DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm Làn Gió
Chương 6

Mã Dao từ trước đến nay không tin Cận Tập Ngôn có thể làm ra loại hành động này. Nhưng hiện tại, bà nghĩ lại, bà đã chăm sóc anh một thời gian dài như vậy, nhưng tình hình sức khỏe anh vẫn luôn không chút tiến triển. Dường như lời giải thích này có chút hợp lý, nghĩ vậy nụ cười trên mặt bà dần biến mất.

Đối mặt với ánh mắt của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn lè lưỡi: “Mẹ, hóa ra hơn hai mươi tuổi đầu rồi vẫn có sợ uống thuốc như trẻ con nha.”

Cận Tập Ngôn: “…”

“Sau này, mẹ có chuẩn bị thuốc cho anh trai, mẹ chuẩn bị thêm cho anh ấy hai viên kẹo nữa. Như vậy là anh trai sẽ ngoan ngoãn uống thuốc rồi.” Hướng Vãn Vãn nói xong, liền lấy trong túi ra một viên kẹo dâu: “Anh trai, kẹo này cho anh, kẹo ngọt rồi anh sẽ không sợ đắng nữa đâu.”

Cô cười tươi với anh, nhưng trong mắt Cận Tập Ngôn, nụ cười này đầy vẻ khiêu khích.

Cận Tập Ngôn không cầm viên kẹo, hạ tầm mắt xuống nhìn bình thuốc, sau đó giơ tay vặn nắp xuống, một hơn uống hết thuốc bên trong. Sau đó, anh đưa lọ thuốc rỗng vào tay đang cầm viên kẹo của Hướng Vãn Vãn, rồi xoay người đi ra ngoài.

Nhìn vẻ “mặt nhăn mày nhó” của anh, Hướng Vãn Vãn cảm thấy có chút đáng yêu, thấy người đàn ông sắp bước ra khỏi cửa, Hướng Vãn Vãn liền mở to âm lượng nói với mẹ: “ Thì ra anh trai không hề sợ đắng nha mẹ. Anh trai thật lợi hại, một ngụm liền uống sạch thuốc luôn.”

Thân hình người đàn ông khựng lại một lúc, cả người anh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Sau khi bóng dáng biến mất sau cánh cửa, Hướng Vãn Vãn ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng cười nắc nẻ.

“Vẫn là con có cách trị được cậu ấy.” Mã Dao nhéo mặt cô

“Được rồi, đừng cười nữa, cẩn thận đau bụng đấy.”

“Mẹ, mẹ không thấy anh ấy trông rất đáng yêu sao?” Hướng Vãn Vãn lau nước mắt trên khóe mắt.

“Có sao?” Mã Dao nghĩ, vị thiếu gia này quả thật rất xuất sắc, nhưng bà thật sự không nhìn ra được sự đáng yêu trên khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia.

“Thôi, mẹ cũng không hiểu đâu ạ.”

“…”

————————-

Phòng của Hướng Vãn Vãn là phòng cuối cùng ở tầng hai, bên cạnh có ban công rất to. Căn phòng này so với phòng ngủ cũ của cô còn to hơn gấp mấy lần, đồ đạc trong phòng đều là đồ cổ, nhưng bên trong lại được trang trí màu hồng phấn, có chút lạc quẻ. Cô tưởng tượng ra cảnh Khang Phương Bội vò đầu bứt tai vội vàng nghĩ cách biến nơi đây trở thành căn phòng công chúa.

Vì hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nên Hướng Vãn Vãn còn rất nhiều bài tập. Cô chỉ sắp xếp đồ đạc cá nhân đơn giản, còn lại dành thời gian cả ngày trong phòng để làm bài tập.

Lúc ăn trưa không thấy bóng dáng Cận Tập Ngôn đâu, Khang Phương Bội nói, Cận Tập Ngôn thường ăn bữa trưa ở trường, bữa tối mới về nhà, nhưng chủ yếu anh sẽ ăn cùng mọi người ở nhà phía Đông.

Khi bài tập về nhà chỉ còn lại 5 đề kiểm tra môn Toán, Hướng Vãn Vãn xoay cổ nhìn điện thoại, đã 12 giờ đêm rồi.

Bữa tối nay ăn món Tứ Xuyên có chút mặn, lúc Hướng Vãn Vãn tập trung nghiêm túc làm bài tập thì không cảm thấy gì, bây giờ lúc nghỉ ngơi một chút cô mới thấy khát nước. Gần cầu thang dưới tầng 1 có một quầy bar, Khang Phương Bội nói với cô ở đó có tủ lạnh, cô muốn ăn uống gì thì cứ xuống lấy.

Nước trong cốc của Hướng Vãn Vãn cũng đã hết, cô đứng dậy đi xuống quầy bar lấy thứ gì đó để uống.

Vì phòng cô ở cuối tầng hai nên phải đi bộ khá xa mới đến được cầu thang, dù đã 12 giờ đêm nhưng hành lang vẫn sáng đèn, nhìn cũng không quá đáng sợ, ngược lại có chút ấm áp.

Khi đến gần cầu thang, Hướng Vãn Vãn nhìn sang phòng ngủ bên cạnh, xuyên qua khe cửa, cô vẫn mơ hồ nhìn thấy bên trong phòng vẫn còn sáng đèn.

Khang Phương Bội nói, phòng ngủ này là của Cận Tập Ngôn. Phòng ngủ của anh ở ngay đầu cầu thang, vậy mà lại sắp xếp cho cô ở phòng cuối cùng. Quả thật anh rất muốn cách xa cô đây mà.

Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín, cô khịt mũi, quay người bước xuống cầu thang, đi về phía quầy bar.

Trong ngăn mát của tủ lạnh có rất nhiều đồ uống và trái cây tươi, ngăn đá còn có đá viên. Hướng Vãn Vãn vui vẻ lấy ra mấy quả thanh mai, chuẩn bị làm cho mình một ly soda hoa quả mát lạnh, thưởng cho bản thân vì đã chăm chỉ cả ngày hôm nay.

Sau khi rửa sạch hoa quả, cô vừa ăn vừa cho một ít vào cốc, dùng thìa nghiền nát thịt quả. Đúng lúc cô đang mạnh tay nghiền, đột nhiên trên tầng có tiếng mở cửa.

Hướng Vãn Vãn vô thức quay đầu lại, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ đơn giản màu xám đang bước xuống, trông anh không giống như đang ở nhà chút nào, không hề lộn xộn mà còn rất tao nhã.

Cận Tập Ngôn nhìn thấy cô thì có hơi kinh ngạc, tựa như không quen, nhưng cũng không nói lời nào, anh đi thẳng đến tủ lạnh.

Lần đầu tiên, trừ cha mình, Hướng Vãn Vãn cùng một người đàn ông mặc đồ ngủ ở chung một chỗ.

Khi người đàn ông bước đến gần, nhịp tim của Hướng Vãn Vãn đập càng lúc càng nhanh, nhưng cô vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh như không có việc gì.

Nghĩ rằng anh cũng xuống tầng uống nước, Hướng Vãn Vãn mân mê quả thanh mai trong tay và nói: “Anh có muốn uống soda hoa quả không? Em tiện tay pha thêm cho anh một cốc.”

“Không cần.” Cận Tập Ngôn liếc nhìn cốc nước trong tay cô. Anh với tay vào tủ lạnh cầm ra một chai nước khoáng, anh tựa người vào cửa nhìn động tác trên tay cô, một lúc sau mới nghẹn ra mấy chứ: “Không ngủ sao?”

“Vâng, em vẫn còn đang làm bài tập.”

“Bài tập?” Cận Tập Ngôn không tin nhìn cô.

Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Vâng, ngày mai sẽ khai giảng ạ.”

“Ồ” Người đàn ông thật thà nói: “Chơi chán chê, giờ mới nhớ ra phải làm bài tập sao?”

Nhận ra giọng điệu châm chọc của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn tự tin nói: “Thì sao ạ, bây giờ làm bài tập vẫn không muộn.”

“Ồ”

Cuộc trò chuyện đầy mùi thuốc súng dừng ở đây, Cận Tập Ngôn ngửa cổ uống một ngụm nước, vẫn đứng đó không rời đi.

Mùi thơm thoang thoảng của thanh mai tràn ngập trong không khí.

Hướng Vãn Vãn có chút ngạc nhiên, dựa theo hành vi của người đàn ông này, chắc hẳn anh coi cô là một người phiền phức mới muốn cô ở chỗ cách xa anh như vậy. Nhưng lúc này, anh lấy xong chai nước cũng không có ý định rời đi, còn đứng ở đấy nhìn cô pha soda hoa quả, nhưng mời lại không uống, không biết là cái loại đam mê gì nữa.

Hành động này khiến Hướng Vãn Vãn cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô đối với việc ăn uống vốn không có đòi hỏi quá nhiều, nhưng hiện tại vì Cận Tập Ngôn đang đứng bên cạnh, cô đột nhiên muốn nghiêm túc hơn một chút.

Chính là làm cho cốc nước hoa quả của mình trông đẹp mắt hơn, còn ngon hay không thì tính sau. Dù sao cốc nước này cũng là cô uống, còn Cận Tập Ngôn thì chỉ có nhìn thôi.

Sau khi thịt quả được nghiền nát, Hướng Vãn Vãn dùng thìa nhẹ nhàng vớt hết hạt ra, sau đó cô đổ đá vào cốc, tiếp tục đổ thêm nước soda vào. Thành quả cho ra một cốc soda đỏ hồng tươi tắn, phân tầng trắng đỏ rõ ràng rất đẹp mắt. Hướng Vãn Vãn hài lòng, còn trang trí thêm một vài lát chanh và lá bạc hà.

Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào cốc nước trong tay cô, vươn tay mở nắp chai uống thêm một ngụm nữa. So mới vị chua chua ngọt ngọt trong không khí, chai nước khoáng trong tay anh càng trở nên nhạt nhẽo hơn. Anh cau mày, đóng chai nước lại.

Hướng Vãn Vãn cầm cốc lên, rất hài lòng với thành phẩm của mình, đang định nếm thử thì cảm thấy có một ánh mắt nóng rực dán vào người mình. Cô quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Cận Tập Ngôn.

Chai nước trong tay anh chỉ còn lại một chút. Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào cốc nước trên tay cô, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Hướng Vãn Vãn có chút buồn cười.

Không phải không muốn uống sao? Không uống thì tốt nhất nên đi đi, trong lòng cô thầm mắng anh. Cô uống một ngụm trước ánh mắt của Cận Tập Ngôn: “Chua chua ngọt ngọt, thật là ngon quá đi. Tiếc rằng anh trai không thích nha.”

Cận Tập Ngôn đặt chai nước khoáng lên mặt bàn, nhẹ nhàng nói: “Nếu em đã khăng khăng muốn mời tôi uống, tôi không ngại việc uống một cốc.”

Giọng nói chứa đầy sự miễn cưỡng và gượng ép.

Hướng Vãn Vãn mỉm cười nhìn anh và nghiêm túc nói: “Nếu anh đã không thích uống, em nhất định sẽ không “một vừa hai phải” bắt ép anh uống. Từ nhỏ mẹ em đã dạy, không nên làm chuyện mà người khác không muốn.”

Cận Tập Ngôn: “…”

Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, thanh mai nhà anh mua rất tươi, làm nước soda uống rất ngon ạ.”

Cận Tập Ngôn nhìn nụ cười của cô, mặt không đổi sắc vươn tay lấy chai nước khoáng trên bàn.

Thấy anh xoay người rời đi, Hướng Vãn Vãn thấy đùa giỡn đủ rồi mới túm lấy góc áo của anh, tự cho mình một “bậc thang” nói: “Thanh mai để lâu thì không còn tươi nữa, mặc dù anh trai không thích, nhưng cũng có thể thử xem sao, vứt đi thì quá lãng phí rồi.”

“Được” Cận Tập Ngôn quay đầu nhìn chằm chằm vào tay cô, nhướng mày, cũng bước theo “bậc thang” của cô, đi đến trước quầy bar: “Vậy thì bỏ thêm nhiều thanh mai một chút.”

Hướng Vãn Vãn nhanh chóng pha một cốc khác, Cận Tập Ngôn ngồi bên cạnh quan sát các động tác của cô.

Thấy vậy, cô nhớ tới hình ảnh con chó mà cô nuôi lúc nhỏ. Mỗi lần cô mang đồ ăn cho nó, nó đều ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh cô, chờ cô cho ăn.

Hai người ngồi đối diện nhau trên quầy bar. Sau khi nhận đồ uống, Cận Tập Ngôn nhấp vài ngụm, mặc dù anh không nói gì, nhưng Hướng Vãn Vãn cảm nhận được anh rất hài lòng.

Thấy tâm tình của anh đang tốt, Hướng Vãn Vãn cắn cắn ống hút: “Anh trai, em còn một số bài tập chưa làm được, mà ngày mai phải nộp rồi, anh có thể giảng bài giúp em được không?”

Cận Tập Ngôn đang uống nước liền dừng lại, liếc cô một cái: “Bài tập gì?”

“Bài tập toán nha” Hướng Vãn Vãn nói: “Em nghĩ thành tích của anh rất tốt, nên mới muốn hỏi nhờ anh.”

Cận Tập Ngôn gõ bàn, dừng một chút, nói: “Mang tới đây.”

“Okela”

Hướng Vãn Vãn vội vã chạy về phòng, nhanh chóng mang 5 đề toán xuống, đặt trước mặt Cận Tập Ngôn.

Cận Tập Ngôn: “Chỗ nào không biết?”

Hướng Vãn Vãn cầm bút ngồi bên cạnh anh: “Chỗ nào để trống là chỗ ấy không biết.”

Lúc này, Cận Tập Ngôn nhìn vào tờ đề trước mặt.

Không có một chữ nào.

Anh nhướng mày, đưa tay lật tiếp các đề bên dưới.

Vẫn không có một chữ nào.

Cận Tập Ngôn gấp tờ đề lại, quay đầu nhìn Hướng Vãn Vãn.

Hướng Vãn Vãn: “Sao thế à?”

Cận Tập Ngôn: “Đây là một số bài tập à?”

“Anh trai, những đề này đối với em rất khó, không chỉ khó một chút, khó nhiều chút”. Hướng Vãn Vãn đưa bút đang cầm trong tay cho anh, nịnh nọt nói: “Nhưng em cảm thấy với IQ cao như anh, những cái này chỉ là khó chút chút thôi.”

Nói xong, Hướng Vãn Vãn chớp chớp mắt nhìn anh.

“Tôi cũng không biết làm.” Cận Tập Ngôn cầm cốc đứng dậy.

Hướng Vãn Vãn túm chặt lấy cánh tay anh: “Anh trai, 12h giờ rồi, ngày mai em còn phải nộp bài tập nữa, anh không thể thấy chết mà không cứu chứ.”

“Tôi có thể.” Cận Tập Ngôn kéo tay cô ra, lạnh lùng đáp.

“Anh không thể qua cầu rút ván thế chứ! Em đã làm nước soda cho anh uống rồi mà!!”

Cận Tập Ngôn liếc cô một cái, cầm cốc lên uống thêm một ngụm.

“Vậy trả lại cho em.” Uống xong, anh đặt cái cốc vào tay của Hướng Vãn Vãn, xoay người rời đi.

Đọc truyện chữ Full