DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bình Minh Màu Đỏ
Chương 13: 13: “phi Phi Em Có Thể Xem Đây Là Ngoại Lệ”


Lúc Lê Tiện Nam hỏi cô là thứ hai, Diệp Phi tính toán ngày, đánh dấu vào ngày thứ bảy trên lịch để bàn ở phòng làm việc.

Đến thứ ba, Hoàng Linh tag Diệp Phi ở trong nhóm công việc, đã gửi cho cô một dãy địa chỉ, bảo cô ngày mai đến xưởng in để ký tên cho cuốn sách mới của Lộc Phan Đạt.

【Hoàng Kiên Kiên: @Diệp Phi, đã gửi chữ ký của Lộc Phan Đạt cho cô rồi, ngày mai đi so sánh rồi ký, 3000 cuốn, tám giờ sáng đến đó.


Sau đó gửi đến một chữ ký ở trong nhóm, Diệp Phi nhấn mở hình ảnh —— nhớ kỹ trước, là Lộc Phan Đạt viết chữ mảnh xinh đẹp, Diệp Phi chưa bao giờ biết tác giả này đến tột cùng là trông như thế nào, tài khoản Lộc Phan Đạt cũng là Hoàng Linh đang hoạt động.

Tác giả này, giống như một quyển sách yêu thầm sau khi xuất bản thì không có tin tức gì nữa, toàn bộ tác phẩm sau đó đều là bản thảo súng.

Lúc trước Millie nói, bút danh mới của Lộc Phan Đạt là Tây Mạn, cô tìm kiếm ở trên Weibo, chỉ có một tài khoản mà thôi, ra một quyển truyện tình yêu ngọt ngào hằng ngày, fans đã có mười mấy ngàn người, nhưng một tài khoản Weibo cũng không có.

Diệp Phi bởi vì muốn dậy sớm đi đến xưởng in ký tên, cho nên ngày đó sau khi Lê Tiện Nam đến đón cô cùng nhau ăn cơm, Diệp Phi nói, “Anh đưa tôi về ngõ nhỏ Hòe Tam đi, ngày mai chắc là hơn sáu giờ tôi đã phải dậy rồi, tôi thấy xưởng in quá xa.


Lê Tiện Nam cũng không cự tuyệt, từ lúc này, còn mười ngày nữa là đã đến tết.

Xe chạy ở trên đường cái, nhìn thấy có công nhân treo đèn lồng đỏ ở cả hai bên đường.

Lúc Lê Tiện Nam chờ đèn đỏ hỏi cô, “Tết này đã có dự định gì chưa?”
“Vẫn chưa biết.

” Diệp Phi nói đến đây lại bất giác có hơi lo lắng.

Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô một cái, Diệp Phi cũng không quá dính anh, đoán chừng có thể tết cũng sẽ rất bận rộn như anh.

Nhưng cô không dính người như vậy, thái độ như gần lại như xa, làm cho Lê Tiện Nam mất tập trung trong mấy giây.

Xe phía trước chắc là một tài xế mới, đã hết đèn đỏ nhưng vẫn rề ra chưa chạy đi, xe phía sau liên tục bấm còi, có một chủ xe Audi hạ cửa sổ xe chửi bới người đó bằng giọng Bắc Kinh.

Diệp Phi đi phía trước cũng nhìn thoáng qua, tay Lê Tiện Nam tay đặt ở trên tay lái, một đôi tay sống trong nhung lụa, giống như chủ nhân của nó trời sinh đã mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Có vẻ như nó nên được để nói về một cái gì đó.

Cô do dự vài giây, cảm thấy quan hệ của hai người dường như cũng không giống như vậy.

“Vậy…… Tôi có kế hoạch gì, tôi sẽ nói trước cho anh.

” Diệp Phi mím môi, nói một câu.


“Được.


“Đến tết anh sẽ rất bận rộn sao?” Diệp Phi cố ý nói chuyện với anh, thấy tâm trạng của anh không tốt lắm.

“Cũng không có gì quá bận rộn, về nhà mấy lần, đánh bài với Triệu Tây Chính,” Lê Tiện Nam thường thường là một bộ dạng lười nhác, dựa vào trên ghế lái, giọng Bắc Kinh trầm thấp vô cùng có cảm giác.

Diệp Phi nhìn anh, bỗng nhiên cũng nhớ tới lần nào đó, hơn mười hai giờ đêm còn đang chỉnh sửa bản thảo, Lê Tiện Nam chỉ nằm ở bên cạnh, thỉnh thoảng nói với cô vài câu.

“Mệt mỏi thì đừng chịu đựng, công việc gì khiến em phải liều mạng như vậy, tăng ca đến giờ này, phải trả biết bao nhiêu tiền làm thêm giờ đây.

” Sau một lúc, anh lại duỗi tay sang gập laptop của cô lại.

Diệp Phi buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, bên cạnh có một chai thuốc nhỏ mắt bạc hà.

Ngày đó vô cùng buồn ngủ, Lê Tiện Nam chống người ngồi dậy, giường lớn rung chuyển một chút, nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cô, mí mắt chua xót mơ hồ.

Lê Tiện Nam tiến đến gần, ngón tay thon dài nhéo khuôn mặt cô lắc lắc, mỗi một câu nói bằng giọng Bắc Kinh đều mang theo một loại nuông chiều không thể không chế được, khiến cho người ta chìm xuống, “Ôi trời, buồn ngủ như thế này, mèo con buồn ngủ…… Nhìn xem Phi Phi của chúng ta mệt mỏi rồi.


Đó cũng là một trong số ít lần anh trực tiếp ép Diệp Phi đi ngủ.

Ngày đó cơm tối được giao đến Tây Giao, Diệp Phi đi vào phòng bếp rửa cam, mở vòi nước, nước chảy ra lại là nước ấm.

Cô gần như sẽ không hỏi anh kiểu như là, nước này được thêm máy nước nóng từ khi nào, cũng giống như là không thể nào tìm ra được.

Anh cũng không hề nói gì, giống như đèn đường ở ngõ nhỏ Hòe Tam, giống như nhà anh đột nhiên thay đổi có nước ấm.

Diệp Phi rửa sạch cam, Lê Tiện Nam không thích lắm, cam này là Diệp Phi mua đến đây, như vậy tủ lạnh nhà anh sẽ bớt trống rỗng hơn.

Khi Diệp Phi cắt xong bưng ra, Lê Tiện Nam còn đang ngồi trong sân cho cá ăn.

Cô bưng cam, đứng ở bên ngoài, nhìn Lê Tiện Nam ngồi trên ghế xích đu, trong sân có một cây hải đường rất lớn, lúc đó cô còn không phân biệt được là cái gì, Lê Tiện Nam nói là cây hải đường, đã trồng mười mấy năm, nở hoa vào tháng năm và tháng sáu, mùa đông trần trụi, vì vậy Diệp Phi lên Baidu tìm kiếm ảnh của cây hải đường khi nở hoa.

Tự nhiên nghĩ đến, tháng tư, tháng năm hoa hải đường nở rộ, dáng vẻ của Lê Tiện Nam ngồi ở trên ghế xích đu cho cá ăn, ao nước trong suốt tĩnh lặng, người khác rơi vào trong sự tục tằng, mà anh nhất định là mỗi một dòng thơ.

“Trong nhà có nước ấm, không thể là bởi vì tôi nên mới lắp đặt đó chứ?”
Diệp Phi bưng cam đi ra, giống nói giỡn cũng như là thuận miệng hỏi một câu.


Trong tat Lê Tiện Nam bưng một cái dĩa gốm sứ, trong dĩa là vụn thức ăn của cá, có lại một chút chưa được ném xuống nước.

Nhìn Diệp Phi đi ra, cô gái nhỏ gầy gò, mặc một cái áo len trắng rộng thùng thình, trên vai áo len trắng có mấy cúc kim loại, mở ra một cái, lộ ra xương quai xanh như trăng non, làn da trắng nõn, dưới bóng đêm giống như trở nên mềm mại, nhẹ nhàng.

Cô sợ lạnh, đi ra chưa được vài giây chóp mũi đã đỏ lên.

Lê Tiện Nam cũng chỉ khoác một cái áo khoác dáng dài ngồi ở đây, thấy Diệp Phi đi ra như vậy, anh duỗi tay kéo qua, ôm cô lên trên đùi, áo khoác trùm lấy, giống như là đang cùng nhau bao bọc lấy cô.

Kỳ thật cái áo khoác kia cũng không phải là ấm áp, mà là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người anh, xuyên qua áo sơ mi mỏng được là ủi cẩn thận, dĩa cam bị anh đặt ở trên bàn trà.

“Trong nhà chỉ có hai người, em nói xem?”
Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, ôm cô, vụn thức ăn của cá rơi xuống từ trên đầu ngón tay anh, giọng điệu đa tình lười biếng.

Diệp Phi cầm một miếng cam cắn một ngụm, mọng nước, lcũng rất ngọt.

Lê Tiện Nam nghiêng đầu liếc mắt một cái, cô cứ như vậy vừa ăn cam vừa nhìn anh cho cá ăn, cũng không nói gì nhiều, yên tĩnh, xoa dịu sự nóng nảy của anh.

“Tôi nếm thử.

” Anh chậm rãi mở miệng, một bàn tay ôm lấy eo cô trong lớp áo khoác, lòng bàn tay ấm áp luồn vào thăm dò từ vạt áo len của cô, ôm lấy cô, như là một cảng tránh gió, cơ thể mềm mại của cô gái trong lòng chọc người ta động lòng.

Diệp Phi cầm một miếng khác ở trong dĩa, Lê Tiện Nam cũng không nhúc nhích, cứ như vậy nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế xích đu kia, chờ cô đưa đến.

Điều này thật sự không thể nói là trong sạch gì, đôi mắt quyến rũ, bị bóng đêm phủ lên một nét bút tình ý triền miên, một chút gió đêm tiến vào, nhiệt độ trên eo cô càng hấp dẫn người khác hơn.

Diệp Phi mím môi, đưa đến, Lê Tiện Nam cười sự đơn thuần của cô, Diệp Phi không rõ nguyên nhân mà nhìn anh.

Lê Tiện Nam rút tay từ nàng bên hông cô ra, áo khoác có hơi mở ra, đôi tay khô ráo của anh lần theo ra sau cổ cô vu.ốt ve, giống như là âu yếm vu.ốt ve từng chỗ khớp xương hơi nhô ra vài cái, cuối cùng hướng về phía trước, sau đó ấn vào sau gáy cô đè xuống.

Rõ ràng là mùa đông còn chưa kết thúc, mà ở bên cạnh anh lại như một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

Vị cam ngọt ngào, rối rắm khó phân biệt.

Cây hải đường đa tình ở trước đình vẫn còn khô héo, tiêu điều, bỗng nhiên cô nghĩ đến tháng bốn tháng năm, có thể cùng anh ngắm nhìn khung cảnh này hay không?
Khi nụ hôn kết thúc, nhìn thấy Diệp Phi thất thần, anh nhét cái dĩa thức ăn cho cá vào trong tay cô.

Diệp Phi ném một lượt, trong ao lập tức nổi lên từng đợt gợn sóng nhè nhẹ, cá Koi đồng loạt nhảy lên từ dưới đáy nước, há miệng cướp lấy.

Lê Tiện Nam bật cười, Diệp Phi bưng cái dĩa quay đầu lại nhìn anh, hiếm khi được nhìn thấy nụ cười thật sự của Lê Tiện Nam, không biết là bởi vì nụ hôn kia hay là nhìn thấy những con cá này.


Có một số người không thể nhìn quá gần, càng đến gần, càng lún sâu hơn.

“Hôm nay thật sự trở về?” Giọng nói của Lê Tiện Nam có hơi khàn khàn, hô hấp rất mềm rất nhẹ lướt qua cổ cô.

“Tôi ở đây chờ anh ngủ rồi đi, ngày mai tôi phải dậy quá sớm.


“Được.

” Lê Tiện Nam lấy cái dĩa trong tay cô lại thả lên trên bàn, dứt khoát bế cô lên, “Đợi lát nữa tôi cho bảo vệ Tây Giao đưa em về.


Ngày đó Lê Tiện Nam cũng buồn ngủ sớm, trêu ghẹo nói đêm nay cũng ở đây đi, ngày mai lúc tỉnh dậy thì thầm một lúc, anh bảo Kha Kỳ đưa cô đi.

Diệp Phi ngồi dựa vào đầu giường, anh đưa cho cô một quyển sách bảo cô đọc.

“Hình như là bà Triệu đã trở về được hai ngày nay rồi, dù như thế nào tôi cũng phải trở về xem một chút, buổi đêm không về ngủ lâu như vậy, lỡ như bà ấy thấy tôi không phải là người tốt thì sao.


Lê Tiện Nam cười, hiếm khi đùa giỡn với cô một chút, “Tôi cũng không phải là người tốt gì, em ở cùng với tôi, Phi Phi, còn là người tốt sao?”
Nói như vậy, anh mở mắt ra, đôi mắt hai mí rất sâu, trong mắt ẩn giấu một tia lưu tình, giống như ban ngày là hình tượng lạnh lùng, ban đêm bước xuống đài cao, thứ kiêng kị sâu xa nhất chính là tình d.ục.

Trong tay Diệp Phi cầm một quyển sách, chuyển lực chú ý từ trên mặt anh đi, một lần nữa đọc sách, kết quả không biết anh lấy được mấy quyển sách của D.

H.

Lawrence từ khi nào, trong tay cô là quyển《Tình nhân của phu nhân Chatelle》.

“Sao anh lại mua những thứ này……”
“Cái này không phải, nhìn xem Phi Phi của chúng ta bình thường đều thích cái gì?”
Anh lại nhắm mắt lại, giọng nói mang theo sự mệt mo, vòng tay quanh eo cô, ngón tay khẽ cuộn lại qua lớp quần áo cọ vào thắt lưng cô.

Diệp Phi cố gắng làm cho mình bình tĩnh.

Lê Tiện Nam không hề buồn ngủ, nghe cô trò chuyện, so nước đá càng khiến cho người ta bình tĩnh hơn.

“Những thứ tôi thích không nhiều lắm.


“Có thời gian, nói cho tôi biết một vài thứ là được.

” Lê Tiện Nam cũng đáp lại một câu.

Diệp Phi ôm sách, có chút muốn nói lại thôi.

“Có chuyện thì cứ nói, tôi luôn lắng nghe.


” Anh không mở mắt, cũng có thể đoán được vẻ mặt của cô.

“Tôi không có gì muốn nói,” Diệp Phi muốn cúi đầu đọc sách, kết quả những chữ chì đúc đó có làm như thế nào cũng không thể vào được, “Cuộc sống của tôi cũng rất nhàm chán,việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, không cảm thấy có cái gì tốt.


Lê Tiện Nam lại lười nhác mở mắt nhìn cô, vẻ mặt của Diệp Phi bình tĩnh —— rất không hiểu được cô gái này, quá hiểu chuyện, nói cái gì, nghĩ cái gì cũng đều cất ở trong lòng.

Lê Tiện Nam cử động, tay theo đó, đặt ở vị trí gần với trái tim cô.

Diệp Phi hoàn toàn có hơi rối loạn, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.

Lòng bàn tay của Lê Tiện Nam đặt ở trên lồng ngực cô, dịch xuống thêm một chút nữa, trái tim đập kịch liệt.

“Phi Phi, cho dù bên ngoài trời đã tối rồi, nhưng đàn ở Đàn Cung Tây Giao này vẫn luôn sáng lên vì em,” Lê Tiện Nam nhìn khuôn mặt cô, tay vẫn đặt ở trên lồng ngực cô, đốt ngón tay cuộn lại, mẫn cảm cọ vào trái tim đang đập, rõ ràng nên là mập mờ, nhưng lại là thâm tình, “Muốn nói, tôi sẽ nghe, không muốn nói cũng không sao ——”
Diệp Phi cảm thấy lời này còn có nửa câu sau.

Lê Tiện Nam khẽ cười khẽ một tiếng, “Phi Phi, em có thể xem đây là ngoại lệ.


Tốt xấu gì, tất cả đều là ngoại lệ.

Ngón tay nắm chặt quyển sách của Diệp Phi hơi thu lại một chút lực, bàn tay kia không giống như nắm lấy nhịp tim cô, càng như là bóp chặt cổ cô, làm cho ngay cả hô hấp của cô cũng có hơi dồn dập.

Là đang tỉnh táo nhìn bản thân mình giãy giụa trong vũng bùn này.

Rốt cuộc Lê Tiện Nam cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi.

Diệp Phi thất thần nhìn anh, tấm rèm cửa sổ trong phòng khép hờ, ánh trăng thưa thớt rơi xuống chính giữa mi tâm anh, mới bao lâu, Diệp Phi đã sắp đã quên anh mắt khi lạnh lùng của anh trông như thế nào rồi.

Nhiều nhà văn đều ca ngợi tình yêu và dụ.c vọng, Diệp Phi lại cảm thấy tình yêu chính là mùa đông năm 2013.

Chưa chắc phải mở mắt ra, cũng có một nơi sáng sủa.

“Nhưng tôi cũng không thể luôn luôn là một ngoại lệ,” Diệp Phi nhỏ giọng nói, “Đèn ở Tây Giao, cũng không thể vẫn luôn sáng được.


Lê Tiện Nam nhắm mắt lại, bàn tay phủ lên trên tay cô, không dời đi, rõ ràng là anh không ngủ, nghe lời này của cô, theo bản năng siết lại, nắm chặt không buông ra.

“Lỡ như có thể thì sao?” Lúc Lê Tiện Nam buồn ngủ, mỗi một câu dùng giọng Bắc Kinh nói ra giống như màn đêm ngủ say, có loại hơi say thoải mái, “Phi Phi, em đã từng nghe chưa, trước kia người Bắc Cực bởi vì trời giá rét, vừa nói chuyện đã lập tức biến thành băng, sợ đối phương không nghe thấy, thì đã về nhà đốt lửa chậm rãi nói rồi nghe.

Ban đầu tôi không muốn giữ em ở lại, nhưng hết lần này đến lần khác em luôn là ngoại lệ, chuyện ngoại lệ này, ai biết có phải là không có vô số lần khác nhau nữa hay không?”
Đôi mắt Diệp Phi cụp xuống, để anh nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt dừng ở trên mặt anh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, lời nói ra giống như sao hỏa, gió núi thổi tung cả một vùng lớn, đốm lửa thiêu rụi cả thảo nguyên, thiêu cháy hết lý trí đêm nay, trái tim thẳng thắn thành khẩn rơi vào trước mắt anh —— yêu hay không yêu, rồi cô lại nhút nhát, không dám miệt mài theo đuổi.

.


Đọc truyện chữ Full