sắc mặt có chút tái nhợt.
Hai người rời khỏi khu vực sảnh tiệc, Hướng Vãn Vãn đỡ anh vào phòng vệ sinh. Sau khi bảo Trần Sâm theo anh đi vào, Hướng Vãn Vãn liền đứng đợi ở bồn rửa tay.
Vì phải đi mời rượu nên bộ váy cưới rườm rà trên người cô đã đổi thành một bộ váy màu đỏ rượu, nhìn trong gương hai gò má của mình đang ửng hồng lên, kết hợp với bộ váy này có chút quyến rũ.
Hướng Vãn Vãn rửa tay và vỗ nhẹ lên mặt. Nhiệt độ trên mặt mới giảm bớt đi.
Cận Tập Ngôn vẫn chưa ra ngoài, không biết có phải là đang khó chịu không.
Hướng Vãn Vãn nhìn vào nhà vệ sinh nam một lần nữa, nhưng trước khi cô kịp nhìn thấy điều gì, thì một giọng nữ kinh thường vang lên sau lưng cô.
“Tôi thật sự đánh giá thấp cô đấy!”
Lời nói này làm người khác cảm thấy cực kỳ cay nghiệt.
Hướng Vãn Vãn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc đang trang điểm tinh tế trong gương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm Làn Gió
Chương 64
Chương 64