Sao em nghe thế nào cũng không hiểu
Trái tim em rất rối bời
Anh chẳng nói gì cả
Em cố gắng vẫn không đủ
Đáp án nằm trong tay anh
Phải đến lúc nào anh mới chịu nói
Đoán thế nào em đều đã đoán rồi
Đoán không được trái tim anh
Bài tập tình yêu mà anh giao.
—Tô Tử Quân.
————————-
Trong chuyện ly hôn, có lẽ cô vẫn phải cảm ơn Tô Diệc Mân, chí ít tất cả áp lực dư luận đều do anh gánh chịu. Còn cô chỉ cần không ra ngoài mấy hôm là được. Cô vẫn luôn thích yên tĩnh, bởi thế cũng không cảm thấy quá khó thích ứng.
Cô lên mạng, không tra tìm bất cứ tin tức nào, nhưng lại liên lạc với Khả Lạp, cùng trò chuyện trên QQ. Khả Lạp gửi ảnh cưới của cô ấy đến, nét mặt Tô Tử Quân hơi sững sờ, họ cũng chụp ảnh cưới ở Dublin.
Tô Tử Quân: Sao lại chọn nơi này?
Khả Lạp: Đây là nơi bọn tôi gặp nhau. Hoài niệm chút thôi!
Tô Tử Quân gửi một chiếc mặt cười sang. Tóm lại, cuộc sống không chán như trong tưởng tượng, cô ở nhà nuôi cá, quét dọn nhà cửa, một ngày qua đi như bay. Con người sống, chỉ cần bạn chịu nghĩ cách, thì cũng chẳng có gì khó vượt qua cả!
Chẳng mấy chốc, chuyện ly hôn của họ đã bị công chúng lãng quên. Mỗi ngày giới giải trí đều có đủ loại tin tức, ai lộ hàng, ai và ai yêu nhau, chút chuyện đó của họ vẫn không thể thỏa mãn cái dạ dày của công chúng khi mãi mà không có đoạn sau.
Tô Tử Quân về biệt thự, cô cảm thấy mình cũng nên ra ngoài bày tỏ thái độ rồi.
Đây là lần đầu tiên Tô Giải Phong gọi cô vào phòng sách. Ngày trước cô luôn nghĩ xem mỗi lần Tô Giải Phong sẽ nói gì với Tô Diệc Mân, nhưng bây giờ, cô chẳng muốn ở lại đây chút nào. Bầu không khí nghiêm túc khiến cô thấy rất lạ lẫm, nhưng trước mắt lại là một ông cụ hiền từ, cô chỉ đành cười nhẹ.
“Bố xin lỗi con vì hành vi của Diệc Mân, thằng bé này chẳng chịu nói gì cả. Nhưng bố nghĩ, ý định vốn có của nó chắc chắn cũng không muốn chia tay với con. Có hiểu lầm gì thì nói rõ là được, cứ phải ầm ĩ đến mức ly hôn mới thôi hay sao? Đây hoàn toàn là chuyện không cần thiết.” Tô Giải Phong thở dài. “Bố thật sự rất hài lòng về cô con dâu như con.”
Tô Tử Quân cười, nhưng giọng nói kiên định. “Giữa bọn con không có hiểu lầm gì, chỉ là bọn con đều phát hiện mình không hợp nhau thôi. Nếu đã không hợp, thì nên dừng cương trước vực, việc gì phải ép buộc hai người lại với nhau?”
“Hai đứa vốn không cần đi đến bước này.”
“Nhưng chúng con thực sự đã đi đến bước này rồi. Không liên quan tới người khác, có lẽ chúng con thuộc kiểu có duyên nhưng không có phận, không hợp làm vợ chồng.”
“Hai người gặp nhau là duyên phận hiếm có biết mấy, hai đứa đã quen biết nhau bao nhiêu năm như thế, tại sao không chịu trân trọng?”
“Chỉ là dùng thời gian mấy chục năm để chứng minh bọn con không hợp nhau, cho nên mới không cần thiết tiếp tục nữa.” Tô Tử Quân cười. “Có lẽ, bọn con xung khắc đấy bố!”
Phải, khi cô cần anh thì anh không xuất hiện, khi cô rời xa anh lại lên tiếng nói anh yêu cô, còn có chuyện gì châm chọc hơn thế nữa ư?
“Là bố có lỗi với con.” Tô Giải Phong nhìn cô. “Con à, là do bố đã làm quá nhiều chuyện sai trái.”
“Bố, mỗi người một số phận, chuyện này không liên quan đến bố. Chỉ là chúng con đã đi đến tận cùng duyên phận mà thôi.” Cô rất cam chịu, nếu sự tình đã đến bước này, điều cô có thể làm chẳng qua cũng chỉ là sống cho thật tốt, nỗ lực sống tiếp mà thôi.
Cô ra khỏi phòng sách, rồi lại bị Ôn Như Kiều kéo vào phòng ngay lập tức. Xem ra hôm nay, cô thật sự trở thành đối tượng xét xử rồi.
“Chuyện trên báo viết có thật không?” Đôi mắt Ôn Như Kiều lạnh đi.
“Thật ạ.”
Lời vừa dứt, Ôn Như Kiều đã cho cô một bạt tai. “Mày là thứ kém cỏi. Nó muốn ly hôn mày cứ thế ly hôn hả, mày không biết đường quấn chặt lấy hay sao, mày không biết đường bàn điều kiện hay sao? Tao đúng là nuôi mày công cốc.”
Tô Tử Quân sờ mặt mình. “Con đương nhiên không có bản lĩnh như mẹ.”
“Còn dám cãi lại?” Bà ta vươn tay muốn tát cô một bạt tai nữa, nhưng lần này Tô Tử Quân đã túm tay bà ta lại.
“Thực ra, mẹ đã muốn làm vậy với con từ lâu rồi chứ gì. Ngày trước con không hiểu, tại sao ánh mắt mẹ nhìn con luôn lạnh lùng, sau này con đã hiểu, chỉ bởi vì con không phải con gái ruột của mẹ. Nếu mẹ nhìn thấy con gái ruột của mẹ, mẹ nhất định sẽ không nhìn bằng ánh mắt như vậy đúng không?” Cô nhìn Ôn Như Kiều. “Vậy tại sao mẹ phải nhận nuôi con? Hồi nhỏ con không hiểu, tại sao mẹ không đánh thì mắng con, mọi người đều nói chỉ là vì kỳ vọng của mẹ với con quá cao. Nhưng trên thực tế, chẳng qua mẹ đánh con thì mới có thể hả giận thôi.”
Ôn Như Kiều cười lạnh. “Thứ con hoang nuôi lớn quả nhiên không đáng tin cậy.”
“Phải ha. Vậy mà còn là mẹ chủ động nuôi, mẹ nói xem có thể trách ai đây?”
“Quả nhiên trong cơ thể có máu của tiện nhân, hạ tiện.” Ôn Như Kiều cười lạnh mắng.
“Mẹ đang nói ai?”
“Nói mẹ mày, nói con đàn bà giống kỹ nữ kia. Cảm thấy tự hào lắm đúng không khi có một bà mẹ giống kỹ nữ?” Bà ta cười, thưởng thức nét mặt méo mó của Tô Tử Quân.
“Bà nói láo. Bà không được phỉ báng bà ấy.”
Ôn Như Kiều lạnh lùng nhìn cô. “Mày có biết không, mỗi lần tao nhìn đôi mắt này của mày, tao sẽ nghĩ đến con tiện nhân đó. Thật sự sẽ không nhịn được mà muốn xả giận trên người mày, nhưng tao vẫn nhịn được, vì dẫu sao vẫn phải làm một bà mẹ tốt chứ. Có điều, đôi mắt mày và con tiện nhân đó đúng là đúc một khuôn ra, quả nhiên mẹ nào con nấy, mẹ mày hạ tiện như thế, mày cũng chẳng tốt được đến đâu.”
“Đương nhiên không thể so với bà rồi, có thể bức chết vợ đầu của người khác.” Tô Tử Quân gằn từng chữ từng từ.
Song Ôn Như Kiều lại cười. “Ồ, mày cũng biết đồ ngu Hoa Thiên Yến đó hả. Nhưng mà, bà ta quả thực rất ngu xuẩn. Chồng mình ngoại tình không chỉ không có can đảm đứng ra mà còn chạy đi tự sát. Mày nói xem loại người đó giữ lại có tác dụng gì, lãng phí thức ăn.”
“Bà… sao bà có thể ác độc như thế.”
“Tao cứ ác độc thế đấy.” Ôn Như Kiều cười. “Người khác phụ tao, tao nhất định phải trả thù.”
Tô Tử Quân nhìn bà ta. “Xem ra chúng ta thật sự không có duyên phận làm mẹ con rồi.”
“Ai muốn làm mẹ con với con gái do tiện nhân sinh ra hả?”
Tô Tử Quân không nói tiếp nữa, mọi thứ ở đây đã trở nên quá xa lạ, chẳng còn giống dáng vẻ nơi cô đã sống nhiều năm nữa.
Cô về đến phòng mình, nơi đây không phải nhà cô, không phải nơi thuộc về cô. Cô thu dọn hành lý của mình, thu dọn các món đồ ngày trước, những món đồ nhỏ đã bám bụi nhiều năm đều bị cô lục ra. Có lẽ, đây là lần cuối cùng ở đây rồi, chẳng còn cơ hội về đây nữa.
Cho nên, cô phải lấy đi hồi ức thuộc về cô.
Khi cô lục ra mấy thứ này, đột nhiên tay dừng lại, cô nhìn chiếc hộp tranh ghép ấy. Trong lòng xẹt qua một dòng điện, trong kí ức, đây là thứ đầu tiên Tô Diệc Mân tặng cho cô. Lúc anh đích thân đưa cô đến đại học đăng ký. Chỉ là, tất cả chợt như giấc mơ, giống như mới chỉ ngày hôm qua, lại giống như chưa bao giờ xảy ra.
Cô cầm chiếc hộp tranh ghép lên, nói không rõ là mang theo tâm tư thế nào.
Thu dọn hành lý xong, lúc đi qua phòng khách, thím Đường đi ra. “Cô chủ đi đâu vậy mà thu dọn nhiều đồ như thế.”
“Một nơi xa lắm thím ạ.” Xa đến mức sẽ không trở về đây nữa.
“Ồ.” Thím Đường gật đầu. “Sao không bảo cậu chủ về đưa cô đi?”
“Anh ấy bận lắm thím.”
“Chỉ cần cô gọi điện thì cậu ấy có bận hơn nữa cũng sẽ trở về.” Thím Đường cười, nhớ lại khoảnh khắc bắt gặp Tô Diệc Mân hôn trộm Tô Tử Quân vào ngày hè ấy, dáng vẻ Tô Diệc Mân đỏ mặt, thím cảm thấy cảnh tượng ấy đẹp đẽ vô cùng.
Tô Tử Quân cười, không nói thêm gì nữa.
Tựa như giữa họ, không cần nói thêm gì nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em, Anh Và Chúng Ta
Chương 52: Anh chẳng nói gì cả
Chương 52: Anh chẳng nói gì cả