Cách một tấm bình phong tranh thủy mặc rất lớn.
Phó Thanh Hoài đứng trước bàn một cái bàn, trên sống mũi cao thẳng đang đeo một cái kính gọng vàng có dây, tròng kính như mạ một lớp ánh sáng lên hàng mi đen bóng, anh đang vô cùng nhàn nhã cắm một cành hoa sơn trà trắng tinh khiết vào trong cái bình cổ.
Nắng thu len lỏi qua ô cửa kính, cánh hoa sơn trà chậm rãi nhỏ xuống một giọt nước óng ánh trong vắt.
Bỗng nhiên.
Giọt nước ẩm ướt mang hương thơm từ từ rồi nhanh chóng chảy qua ngón tay đẹp đẽ của Phó Thanh Hoài.
Bên trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Bình phong tranh thủy mặc bị bao quanh bởi làn khói lượn lờ bốc lên từ lư hương bên cạnh, khiến vóc dáng cao lớn đĩnh đạc thêm mấy phần mờ ảo, nhưng lại không che giấu được khí chất lạnh lùng như trúc, một sườn mặt thanh nhã cao quý.
Mấy phút sau.
Lương Triệt nhẹ nhàng bước lên lầu rồi đi vào, thấp giọng nói: "Phó tổng, đổng sự trưởng tập đoàn Yến thị đến."
-
Do có khách quý đến bàn chuyện làm ăn, nên hôm nay rạp hát nổi danh nhất chỗ này không nhận khách lạ.
Hành lang dài vắng lạnh sáng đèn, Phó Thanh Hoài từ phòng bao đi ra ngoài sau đó bước thẳng vào phòng trà, Yến Bạc Ngôn đã chờ sẵn bên trong hồi lâu, đang ngồi trên ghế salon nhấc tay pha trà.
Nghe thấy động tĩnh mới quay đầu lại, thấy anh cuối cùng cũng đã tới, ông ta nhanh chóng đứng dậy cài nút áo khoác tây trang, kéo ghế cho anh rồi trêu chọc: "Bây giờ gặp cậu càng ngày càng khó nha."
Phó Thanh Hoài cũng thuận theo mà ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Mấy ngày gần đây, khí trời cuối thu ở Lịch Thành không được tốt lắm, trong lòng Yến Bạc Ngôn biết thói quen của vị này, bảo thư ký bưng một ly rượu mạnh tới trước.
Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy thư ký cung kính không tiếng động rót rượu ra ly, ông ta mới bắt đầu vội vàng vào vấn đề chính, lấy ra hợp đồng của một hạng mục đã được chuẩn bị sẵn, chậm rãi đẩy dọc theo mặt bàn về phía trước.
Ngón tay dài như ngọc của Phó Thanh Hoài bưng ly rượu chậm rãi đưa lên.
Nhưng lại không nhấp môi.
Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng hơi híp lại, tầm mắt ngừng trong chốc lát, nhếch miệng cười nhạt:
"Yến đổng, hạ hết vốn gốc như vậy à?"
Trong giới kinh doanh ai chẳng biết, cả đời Yến Bạc Ngôn làm ăn buôn bán rất tốt, thứ duy nhất khiến ông ta không thuận buồm xuôi gió, chính là trong nhà có một thằng con độc nhất suốt ngày ăn chơi lêu lổng, cho nên lần này ông ta phải chắp tay dâng hạng mục vài tỷ cho người ta, cũng là để cầu xin vị này: "Thanh Hoài, niệm tình giao tình của hai nhà chúng ta mấy năm qua, cậu đại phát từ bi giúp tôi chỉ bảo dạy dỗ ba năm..."
"Ba năm thôi, để cho Yến Hàng theo bên cạnh cậu làm một trợ lý nhỏ cũng được."
Phó Thanh Hoài hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng miết ngón tay quanh thành ly.
Yến Bạc Ngôn hiểu rõ Phó Thanh Hoài, ai cũng nói Phó gia sinh ra một vị tổ tông, lời này không phải giả.
Loại đỉnh cấp hào môn vọng tộc to lớn phức tạp như Phó thị, không thiếu chuyện đấu đá tranh quyền đoạt vị trong nội bộ, mà anh lại là đứa con nhỏ nhất của ông cụ Phó, trẻ tuổi nhưng bối phận lại cực cao, đứng hàng thứ ba, lúc còn thiếu niên đã áp chế được hai người anh vẫn luôn như hổ rình mồi, trông coi toàn bộ sinh tử của cả gia tộc.
Chỉ đơn giản nhìn điểm này thôi.
Yến Bạc Ngôn đã rất tin tưởng đưa đứa con trai độc nhất đến bên cạnh Phó Thanh Hoài, khoản mua bán này, chỉ có lợi không hại.
Yên lặng hồi lâu.
Ông ta vẫn nhìn chằm chằm gương mặt vô cùng trầm tĩnh tuấn mỹ của người đàn ông trẻ tuổi, bỗng nhiên sáng tỏ, vài tỷ này e rằng vẫn chưa đủ thỏa mãn khẩu vị của anh, vì vậy nhịn đau tăng thêm tiền cược nói:
"Mảnh đất phía bắc cũng cho cậu."
Phó Thanh Hoài nghe vậy, mới híp mắt nhấp rượu, đôi môi mỏng ướŧ áŧ chậm rãi khạc ra mấy chữ: "Yến đổng khách khí rồi."
Chân mày nhíu chặt của Yến Bạc Ngôn giản ra, dường như sợ anh nhất thời đổi ý, ngay cả trà cũng không uống hết, đột nhiên ngồi thẳng dậy nói:
"Tôi ra ngoài báo cho thằng nhóc đó một tiếng..."
Dĩ nhiên là Phó Thanh Hoài ngầm cho phép, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn xuống sân khấu lộ thiên bên dưới phòng trà.
**
Bên cạnh sân khấu, Yến Hàng mặc một bộ tây trang tinh xảo đang chuyên chú vung tiền chơi vui vẻ, nhìn thấy cha ruột đi xuống lầu, ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, vẻ mặt hài hước nhạt nhẽo:
"Có phải con bị trả hàng rồi phải không?
Ở bên ngoài dạy con không được tốt lắm, Yến Bạc Ngôn trầm giọng nói:
"Lão tử vừa mới đóng học phí giá trên trời cho anh, nếu anh dám làm mất thể diện ở bên ngoài...."
"Thì một phần di sản cũng sẽ không để lại cho cậu ấm chơi bời lêu lổng như con chứ gì."
Yến Hàng đã thuộc làu làu câu này rồi, lười biếng nhét phần tiền còn lại vào túi quần, dựa vào cây cột bên cạnh, không đứng đắn nói:
"Yên tâm, sáng mai con sẽ ba quỳ chín lạy nhận anh ta làm ba, vị chủ Phó gia này vẫn chưa lấy vợ đúng không?"
Yến Bạc Ngôn: "Loại gia tộc này đối với bà chủ tương lai yêu cầu rất cao, không dễ dàng kết hôn như vậy đâu."
Yến Hàng: "Chưa kết hôn à, hay là con chọn mấy người đẹp đến hối lộ hắn?"
Yến Bạc Ngôn trợn mắt: "Tên phá của! Anh học ở đâu cái tác phong không đứng đắn đó hả, sau này tổ nghiệp Yến gia giao vào tay anh, có phải muốn quan tài của lão tử không khép lại được hay không hả!"
Yến Hàng vô tội: "Con đây không phải đang áp dụng bài mới vừa học từ ba sao?"
"..."
Yến Bạc Ngôn vừa định chỉ vào cậu ta mà mắng, đột nhiên ngừng lại một cách văn minh.
Yến Hàng cũng sợ run lên, trong lúc vô tình liếc mắt về phía cầu thang, liền nhìn thấy Phó Thanh Hoài mặc một bộ tây trang đen vô cùng đoan chính thong thả xuất hiện, ánh nắng mỏng manh phác họa đường nét sườn mặt tuấn mỹ, làm bật lên vẻ lãnh đạm bất cận nhân tình của anh.
Ở trong giới, bối phận của Phó Thanh Hoài cực cao, làm việc khiêm tốn thần bí lại ít khi lộ diện, cộng thêm từ trước đến nay không có một cơ quan truyền thông nào dám công khai đăng hình của anh, cho nên trước khi đến đây, Yến Hàng chưa bao giờ nghĩ đến anh lại còn trẻ như vậy!
Ngẩn người mấy giây.
Đến khi Phó Thanh Hoài thong thả đến gần, không dừng lại, ánh mắt lãnh đạm quét về phía cậu, gây ra một cảm giác áp bức giống như đứng trước vực sâu trên núi tuyết.
Yến Hàng theo bản năng đứng ngay ngắn.
Lúc này, một vị thư ký tây trang phẳng phiu từ bên ngoài rạp hát đi tới, một mực cung kính nói:
"Phó tổng, xe đã chuẩn bị xong."
Tiếng nói vừa dứt.
Yến Bạc Ngôn không chút lưu tình đạp thằng con trai mình ra ngoài, hạ thấp giọng nhắc nhở:
"Còn không mau đuổi theo, cười dễ thương một chút."
—
Kể từ khi biết được chủ nhân của căn biệt thự mà mình đang ở tạm, đã nửa tháng vô vị trôi qua, Khương Nùng vẫn chưa gặp lại anh.
Thoáng một cái đã đến cuối tuần.
Tòa nhà Trung Tâm Tân Văn đèn đuốc sáng choang, Khương Nùng ghi hình tin tức nửa đêm xong, lại thay thế một đồng nghiệp trong đài dẫn tiết mục dự báo thời tiết.
Lúc công việc hoàn toàn kết thúc, bên ngoài cửa kính trong suốt, sắc trời đã từ từ ửng sáng.
Cho đến khi cô bước ra khỏi trường quay, còn chưa kịp thay quần áo, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: "Khương Nùng."
Khương Nùng xoay người, nhìn thấy tiền bối trước đây ở tổ phát thanh, Lương Vận.
Đôi mắt long lanh khẽ cong lên, chào hỏi: "Chị Vận."
Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược, ẩm thạch tuyền hề ấm tùng bách. - Bài « Sơn Quỷ » của Khuất Nguyên
(Người trong núi thơm mùi cây cỏ, uống nước từ suối đá rợp bóng cây tùng bách.)
Bài thơ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lương Vận, bình thường Khương Nùng ngoại trừ công việc chủ trì chương trình phát thanh, lúc ở riêng rất ít tiếp xúc với người trong đài, nhưng cô ấy quá sạch sẽ, cả người giống như mỹ nhân trong trẻo không nhiễm sự đời trong mấy bức tranh cổ.
Mọi người không thể không sinh lòng hảo cảm khi nhìn thấy cô, từ đó, muốn tiến thêm một bước che chở, yêu mến cô.
Lương Vận nhìn gương mặt cực kỳ đẹp đẽ của cô, từ trong túi móc ra một tấm danh thϊếp, đồng thời rất có thâm ý nói:
"Có người nhờ chị đưa cho em."
Khương Nùng đưa tay nhận lấy, tròng mắt nhìn thấy ba chữ được in rõ ràng trên danh thϊếp, Chu Gia Thuật.
Cô hơi khó hiểu, đây là ai?
Một giây sau, bên tai truyền đến giọng cười trêu ghẹo của Lương Vận:
"Em quên anh ta rồi hả?"
Khương Nùng không lên tiếng, vẻ mặt rõ ràng là vậy.
Lương Vận không khỏi cảm thán, trong cái giới hỗn loạn này ai cũng vì truy danh trục lợi, còn Khương Nùng sống đến vô dục vô cầu, giống như ngoại trừ hứng thú đối với phát thanh, những vật ngoài thân mà người khác tha thiết ước mơ, cô ấy chưa bao giờ đặt vào mắt.
"Anh Chu này nhà tài trợ trong đài, đúng lúc nghe nói em bị đày đến tiết mục trực tiếp nửa đêm, nên muốn hẹn em gặp mặt một lần..."
Lương Vận vô cùng uyển chuyển nói.
Chỉ thấy Khương Nùng nghe xong, đầu hơi ngẩng lên, gương mặt sạch sẽ lộ ra dưới ánh sáng lành lạnh, an tĩnh trắng trẻo có chút yếu ớt không chịu nổi.
Ngoài phòng, có nhân viên công tác nhỏ giọng nhắc nhở thời gian phát sóng tin tức.
Trước khi đi, Lương Vận còn nói: "Gần đây Liễu Tư Du đang bận rộn phỏng vấn một đại minh tinh, nghe nói là một người khó tính, xem ra sẽ không rảnh rỗi gây sóng gió, Khương Nùng, chúc em sớm ngày trở về tổ Liên Bố."
Đôi môi hồng nhạt của Khương Nùng khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh từ tốn xé toang tờ danh thϊếp mang cảm giác lành lạnh.
Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần nghĩ: Lời này, thật giống như lời nguyền.
*
Trên đường đi làm về, trời có chút âm u, chẳng biết lúc nào đã bắt đầu mưa lất phất.
Lúc Khương Nùng trở lại biệt thự, váy dài mỏng màu xanh trên người như ngâm qua nước, sau khi vào cửa, liền đưa tay cởϊ qυầи áo.
Sau đó bọc mình trong chiếc áo choàng tắm trắng tinh, còn chưa ngồi xuống đã nhìn thấy điện thoại di động sáng lên.
Cô bấm vào xem.
Là trợ lý thực tập Đông Chí, liên tục gửi tin nhắn tới:
"Chủ bá Khương, có tin lớn!!!"
"Liễu Thai Hoa và đại minh tinh Lộ Ương xé mặt nhau rồi... Nghe nói là bởi vì chuyện phỏng vấn, Lộ Ương ở trước mặt mọi người chê giọng nói của Liễu Thai Hoa khó nghe, yêu cầu đổi người chủ trì có giọng nói dễ nghe mới đồng ý tiếp nhận phỏng vấn."
Ai cũng biết Liễu Tư Du trời sanh tính tình cao ngạo, lại có người làm chỗ dựa, đời này chưa từng chịu đựng loại uất ức như vậy.
Nhưng ai bảo lần này cô ta gặp phải người có hậu thuẫn sau đài còn cứng hơn.
Hiện tại Đài Tân Văn đang huy động nhân lực thu thập giọng nói của tất cả người chủ trì để Lộ Ương lựa chọn.
Đọc hết nội dung tin nhắn mà Đông Chí gửi đến, đầu ngón tay mịn màng mềm mại của Khương Nùng dừng lại trên màn hình, không thu lại.
Ngay sau đó, cậu ta tiếp tục gửi giọng nói tới, mang theo nhiệt tình nịnh nọt: "Bàn đến chất giọng tốt, giọng nói của chị mới là tuyệt vời nhất đài."
Khương Nùng khẽ trợn mắt, trả lời mấy chữ: "Tập trung làm việc đi."
Điện thoại di động tắt tiếng.
Ngôi biệt thự rộng lớn cũng thanh tĩnh theo, Khương Nùng không quan tâm chuyện trong đài, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại như lông vũ vùi trong ghế sa lon, từ từ nhắm mắt lại, gần như chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Khi tỉnh dậy lần nữa.
Tiếng mưa rơi nặng nề hơn, lộp độp lên lá cây, bên ngoài cửa sổ sát đất một tia sáng dìu dịu như nước chiếu lên lông mi cong vυ"t của Khương Nùng.
Bị chói mắt mà run rẩy nhắm lại, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn về phía màn mưa.
Cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đến khi đồng hồ treo tường nhảy qua một phút, có lẽ là hai phút.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, khiến cho Khương Nùng ngay cả dép cũng không mang, bàn chân như ngọc đạp lên sàn nhà, chạy ra mở cửa.
Không khí ẩm ướt bên ngoài hòa quyện với mùi nhang thơm trên cơ thể người đàn ông, Phó Thanh Hoài đang đứng nghiêng người, gương mặt tuấn mỹ bị đèn đường làm mờ đi, cúi đầu hỏi cô:
"Biết nấu ăn không?"
Tiếng hít thở của Khương Nùng mang theo chút hổn hển, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Thư ký từ bên ngoài quen cửa quen nẻo mang nguyên liệu nấu ăn đi vào đặt trong nhà bếp, ngay sau đó lui ra ngoài, cung cung kính kính nói với cô:
"Làm phiền Khương tiểu thư rồi."
Rốt cuộc Khương Nùng cũng tỉnh lại từ trong mộng, ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt.
À?
Cô có nói mình biết nấu ăn sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Đối Phục Tùng
Chương 4: Hương thơm ẩm ướt
Chương 4: Hương thơm ẩm ướt