DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bình Minh Màu Đỏ
Chương 32: 32: Phi Phi Nói Có Thể Thì Là Có Thể


Mất ngủ thực sự rất đau đớn, nhất là sau khi mất ngủ phụ thuộc vào nút bịt tai.
Mặc dù nút bịt tai ngăn cách tất cả mọi âm thanh, người giống như sống trong chân không, nhưng sự yên tĩnh như thế này càng giống một thế giới nhạt nhòa và lạnh lẽo hơn, tất cả những đau đớn đều sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại ở trong đầu cô rồi phóng đại tra tấn đầu của cô.
Diệp Phi không biết vì sao mình lại khóc, có rất nhiều thứ đều đồng loạt xâm nhập, thế giới nhạt nhòa kia bị hắt mực lên, nhuộm thành một vết bẩn lớn.
Cách rất lâu Diệp Phi mới cảm giác được điện thoại đang rung, cô lặng lẽ vùi vào trên giường khóc một lúc rất lâu, hốc mắt đau nhức, sờ tới, nhìn thấy dãy số hiện lên trên màn hình, cô có cảm giác không chân thật lắm.
Trên điện thoại hiển thị có ba cuộc gọi nhỡ của Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam hầu như sẽ không liên tục gọi cho cô mấy lần như vậy.
Rốt cuộc Diệp Phi cũng tỉnh táo, nghe điện thoại, giọng nói còn bị khàn khàn sau khi khóc, “Alo.”
Lê Tiện Nam ở bên kia có hơi yên tĩnh, chắc chắn là anh nghe ra là cô đã khóc trong giọng nói của cô.
Anh cầm điện thoại, tiếng hít thở vững vàng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, Diệp Phi ngồi trên giường trong của phòng một khách sạn nhỏ, nước mắt đã ngừng rơi.
“Khóc cái gì, anh còn có thể không cần em được nữa sao.” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, “Anh đến Quảng Đông nhận lỗi, được không?”
Diệp Phi ngây ngốc, rất lâu sau cũng không kịp phản ứng lại, “Anh…… Anh đến Quảng Đông làm gì?”
“Đi công tác thăm người thân.” Hình như là Lê Tiện Nam đang ngồi ở trong xe, bên kia mơ hồ nghe thấy được một vài âm thanh, giống như là xe đang chạy, anh cười nói, “Nào, gửi vị trí cho anh.”
“Anh thật sự…… Thật sao?” Diệp Phi ấp a ấp úng, một lúc lâu sau mới nói ra được một câu cũng không hoàn chỉnh.
“Anh đã từng lừa em lúc nào chưa,” Lê Tiện Nam nói, “Ở khách sạn đúng không? Trả lại phòng đi, anh đã ra khỏi sân bay rồi, gửi địa chỉ cho anh, anh đến đón em.”
Vốn dĩ là Diệp Phi đã không khóc nữa, nhưng nghe thấy một câu “Anh đến đón em” của anh, không ngăn được nước mắt rơi, đột nhiên nắm chặt điện thoại khóc lớn, trong mắt cô như thể có sợi dây bị cắt đứt, có làm như thế nào cũng không ngừng khóc được.
Giống như một người đàn ông một mình bung dù đã đi rất lâu dưới trong cơn mưa lớn, đột nhiên gặp gỡ một người khác, người này không chỉ che mưa chắn gió giúp cô, mà còn đưa cô về căn phòng ấm áp, hỏi cô có lạnh hay không, hỏi cô có đói bụng không, nói với cô không sao cả, sau này cô sẽ không bị mắc mưa nữa.
Diệp Phi nắm chặt điện thoại khóc rất lâu, mới nghẹn ngào nói ra mấy chữ, Lê Tiện Nam nghe thấy cô khóc, nói được, một lát nữa sẽ đến.
Lê Tiện Nam không cúp điện thoại, Diệp Phi nói với anh đã gửi địa chỉ rồi, nắm điện thoại, nghe thấy tiếng hít thở của anh, có rất nhiều mảnh vỡ ký ức trở về.
Mất ngủ cũng sẽ không đột nhiên khôi phục, lúc đó vừa đến Tây Giao, ban đêm tỉnh lại vài lần, Lê Tiện Nam luôn có thể tỉnh dậy trong vài phút, săn sóc hỏi cô có muốn nút bịt tai hay không.
Lúc đó rõ ràng ban đêm tỉnh dậy anh luôn thích uống nước đá, Diệp Phi nói buổi tối uống nước đá như vậy không tốt cho dạ dày, Lê Tiện Nam cười nói, được rồi, không uống nước đá nữa ôm em đi ngủ.
Khi đó cô cho rằng thật sự chỉ là ám chỉ mập mờ, nhưng lại không phải như vậy, cũng chính những chi tiết không thể nào đếm hết này, làm cho Diệp Phi chợt phát hiện ra, mình đối với anh đã không chỉ dừng lại ở tham luyến.
Diệp Phi rất khó nghĩ đến, rõ ràng nút bịt tai chỉ là thói quen của cô, sau đó lại thành trở thành khởi đầu của Lê Tiện Nam, cô rất khó tưởng tượng vào rạng sáng anh tự mình đi đến cửa hàng tiện lợi chuẩn bị ba bộ nút bịt tai cho cô, cũng rất khó tưởng tượng được ngày hôm qua anh lại tỉnh dậy từ khi nào, chuẩn bị bao lì xì và ô cho cô.
Diệp Phi càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, cô lau đôi mắt, thu dọn đồ đạc đi trả phòng.
Đêm giao thừa thật sự không có bao nhiêu người ở lại khách sạn, khách sạn trống trải không chịu nổi.
Diệp Phi trả phòng rồi đi ra ngoài, đứng trên đường lớn đợi Lê Tiện Nam, cho tới lúc này vẫn còn cảm thấy rất hoảng hốt, Yến Kinh ở phía bắc, Quảng Đông ở phía nam, Diệp Phi cầm điện thoại tìm kiếm, ước chừng hơn hai nghìn kilomet.
Diệp Phi ngây ngốc đứng ở trên đường lớn, Quảng Đông sau cơn mưa rất ẩm ướt, nhìn về phía xa không rõ lắm, đường phố xa xa giống như hoàn toàn chìm vào trong sương mù, cô mặc hơi ít, nhưng bất ngờ là cô lại không cảm thấy lạnh.
Cô giống như đang đường trên đường lớn đợi Lê Tiện Nam đến đón cô về.
Lang bạt lưu lạc nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào tới đón cô.
Thật ra Diệp Phi xuống dưới sớm, Lê Tiện Nam không cúp máy, cô không biết nói gì.
“Có lạnh không?” Lê Tiện Nam bất ngờ nói chuyện, “Trả phòng rồi?”
“Trả xong rồi, không lạnh.” Cô thành thật trả lời.
“Anh đến ngay đây rồi.”
“Ừm.”
“Ngốc rồi?”
“Không có……”
“Phi Phi.”
“Ở đây.”
Lê Tiện Nam cười cười, “Anh sắp đến rồi.”
Diệp Phi giơ điện thoại về phía trước xem, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đèn nhấp nháy và đèn đang bật sáng rẽ sang rồi chạy đến đây, nhịp tim Diệp Phi đập nhanh hơn, đèn xe sáng lên, xuyên qua lớp sương mù dày đặc ở phía trước.
Cô nhìn thấy rõ, là biển số có chữ G của Bắc Kinh, xe chạy đến đây.
“Lê Tiện Nam em thấy anh……”
Diệp Phi chạy tới, Lê Tiện Nam tự mình lái xe đến đây, anh nghiêng người sang mở cửa xe cho cô.

Trong xe rất ấm, có mùi hương xa lạ.
“Gấp cái gì đâu, chạy tới cũng không nhìn đường, đừng cúi đầu mà đi,” Lê Tiện Nam cười nói với cô, giọng Bắc Kinh cà lơ phất phơ bị anh nói ra vừa lười biếng vừa gợi cảm, anh dừng xe, cởi dây an toàn ra, nhìn khuôn mặt Diệp Phi, “Sao lại thế này, Phi Phi nhà chúng ta phải chịu ấm ức rồi?”
Suýt chút nữa Diệp Phi lại bật khóc, mở cửa xe ra ngồi lên, không quan tâm mà nhào về phía anh.
May mà Lê Tiện Nam tắt xe, cứ như vậy ôm cô.
Trong xe chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ, đường nét của anh cương nghị, cái ôm ấm áp, hơi thở có mùi thuốc lá thoang thoảng cũng rất có sức trấn an, anh còn mặc áo khoác và áo sơ mi, cà vạt bị cô làm lệch.
“Lê Tiện Nam…… Sao anh lại đến đây…… Tối hôm nay còn có vé máy bay sao……” Diệp Phi nhìn anh, nói năng lộn xộn, “Không phải hôm nay anh bận việc sao……”
Cô ngẩng lên từ trong lòng anh, đầu óc không còn suy nghĩ được gì, có cảm giác rất không chân thật.
Từ Yến Kinh đến Quảng Đông đó, hơn hai nghìn kilomet.
“Công làm sao có thể quan trọng bằng Phi Phi của chúng ta được,” Lê Tiện Nam duỗi tay, nhéo nhéo khuôn mặt cô, giọng nói rõ ràng là cưng chiều, “Sao có thể chịu ấm ức như thế được, anh dù có đi công tác cũng phải đến đây nhìn xem.”
“Anh thật sự đến đây công tác sao? Vậy anh đi giải quyết công việc của anh……” Diệp Phi lại nói năng lộn xộn, “Em…… Em không quấy rầy anh……”
Lê Tiện Nam ngồi ở trên ghế lại, cười nhìn Diệp Phi ở trước mặt.
Diệp Phi luôn là rất lý trí, cô luôn quá tỉnh táo quá bình tĩnh, lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Phi như vậy, hoảng loạn, đôi mắt khóc đến mức sưng đỏ, mí mắt hơi mỏng giống như bị ngâm nước sưng húp cả lên, lông mi ướt đẫm, đôi mắt mờ mịt.

Lúc nhìn thấy cô, thật sự là kinh ngạc và kích động, giống như một cô bé chịu nỗi oan ức lớn, trông cô giống như một đứa trẻ khi nhìn thấy anh.
Kỳ thật ngẫm lại, dù cô khi ở bên cạnh anh bình tĩnh và lý trí như thế nào, rốt cuộc cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, hay là tuổi mụ là hai mươi hai tuổi.
Lê Tiện Nam còn không biết sinh nhật của cô vào tháng mấy.
“Nghe không hiểu công việc là lấy cớ thôi à Phi Phi, tới gặp em chính là lý do, nào có nhiều công việc như vậy chứ.” Lê Tiện Nam sờ sờ mặt cô, nói đùa với cô, “Anh làm gì có công việc nào quan trọng đến mức mặc kệ em được.”
“Lê Tiện Nam……” Diệp Phi lại muốn khóc.
Lê Tiện Nam buồn cười rút một tờ giấy che đôi mắt cô lại.
Diệp Phi kìm nén nước về lại, nhỏ giọng hỏi anh, “Anh mua vé máy bay đến đây sao?”
“Chuyến bay cuối cùng đã đi từ sớm rồi,” Lê Tiện Nam bình tĩnh nói, “Anh đáp chuyên cơ đến đây thăm em, có vui không?”
“Anh…… Em còn cho rằng anh lái xe đến đây, em nhìn thấy đây là biển số xe Bắc Kinh……”
“Lái xe từ Yến Kinh đến đây, em muốn anh mệt chết luôn có phải không?” Lê Tiện Nam lại tiến đến gần, “Làm sao anh có thể lái xe đến mệt chết được, sau đó còn ai đón Phi Phi của chúng ta về đây?”
“…… Anh đến……”
Anh ái muội tiến đến gần, là muốn dỗ dành cô vui vẻ, Diệp Phi quẫn bách mặt nóng lên, đẩy đẩy anh, cũng không dùng sức quá nhiều.
Lê Tiện Nam nói, “Công ty có chi nhánh ở đây, có lúc đi công tác nên anh cho người đưa xe đến đây.”
Diệp Phi nhìn anh không nói lời nào.
Cô lại càng cảm thấy, anh hẳn là giống như sương mù, cô không thể nhìn thấu sương mù, sương mù tan ra, anh lập tức cho cô một bình minh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đó là vô số loại khả năng, là rung động thuở ban đầu.
“Lê Tiện Nam, rất xin lỗi,” Lồng ngực Diệp Phi đau nhói, cụp mắt xuống, áy náy nói, “Em gây thêm phiền phức cho anh……”
“Vậy thì Phi Phi của chúng ta, phải là một phiền phức vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, duỗi tay nhéo mặt cô, “Đi ăn cơm hay trở về?”
“Có thể trở về sao?” Diệp Phi hỏi anh.
“Không thể, nhưng Phi Phi nói có thể thì là có thể.”
“……” Diệp Phi hỏi anh, “Có trở về hay không?”
“Nghe Phi Phi.”
“Có thể trở về.”
“Được,” Lê Tiện Nam nghiêng người đến gần, giúp cô thắt dây an toàn, “Đã khóc bao lâu rồi?”
“Không biết.” Diệp Phi nín thở, trên người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng rất dễ ngửi, làm cho cô vô cùng an tâm.
“Được rồi, bạn nhỏ Diệp Phi chỉ mới rời xa anh mà đã khóc hết nửa ngày, tài xế của em sẽ đưa em về nhà.” Lê Tiện Nam như thế này là đang dỗ cô, “Đi thôi.”
“……”
Anh thật sự đang dỗ cho cô vui vẻ, ngữ điệu kia giống như là đang nói chuyện với một đứa trẻ.
Đầu óc Diệp Phi nóng lên, cũng mặc kệ dây an toàn, tiến gần hôn lên mặt anh một cái.
“Chỉ hôn một cái thôi à?”
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa……”

“Anh phải suy nghĩ lại,” Lê Tiện Nam nhìn GPS dẫn đường, “Một lát nữa sẽ nói cho em biết.”
“Được.” Diệp Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô một cái, “Còn được? Đem em đi bán rồi cho anh đếm tiền cũng được à?”
“Anh không nỡ.” Diệp Phi ngồi giống như một học sinh tiểu học, trả lời một cách nghiêm túc.
Lê Tiện Nam nhìn cô bật cười, vừa lái xe vừa hỏi cô, “Hôm nay phải chịu ấm ức lớn như thế nào đây, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy em khóc.”
“Rất lớn.” Diệp Phi thẳng thắn và thành thật trả lời anh, nhưng chưa nghĩ ra sẽ mở miệng ra nói với anh như thế nào.
“Được, nhớ kỹ rồi.”
“Anh nhớ kỹ cái gì?”
“Nhớ kỹ không thể để cho Phi Phi của chúng ta chịu ấm ức được.”
“Có phải là hôm nay em không……” Diệp Phi cắn môi, nói chuyện ấp úng, dù như thế nào cũng cảm thấy buồn bực trong lòng, có lẽ lé bệnh lấy lòng của cô lại tái phát, mở miệng muốn nói xin lỗi.
Trước kia luôn cảm thấy, không thể gây thêm phiền phức cho người khác.
Cho nên trong mối quan hệ này, Diệp Phi rất cẩn thận, mang theo một chút lấy lòng nho nhỏ, giống như ở bên anh hấp thụ được một chút ấm áp là đã rất thỏa mãn rồi.
Ngoại trừ anh ra, thật sự không có người nào đối xử tốt với cô như vậy.
Cô rất trân trọng điều đó.
Cô tin tưởng thế giới này tốt đẹp, tin tưởng tình yêu còn tồn tại, nhưng cô không thể tin được mình sẽ được yêu thương, cho nên Lê Tiện Nam đối xử tốt với cô, cô đã rất là mãn nguyện.
“Phi Phi,” Hiếm khi Lê Tiện Nam thay đổi giọng điệu của mình, anh đặt tay trên vô lăng, “Sinh nhật của em vào tháng mấy?”
“Ngày 28 tháng 3, làm sao vậy?”
“Ồ, Phi Phi của chúng ta là tiểu Bạch Dương à?” Lê Tiện Nam cười, “Thế này thì còn chưa tròn hai mươi hai tuổi đâu, còn thiếu hai tháng nữa, bạn nhỏ hai mươi một tuổi à, chịu một chút uất ức không phải hẳn là nên tìm người chống lưng cho em sao, trước kia không có, nhưng không có nghĩa là sau này không có, đã nói trước rồi mà, em chịu ấm ức, chỉ cần em nói với anh, anh cũng mặc kệ đúng sai, cán cân của anh sẽ nghiêng về phía Phi Phi của chúng ta vô điều kiện.”
“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi đặt tay ở đầu gối, nắm chặt túi xách, “Anh thế này không phải là thiên vị, mà là cưng chiều.”
“Cưng chiều thì sao chứ?” Anh trả lời như là một chuyện hiển nhiên, nói với cô, “Ngàn vàng khó mua được, anh tình nguyện.”
“……” Diệp Phi nhỏ giọng mắng, “Lỡ như anh chiều hư em thì biết làm sao bây giờ……”
“Vậy thì để anh chăm sóc.”
“……”
Rốt cuộc Diệp Phi cũng bị anh chọc cười, dù sao cũng đã đến sân bay rồi, thời gian này, sân bay cũng không có người.
Đại sảnh trống rỗng, chỉ có loa thông báo thỉnh thoảng vang lên.
Trước cửa sân bay cửa có người đang chờ, Lê Tiện Nam dắt Diệp Phi xuống xe, ném chìa khóa xe sang, lười biếng nói một câu, “Làm phiền anh rồi.”
“Không có gì, anh Lê.”
“Ừm, tôi đi đây.”
“Vâng, anh Lê.” Người đàn ông kia cầm chìa khóa xe gật đầu, đưa bọn họ đi vào.
Diệp Phi bị anh nắm tay, không hiểu chuyện gì, cũng ra dáng ra học theo gọi anh, “Cảm ơn anh Lê.”
“Cái miệng này của em, có phải là phải hôn em mấy lần mới có thể thân mật được không?” Lê Tiện Nam lười nhác liếc mắt nhìn cô, nắm tay cô đi vào.
Diệp Phi nhéo nhéo lòng bàn tay anh, bảo anh đừng nói lung tung.
“Đi thôi, về nào.” Một tay Lê Tiện Nam nắm tay cô, một tay khác lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi áo khoác, dẫn cô đi vào phòng dành cho khách hàng VIP.
Sau khi kiểm tra an ninh, một số máy bay đậu bên ngoài cửa sổ kính sát đất của sân bay, có những chuyến bay chậm rãi cất cánh dưới màn đêm.
Cách đó không xa cũng có một máy bay tư nhân đang đậu.
Diệp Phi đột nhiên nhớ tới, năm đó trên mạng nói rằng có một bộ phim quy mô lớn sẽ được khởi quay, là《Năm mươi độ》cùng hệ liệt của EL James, lúc ấy hãng cung cấp thông tin Reuters nói đã bắt đầu quay, có người qua đường đã quay được một đoạn ngắn.
Người sếp đã vì nữ chính hồn nhiên mà lái máy bay tư nhân để cho cô ấy ngắm cảnh đêm ở Seattle.
Vào thời điểm đó bộ phim được quảng bá là “quy mô lớn”, cho nên có không ít người trẻ tuổi chú ý, Diệp Phi có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ đi đọc nguyên tác một chút.
Cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ trải qua chuyện này?
Lê Tiện Nam thấy cô thất thần, hỏi cô đang suy nghĩ gì.
Sau khi Diệp Phi thành thật trả lời, Lê Tiện Nam nghe vậy thì bật cười, nghiêm mặt nói với cô, “Đừng, anh sẽ không lái máy bay, không giấy phép.”

“Đây là tiểu thuyết chiếu vào hiện thực sao?” Diệp Phi cảm thán một câu.
Lê Tiện Nam cười một tiếng nói, “Tiểu thuyết này không phải còn không phải là để bán chạy sao, tổng giám đốc kia…… Anh có đam mê kia sao?”
“……” Diệp Phi lại không thèm để ý đến anh nữa, chỉ quay sang suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Anh không có đó chứ?”
Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, búng vào trán cô một cái, ánh mắt nhìn cô có chút phong lưu lại có chút lưu luyến, “Đó cũng không phải là phong cách của anh, sao anh nỡ nhìn Phi Phi của chúng ta khóc được chứ.

Nhưng mà sở thích của mỗi người đều đáng được tôn trọng, có người thích cũng được, chỉ là anh không thích, cũng không muốn nhìn đau đớn, có phải là đã hứa với em cách đây không lâu rồi không?”
Nói xong, nhướng mày nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ.
Khuôn mặt Diệp Phi nóng lên, không để ý tới anh.
Lê Tiện Nam cười nắm tay cô.
Trên máy bay chỉ có mấy tiếp viên hàng không, phong cách bố trí trên máy bay này vừa nhìn đã biết là thường dùng trong công việc, Lê Tiện Nam hỏi cô có muốn ăn chút gì không, Diệp Phi không muốn ăn, lắc đầu.
“Được rồi, ngủ đi, ngủ một lúc là chúng ta sẽ đến nơi ngay.” Lê Tiện Nam tìm một cái chăn mỏng đắp lên cho cô.
Diệp Phi cũng không buồn ngủ, ghế mềm rất thoải mái, cô dựa vào bên cạnh nói chuyện một cách vô nghĩa với anh, “Lê Tiện Nam, anh làm gì đó?”
“Không phải em đọc tiểu thuyết sao, tự tưởng tượng đi.”
“Thiên lương vương phá (*)?”
(*) Thiên lương vương phá nguyên gốc “天凉王破”: là ngôn ngữ phổ biến trên mạng, tức là “Trời lạnh rồi, để cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”.

(Baidu)
“Phi Phi, đây là xã hội pháp quyền.” Lê Tiện Nam cầm chai nước vặn ra uống một ngụm, “Phải phá một cách hợp pháp.”
“……” Diệp Phi đặt cằm ở trên vai anh hỏi, “Vậy……”
“Vậy cái gì?” Lê Tiện Nam đưa chai nước cho cô, ánh mắt hỏi cô có muốn hay không.
Diệp Phi nhận lấy hỏi anh, “Vậy nếu anh không thích em nữa, có phải là em không thể lăn lộn nổi ở Yến Kinh nữa không?”
Lê Tiện Nam suýt chút nữa bị sặc, cười nhéo tay cô, “Em uống say rồi?”
Diệp Phi ngây thơ nhìn anh.
Lê Tiện Nam bị câu hỏi ngớ ngẩn này của cô chọc cười một lúc lâu, cúi đầu nhìn, hiếm khi Diệp Phi có được lúc ngây thơ như thế này, đây là một câu hỏi ngốc nghếch, nhưng anh cũng rất vui vẻ trả lời.
“Để anh suy nghĩ,” Lê Tiện Nam trầm ngâm nói, “Đúng vậy, em không sống nổi ở Yến Kinh nữa.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Em cũng không sống nổi ở trong nước nữa.”
“Hả?” Diệp Phi thật sự hơi căng thẳng một chút.
“Đúng, đến lúc đó đóng gói lại đồ đạc của em một chút, gửi lên mặt trăng, như vậy đã được chưa?”
“Lê Tiện Nam!” Cuối cùng Diệp Phi cũng ý thức được anh cố ý, ôm chăn đá anh.
Lê Tiện Nam không nhịn cười được, “Đọc ít đi một chút có không, sao có thể chứ, gửi lên mặt trăng rồi anh còn phải đi đón về.”
Diệp Phi chưa bao giờ cảm thấy từ ngữ của mình nghèo nàn như lúc này.
Rốt cuộc máy bay đã chậm rãi cất cánh.
Trong bóng đêm bao trùm, gần đây thời tiết ở Quảng Đông không tốt lắm, lúc máy bay chậm rãi lên cao, mặt đất khép lại một lớp sương trắng xóa.
Cô nắm lấy tay Lê Tiện Nam theo bản năng.
Lê Tiện Nam nắm ngược lại tay cô như là trấn an.
Máy bay tiếp tục lên cao, cuối cùng sương mù cũng tan đi một ít.
Cô nhìn về phía xa, giống như còn có thể nhìn thấy một một vầng trăng sáng.
“Lê Tiện Nam, em hỏi anh cái này.”
“Em hỏi đi.”
Trên máy bay rất yên tĩnh, tiếp viên hàng không cũng không đến quấy rầy, chỉ có một lần đến đưa trái cây.
“Nếu em muốn đi, muốn làm việc, anh cảm thấy có thể không……”
“Muốn làm cái gì thì làm cái đó, học lên thành nữ tiến sĩ trở về là vừa vặn, rồi trở về bù đắp tình cảm cho anh.”
“…… Lê Tiện Nam!” Diệp Phi bảo anh đứng đắn một chút.
Lê Tiện Nam nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô bật cười, cuối cùng anh nghiêm mặt nói, “Thật sự, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, có chút cảm tình, không phải là mượn chuyện đối xử tốt với em để trói buộc em, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, lúc trước anh đã nói với Triệu Tây Chính một câu.”
“Nói cái gì?” Diệp Phi hỏi.
“Anh nói, Diệp Phi không có định nghĩa,” Lê Tiện Nam nói với cô, “Mấy lần trước cũng không nghiêm túc nói những chuyện này với em, em cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, muốn tiếp tục tiến về phía trước là tốt, em làm cái gì cũng được, tuy rằng bình thường cũng là chuyện tốt, nhưng em không muốn là người bình thường, cũng đừng đem cuộc đời của em hiến dâng cho sự vô tri và tầm thường.”
“Anh làm sao biết được em không muốn làm người bình thường……”
“Có phải thi đại học là Trạng Nguyên không?” Lê Tiện Nam nói, “Nếu em thật muốn là người bình thường, em cũng sẽ không thi đậu vào Đại học Yến Kinh.


Tuy rằng sinh viên Đại học Yến Kinh cũng không ít, lại có mấy Trạng Nguyên Khoa văn, nhưng lại có mấy Diệp Phi?”
“……”
“Không cần lo lắng người khác nghĩ như thế nào, người khác nghĩ như thế nào không quan trọng, câu nói kia của Sử Thiết Sinh không phải đều bị bao nhiêu người chê bai sao, vả lại cứ nhìn vào sự nghi ngờ của người khác như một bóng ma, và mạnh dạn đi con đường đêm của em.”
Diệp Phi ngửa đầu nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam vỗ vỗ tay cô, “Em ngủ một lúc đi, thấy em hôm nay đã rất mệt mỏi rồi.”
Thật ra Diệp Phi còn muốn hỏi một câu nữa ——
Vậy còn anh.
Nếu em đi, còn anh thì sao?
Đó có thể là dấu chấm hết không?
Nhưng cuối cùng Diệp Phi cũng không hỏi ra.
Lê Tiện Nam đoán được cô còn muốn nói gì đó.
Kỳ thật dựa theo sự phát triển này —— hẳn là anh đã đưa một lời hứa hẹn, để cho cô có thể an tâm.
Nhưng Lê Tiện Nam lại không.
Lý tưởng của cô nhiều như vậy, lý tưởng của cô không thể đắm chìm trong những ngày đêm cùng anh để rồi bị tiêu hao.
Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn Diệp Phi, có lẽ là Diệp Phi thật sự mệt mỏi, dựa vào trên vai anh ngủ gà ngủ gật.
Nói như thế nào đây ——
Hôm nay sau khi cô đi, Tây Giao đã trở nên trống vắng, thật ra cũng chỉ mới một lúc mà thôi.
Anh nghe thấy cô xuống giường, cũng biết được cô hôn lên khóe môi anh, nói với anh sẽ trở về sớm một chút.
Lê Tiện Nam không có cách nào nói lời tạm biệt với anh, anh cũng không hề thích cái từ tạm biệt này một chút nào, thậm chí sinh ra một loại sợ hãi vô hình đối với từ này, sẽ làm cho anh rơi vào một loại lo âu, vì thế một lần nữa bắt đầu phụ thuộc vào đá lạnh để làm mình bình tĩnh lại.
Cơn ác mộng thời thơ ấu cũng thật sự ảnh hưởng đến những ngày tháng sau này.
Nàng đi rồi tây giao thực không, Lê Tiện Nam uống hết ly nước đá này đến ly khác, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được, luôn có một loại cảm giác tim đập mạnh không thể hiểu được, cứ cách một lúc là lại xâm nhập vào sâu hơn một chút.
Ví dụ như đi vào phòng tắm nhìn ly đánh răng của cô dính những giọt nước.
Hay là nhìn thấy một đống đồ ăn vặt và hạt dẻ cười ở trong phòng khách.
Rồi lại đến điện thoại cũng vừa vặn rung lên, cô nói sắp lên máy bay.
Bình thường Lê Tiện Nam cũng không quá say mê với công việc, lại phá lệ đi công làm vào đêm giao thừa, kết quả thì sao?
Cuối cùng vẫn bởi vì một cuộc điện thoại, như thế nào cũng không yên lòng.
Anh quý trọng mỗi một ngày, mỗi một đêm được ở bên cạnh cô.
Nhưng anh cũng đủ tỉnh táo để biết, cô còn trẻ, còn có được vô số cơ hội và tương lai.
Giữa bọn họ, cũng không phải mối quan hệ xác thịt dính hơi tiền.
Là anh tự dành cho cô sự chân thành của anh, cô cũng như thế, cô gái nhỏ này dường như yêu đương với anh một cách thuần khiết —— Mặc dù chưa từng nói rõ ràng, nhưng ít ra anh nghĩ là như vậy.
“Phi Phi, em còn trẻ, em có thể không hiểu chuyện.” Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, thấp giọng nói một câu, lại dừng một chút, “Anh phải suy nghĩ cho em.”
“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi không ngủ, nghe thấy lời anh nói, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Lúc em đi, anh sẽ không đi tiễn em, nhưng lúc em trở về, anh sẽ đi đón em.” Lê Tiện Nam lặng im một hồi, nói với cô, “Anh đi đón em, em trở về cùng anh.

Không phải là anh đi tìm em, cũng không phải là em đến tìm anh.

Là em trở về, anh đi đón em.”
“……”
“Phi Phi, anh không đòi hỏi gì, đừng nói tạm biệt với anh.”
Tác giả có điều muốn nói:
Ông chủ Lê: Đúng vậy, chia tay thì đóng gói đưa lên mặt trăng, sau này đừng trở về.
Phi Phi: Anh có bản lĩnh này không?
Ông chủ Lê: Đây không phải là những gì Phi Phi của chúng ta nói sao.

“Đừng dâng hiến cuộc sống của bạn cho sự vô tri biết và tầm thường”, câu gốc là: “Đừng ném thời kỳ hoàng kim của bạn đi, không lắng nghe những điều nhàm chán, không cố gắng giữ lại những thất bại vô vọng, không cống hiến cuộc sống của bạn cho sự thiếu hiểu biết, tầm thường và thô tục.” Từ Bức chân dung của Dorian Gray.
Và xem những nghi ngờ của người khác như một bóng ma, mạnh dạn đi trên con đường đêm của bạn.

— Sử Thiết Sinh.


Đọc truyện chữ Full