DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bình Minh Màu Đỏ
Chương 60: 60: Công Chúa Rồng


Diệp Phi xin nghỉ phép hàng năm thêm vài ngày nữa, có một vài việc muốn làm, Triệu Tây Mi cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp bảo người phê duyệt cho cô.

Ngày đó Diệp Phi ngồi trên sô pha ôm máy tính cân nhắc, Lê Tiện Nam lên lầu nghe điện thoại xong lại đi xuống dưới, cô vẫn duy trì tư thế đó.

Anh đi đến nhéo mặt cô, hỏi cô đang xem gì vậy.

Diệp Phi chỉ vào màn hình máy tính, trên màn hình là một khu vườn hoa hồng lớn.

Lê Tiện Nam cũng hiểu ngay.

Trước khi bà Triệu qua đời, nhờ người tặng căn tứ hợp viện này cho cô, trong lòng Diệp Phi cảm thấy rất khổ sở, luôn muốn phải làm chút gì đó.

Giá trị của căn tứ hợp viện rất lớn, Diệp Phi đã từng đi hỏi Triệu Tây Mi, Triệu Tây Mi từ chối, nói, “Mối quan hệ giữa người chị với bà nội rất lạnh nhạt, bà nội tặng cho em thì em cứ đi, thành thật mà nói, chị cũng cảm thấy ba mẹ chị không xứng đáng có được cái này.

Dù sao thì từ trước đến nay cũng chưa từng đến thăm bà nội.


Cô thương lượng với Lê Tiện Nam, “Em muốn làm nơi này thành một khu vườn hoa hồng, cũng có thể cho người tới ngắm, quét mã tiền trả tùy ý, sau đó lấy danh nghĩa bà Triệu quyên góp.


Như vậy cũng coi như là có chút giá trị.

Khi đó Lê Tiện Nam nói đi tìm vườn hoa giúp cô, Diệp Phi vội vàng kéo anh lại, “Không được, anh không phá của như anh đâu, lâu lâu cho người tới đổi hoa, em muốn trồng hoa hồng.


Lê Tiện Nam vừa nghe, “Khối lượng công trình này hơi lớn.


“Lớn cũng không sao cả, em có kỳ nghỉ.


Diệp Phi hạ quyết tâm, chọn một ngày nắng đẹp kéo Lê Tiện Nam đến vườn hoa chọn hoa hồng, công nhân nói gieo trồng hoa hồng vào tháng ba là tốt nhất, bởi vì vừa vặn có thể bắt đầu nở vào tháng năm và tháng sáu, Diệp Phi nghiêm túc chọn một vài loại hoa hồng, Lê Tiện Nam cũng không can thiệp vào quá nhiều, tập trung đưa ra ý kiến cho cô.

Diệp Phi rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn hoa hồng đỏ, nghĩ đến hoa hồng đỏ rậm rạp bám vào trên tường tứ hợp viện, cô luôn nghĩ, vậy cũng coi như là hoàn thành giấc mơ lúc còn sống của bà Triệu.

Cô không tặng hoa hồng, mà cô trồng một vườn hoa hồng thuộc về tứ hợp viện kia.

Sau khi Diệp Phi chọn hoa giống xong, đi xuyên qua một hành lang ngoài trời thật dài, nhìn thấy trên kệ bên cạnh đặt rất nhiều hoa tươi vừa mới cắt, cô đột nhiên nảy ra ý tưởng, lặng lẽ đi tìm bóng dáng Lê Tiện Nam.

Anh ngồi trên ghế chờ cô, thỉnh thoảng trả lời vài tin nhắn, rồi lại theo bản năng đi tìm bóng dáng của cô.

Diệp Phi ôm một bó hoa hồng chạy về phía anh, nhét hoa vào trong lòng anh, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, có chút hương thơm của hoa tươi lướt qua mặt, Diệp Phi mỉm cười rạng rỡ, “Tặng cho anh!”
“Tặng cho anh hay là em muốn mua?” Lê Tiện Nam cất điện thoại đi, giúp cô ôm một bó hoa hồng lớn, lười nhác cười nhìn cô.

Diệp Phi không đùa giỡn với anh, nghiêm túc nhìn anh nói, “Là tặng cho anh, bởi vì em cũng rất yêu anh.


Quà tặng không phải là bất ngờ, là thể hiện tình yêu, quà tặng cũng hoàn toàn không chỉ được tặng vào ngày lễ —— khi đó, có lẽ là Lê Tiện Nam nghĩ như vậy.

Chọn hoa giống xong, phải tới tháng ba mới có thể trồng được, Diệp Phi đã chọn kiến trúc sư từ trước, chờ anh ta có thời gian rảnh sẽ nói chuyện cụ thể.


Nhưng mọi chuyện luôn là phát triển có chút kỳ diệu.

Một ngày trước khi Diệp Phi đi làm, Lê Tiện Nam nhận được một cuộc điện thoại, đúng lúc đó là hơn mười hai giờ đêm, Diệp Phi đang rửa mặt, nghe thấy Lê Tiện Nam gọi điện thoại ở bên ngoài, vừa đánh răng miệng nói không rõ hỏi, “Sao vậy?”
Lê Tiện Nam cầm điện thoại, không muốn giấu cô, chỉ là do dự vài giây, “Em có muốn ngủ trước không? Jenny đã qua đời ở bệnh viện.



Tuổi của Jenny đã rất lớn, qua đời là chuyện tự nhiên.

Ngày đó Triệu Tây Chính cũng cũng không xuất hiện, là Triệu Tây Mi đi xử lý thủ tục.

Diệp Phi và Lê Tiện Nam một lần nữa trở lại ngôi nhà kia, vẫn là một khu vườn nhỏ, biệt thự nhỏ theo phong cách phương Tây và trang trí mang đậm phong cách Pháp.

Jenny chỉ có một người con trai, nhưng bởi vì thân phận xấu hổ này, cũng coi như là không thân thiết với bà lắm, hầu như không lui tới gì, là cháu trai bên ngoại ở nước Pháp xa xôi tới thu dọn di vật cũng đem theo tro cốt của bà về chôn cất, có lẽ cũng là người trước qua đời sẽ có chút cảm giác, Jenny đã tự mình liên lạc với người thân trước.

Nói đến cũng là có chút thổn thức, cuộc hôn nhân của và Triệu là bất hạnh cả đời, nhưng ít ra lễ tang rất có thể diện, Jenny có được tình yêu, nhưng phía sau không bao nhiêu người, ngay cả một lễ tang đàng hoàng cũng không có, đi cũng có chút thê lương.

Nghe Triệu Tây Mi nói, ông nội của bọn họ gia gia đã qua đời lúc đầu năm mươi tuổi, Jenny canh giữ ngôi nhà này sống một mình ở đây trải qua quãng đời còn lại.

Ngày đó Lê Tiện Nam lên lầu thu dọn, Diệp Phi ở lại dưới phòng khách, nhìn thấy phía dưới kệ có một cái giỏ đựng đồ, có một vài cảnh tượng còn giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Diệp Phi ngồi xổm trên đất, lấy quyển album ảnh ra, mới nhìn thấy phía dưới có một vài tờ báo.

Đó là tờ báo giải trí của Hồng Kông, trên đó viết rất nhiều điều tiêu đề tin tức nóng.

Một diễn viên Hoàng Mai kịch nổi tiếng tiếp cận một ông trùm trong giới kinh doanh.

Hai người cùng nhau xây dựng tổ ấm tình yêu.

Thực hư chuyện hai người đã có một cậu con trai.

Cố Diều bị cưỡng ép làm người thứ ba, hai người hoàn toàn cắt đứt.

Cố Diều nhảy lầu tự kết thúc cuộc đời mình.

Một bí mật lâu năm của gia đình giàu có, trên đó là hình ảnh rõ ràng của một người phụ nữ nằm sấp trên mặt đất, tờ báo chí là báo đen trắng, nhưng bị người ta dùng mực màu đen xoá và sửa mặt……
Bỗng nhiên Diệp Phi nhặt được một số mảnh ghép nhỏ nào đó, đó là vào nhiều năm trước, có một lần cô đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Lê Tiện Nam dựa vào mép giường, khi đó cô còn tò mò, sao mà anh còn nghe kịch Hoàng Mai, sở thích thật là kỳ quái.

Lại nghĩ đến một đêm đó, cô đứng ở ngoài ban công, hỏi anh có phải là mẹ anh rất xinh đẹp không, anh nói không xinh đẹp.

Khi đó Diệp Phi còn đang suy nghĩ, sao đáp án lại như thế này?
Có rất nhiều câu hỏi, cũng đều đã có đáp án vào thời khắc này.

Thật ra đồ đạc của Jenny rất ít, Lê Tiện Nam cũng chỉ bỏ vào một cái thùng nhỏ, người cháu trai họ hàng xa bên ngoại của Jenny đến đây, còn dùng tiếng Anh không lưu loát lắm hỏi những đồ đạc khác trong nhà không thể mang đi sao?
Lê Tiện Nam hơi mỏi mệt, nói sẽ sắp xếp người chuyên môn dọn rồi gửi qua.

Người nọ tiếp tục hỏi, không thể chôn cất ở đây sao? Anh ta chỉ chọn một vài món đồ gốm Trung Quốc?
Người đi trà lạnh, sau lưng ngay cả một chút tình thân cũng không có.

Dù sao thì đó cũng là một trong số ít người thân còn lại trên đời của Jenny, Lê Tiện Nam cũng mặc kệ anh ta, nhìn người đàn ông kia đi thu dọn đồ gốm và tranh trên bàn, sau đó ở trong phòng khách gọi điện thoại, nghe không hiểu nói cái gì, nhưng ngữ điệu rất hớn hở.


Lê Tiện Nam đi đến sân sau, Diệp Phi cũng cất album đi, chạy ra đuổi theo anh.

Jenny hẳn là cũng là một trong số ít người đã từng đối xử tốt với anh.

Diệp Phi ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh trong tay.

Mùa đông còn chưa qua đi, gió đêm rất lạnh, bận rộn nửa ngày, trời cũng sắp sáng.

Cỏ trong sân không được người khác cắt tỉa, giống như che đi một lớp sương mùi màu xám trắng.

Diệp Phi nắm tay anh, dựa vào trong lòng anh, nhéo nhéo lòng bàn tay anh.

“Hửm?” Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô, trong lúc mệt mỏi hiếm khi lấy lại được một chút tinh thần.

“Lê Tiện Nam, anh còn có em.

” Diệp Phi hạ giọng nói, “Còn có em yêu anh.


Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô, lúc tối Diệp Phi cũng đến đây cùng anh, lúc đó thi thể của Jenny đã đưa vào trong quan tài và mai táng ở chỗ đó, Triệu Tây Mi trực tiếp đi làm thủ tục, cô và Lê Tiện Nam cung đi thẳng đến nơi này.

Bầu trời xa xa bắt đầu hửng sáng, ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Diệp Phi trong trẻo, cả người mềm mại, cũng giống như là hoàn toàn dựa vào anh.

Trái tim Lê Tiện Nam đã trống rỗng rất nhiều năm, vì cô mà trở nên vững chắc, cũng vì cô mà mềm mại ra.

Sau đó thời gian trôi qua đến Tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm tháng giêng, ngày đó Diệp Phi lại đến kỳ sinh lý, nằm trên giường làm như thế nào đều không muốn động đậy, Lê Tiện Nam nằm trên giường cùng cô một lúc, nói là xuống lầu làm cho cô một chút đồ ăn, Diệp Phi uống Ibuprofen rồi vẫn không giảm bớt, cái bụng nhỏ vẫn hơi đau, nằm trên giường giết thời gian.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người lặng lẽ đẩy ra, Diệp Phi kéo chăn xuống nhìn ra cửa.

“Anh mới trở về……” Giọng Diệp Phi có hơi buồn bực, giống như cảm thấy lúc này trôi qua thật lâu.

Lê Tiện Nam đứng ở cửa cười hỏi cô, “Có muốn ăn một chút gì không?”
“Anh làm sao?” Diệp Phi nghe đến đây tinh thần mới lên được một chút, nắm chặt chăn nhỏ giọng hỏi anh.

“Làm, ăn hay không ăn?” Lê Tiện Nam đi tới, ngồi ở mép giường sờ sờ trán cô, “Đau như vậy đợi lát nữa dẫn em đến bệnh viện.


“Là đau vì kỳ sinh lý cũng không phải sốt, em vừa mới uống Ibuprofen, chắc là sẽ tốt hơn một chút.

” Diệp Phi kéo tay anh ra, muốn xốc chăn lên xuống giường.

Kết quả tay Lê Tiện Nam tiến vào trong chăn dò xét, cách hơi lớp áo ngủ mỏng vuốt ve cái bụng nhỏ của cô, còn xoa nhẹ.

Lòng bàn tay anh rất nóng, xuyên qua áo ngủ bằng lụa truyền đến một chút hơi ấm, giống như thật sự có thể giảm bớt một chút đau đớn.

Diệp Phi bĩu môi, ôm lấy cổ anh ôm anh không nói lời nào.

Lê Tiện Nam cười, giống như nuôi một con mèo, dứt khoát khom lưng bế cô lên, còn không quên nói với cô một câu, “Phi Phi của chúng ta thật đúng là một cái túi yếu ớt.



“Túi yếu ớt thì làm sao, cũng không phải ngày nào em cũng yếu ớt như vậy.


Diệp Phi ôm anh tiến đến gần hôn anh.

Đèn trong phòng ăn sáng lên, trên bàn bày một bó hoa hồng.

Anh đi vào phòng bếp, tay trái bưng một chén bánh trôi đường đỏ, tay phải cầm một cái thìa.

Diệp Phi nắm tay anh ôm lấy, ánh mắt Lê Tiện Nam nhìn cô có sự cưng chiều và dỗ dành cô, “Ăn trước một chút lót dạ, buổi tối ăn gì anh sẽ gọi người giao đến.


Ngày đó hai người cũng không ra ngoài, Diệp Phi nằm trên sô pha lướt điện thoại, còn Lê Tiện Nam thì ngược lại đi lên đi xuống vài lần, chắc là cô ăn chút đồ nóng, hoặc là cuối cùng Ibuprofen cũng chậm rãi có tác dụng, Diệp Phi đứng dậy từ trên sô pha, đi trên lầu tìm anh.

Kết quả nhìn thấy Lê Tiện Nam đang đứng trên sân thượng loay hoay với một cái kính thiên văn, cũng không biết anh mua từ khi nào.

Lê Tiện Nam đang điều chỉnh thử, Diệp Phi mở cửa sân thượng ra hỏi anh, “Anh đang làm gì vậy?”
“Lại đây.

” Lê Tiện Nam vẫy tay với cô, kéo cô qua.

Vẻ mặt Diệp Phi mờ mịt, đi lại gần xem, anh đã điều chỉnh thử xong góc độ.

Diệp Phi khom lưng xem, trên bầu trời là một mảnh đen kịt, cô nhìn thấy hình ảnh dừng ở dải ngân hà.

Nhìn như vậy dải ngân hà đẹp không sao tả xiết, như vẩy mực đen, những ngôi sao đó tự như rải một dải kim cương nhỏ, có ánh sáng chợt lóe lên.

“Nhìn vào ngôi sao sáng nhất.

” Anh nói.

“Nhưng hình như mỗi một viên đều rất sáng mà……” Diệp Phi cẩn thận phân biệt.

“Vậy em nhìn kỹ hơn xem.

” Lê Tiện Nam đứng bên cạnh cô, cười hỏi cô, “Nếu không em ước một nguyện vọng đi.


“Có phải anh muốn em tìm mấy ngôi sao anh tặng em mấy năm trước không?” Diệp Phi nói, “Hôm nay không phải là ngày lễ, ước cái gì?”
“Thật thông minh.


“Cái nào đây……” Diệp Phi tìm kiếm một cách tỉ mỉ, nhưng mà kính thiên văn cũng không thể nhìn kỹ càng như vậy, cô nhìn một lúc lâu cũng không có phân biệt được.

“Em không……”
Diệp Phi mới quay đầu, đã lập tức rút lại lời nói.

Lê Tiện Nam mặc đồ ngủ đứng ở phía sau cô, bầu trời đêm tối đen, đầy những ngôi sao nhỏ, đèn hành lang trong sân Tây Giao sáng lên, có chút ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng.

Lê Tiện Nam giơ tay phải lên, có một sợi dây chuyền rơi xuống từ trong lòng bàn tay, mặt dây chuyền kim cương hồng hình trái tim, bên ngoài một vòng kim cương trắng nhỏ, lấp lánh trong ánh sáng ban đêm, còn sáng hơn so với các ngôi sao.

Diệp Phi cười rộ lên, cố ý hỏi anh, “Lê Tiện Nam, có phải anh cũng không tìm được ngôi sao kia không?”
“Đã biết được phương hướng đại khái.

” Lê Tiện Nam vẫn trả lời rất bình tĩnh, anh lắc lắc sợi dây chuyền trong tay.

Nhìn ngôi sao kia là giả, tặng dây chuyền cho cô là thật.


Lê Tiện Nam cho nàng khấu ở trên cổ.

Diệp Phi đưa ngón tay ra đếm, “Lê Tiện Nam, em có kim cương đỏ, có kim cương vàng, có kim cương hồng, có kim cương xanh…… Oa, em có thể mở một cái tủ bán được rồi!”
“Không phải em có rương kho báu sao,” Lê Tiện Nam vân vê sợi dây chuyền mảnh, “Rương kho báu của công chúa Phi Phi.


Diệp Phi bĩu môi nói, “Đó là rương kho báu vô giá của em.


“Em mới là vô giá.

” Lê Tiện Nam ôm lấy cô kéo cô đi vào.

Diệp Phi đã là nhân viên của thương hiệu trang sức kia, cô chụp ảnh gửi qua, như thể mở một chiếc hộp, muốn đoán xem có phải là bộ sưu tập cưới không hồi kết hay không.

Kết quả không lâu sau nhân viên trả lời cô ——
“Không phải, là kiểu dáng thiết kế riêng, nguyên bản là nhẫn bị sửa lại làm thành dây chuyền.


Nhân viên không chịu tiết lộ giá cả cho cô, chỉ mơ hồ nói là tám con số, thiếu chút nữa lên đến chín con số.

Diệp Phi hoảng sợ, đêm đó cẩn thận đem sợi dây chuyền này treo ở nơi cao nhất trong tủ trang sức của cô.

Lê Tiện Nam rửa mặt xong đi vào, thấy Diệp Phi ngồi trên ghế chống cằm nặng nề nhìn tủ trang sức chiếm nửa bức tường kia ——
Anh tặng quá nhiều, Diệp Phi phát hiện cái giá treo trang sức ban đầu mình đã có hơi chật chội, sau đó Lê Tiện Nam dành ra một bức tường trong phòng thay đồ cho cô.

Ánh đèn trong phòng thay đồ rất ấm áp, chiếu lên một nửa nửa bức tường đầy đồ trang sức kim cương lộng lẫy.

Diệp Phi sửng sốt không thôi.

Cô hỏi anh sao lại mua thương hiệu này, nếu không anh đổi sang mua của thương hiệu khác rẻ hơn đi, như vậy thật sự sợ anh phá sản.

Lê Tiện Nam nhéo cằm cô cúi người hôn cô, nói, “Vậy em có cảm thấy thương hiệu này rất giống husband và wife không?”
Diệp Phi suy nghĩ, “Sao anh không nói home và world?”
“Hửm?”
“Bến cảng ấm áp, tình yêu đến chết không thay đổi trong vũ trụ mênh mông.


“……”
Lê Tiện Nam bế cô lên, “Nhà thơ lãng mạn, nên đi ngủ rồi.


“Công chúa Phi Phi có rất nhiều kim cương!” Diệp Phi vẫn có một mặt ngây thơ.

“Là công chúa của Lê Tiện Nam.

” Anh bế cô đi về, “Bớt suy nghĩ nhiều như vậy đi, cũng không thể phá sản vì mua kim cương cho em, ngủ đi, công chúa rồng.


“Anh mới là công chúa rồng……”
Diệp Phi cười duỗi chân đá anh, Lê Tiện Nam lên giường, duỗi tay ôm cô lại đây, lòng bàn tay dán ở trên cái bụng nhỏ của cô, thản nhiên lại lười nhác nói, “Vậy em có thể trở thành Long Vương cùng anh không?”
“Trẻ con!”
—— là bến cảng ấm áp, cũng là sự lãng mạn vĩnh viễn đến chết không phai.

Thế giới đang phát triển nhanh chóng, bọn họ chậm rãi yêu nhau.

.


Đọc truyện chữ Full