DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em, Anh Và Chúng Ta
Chương 17: Đeo mặt nạ

Chúng ta đều có kĩ năng diễn xuất của riêng mình.

Vào mỗi trường hợp, lại đổi sang một thân phận khác.

Chỉ là, em càng ngày càng không biết, đâu mới thật sự là anh.

Nhưng, em cũng chẳng nhận ra chính bản thân mình.

—Tô Tử Quân.

————————-

Sau khi trở về là lễ đính hôn. Tô Tử Quân ăn vận yêu kiều, mặc bộ lễ phục dài thướt màu đỏ lộng lẫy, để lộ bờ vai trái của cô. Cô cố ý bảo thợ làm tóc để lại một lọn tóc, rõ ràng biết hình xăm bên trái khuôn mặt sẽ không được che hoàn toàn nhưng vẫn muốn che một chút, thứ tâm tư không nói rõ được.

Tô Diệc Mân mặc một bộ vest xám nhạt, càng phô bày vẻ anh tuấn.

Lúc này, cô trống thấy Hạ Tư Linh đến một mình, lòng hơi chua chát. Vừa về nước cô đã nghe thấy tin Lạc Tử Thịnh lấy thiên kim Thẩm Thị là Thẩm Thiển Y, sau khi kết hôn hai vợ chồng họ gần gũi, thân mật. Cô từng tưởng rằng, Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh, hai người họ sẽ mãi mãi không chia xa, hai người họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Mà sự thực đã chứng minh, “mãi mãi” chẳng qua chỉ là suy nghĩ ngây thơ mà thôi.

“Chị Tư Linh, chị vẫn ổn chứ?” Tô Tử Quân đỡ Hạ Tư Linh.

Bắt đầu từ lúc vào đại sảnh, Hạ Tư Linh đã uống rượu không ngừng.

Hạ Tư Linh kéo lấy Tô Tử Quân bằng lực rất mạnh, Tô Tử Quân cảm thấy tay mình đau như thể có dòng điện chạy qua.

“Em biết không, cô ta mang thai rồi, cô ta mang thai rồi.” Hạ Tư Linh nói một cách rất sốt ruột, sốt ruột đến mức nước mắt lăn xuống.

Tô Tử Quân ôm cô ấy, khống chế lại luồng cảm xúc mất kiểm soát của cô ấy rồi mới hỏi: “Sao chị biết?”

“Chị đến bệnh viện thì bắt gặp Thẩm Thiển Y vào khoa phụ sản. Tử Quân, em nói xem chị nên làm thế nào đây? Chị nên làm thế nào?”

Tô Tử Quân nắm chặt tay cô ấy. “Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi.” Có điều, câu nói này, ngay cả Tô Tử Quân cũng không tin.

“Hiểu lầm?” Hạ Tư Linh cười châm chọc. “Chị và anh ấy quen biết lâu như thế, bọn chị sống cùng nhau lâu như thế, vậy mà lại không bằng một người sống chung nhà mấy tháng. Tử Quân, có phải chị thất bại quá rồi không? Thực ra, chị đã ngờ ngợ từ lâu rồi. Lúc ở bên chị, anh ấy càng ngày càng yên lặng. Ánh mắt anh ấy càng ngày càng dao động. Nụ cười của anh ấy càng ngày càng ít. Ngay cả sinh nhật chị anh ấy cũng quên mất. Chị còn tự lừa dối mình mà nói với bản thân, rằng anh ấy chỉ bận rộn, anh ấy chỉ bận quá thôi.”

“Chị Tư Linh, tất cả vẫn chưa kết thúc, chị không thể thế này được.”

“Tử Quân, em không hiểu đâu. Chị đã thua rồi.”

Tô Tử Quân nhìn vẻ thản nhiên trên khuôn mặt cô ấy, lòng hơi khiếp đảm. “Chị Tư Linh, chị…”

“Trên thế giới này, chỉ có người không được yêu mới bị gọi là kẻ thứ ba.”

Người không được yêu, mới là kẻ thứ ba, mới là người dư thừa.

Tô Tử Quân bảo người đưa Hạ Tư Linh đến phòng VIP nghỉ ngơi, lòng cô bỗng hơi hoảng loạn. Cô định thần lại, sau đó mới đi tới bên cạnh Tô Diệc Mân.

“Cô ấy sao thế?”

“Uống nhiều.”

Tô Diệc Mân nhìn cô, cầm lấy tay cô. “Hạ Tư Linh uống say, vậy dù sao em cũng không say chứ?”

Cô ngẩn người.

Anh sáp lại gần cô, dáng vẻ như đang tâm sự chuyện thầm kín. “Điệu bộ này của em, người ta còn tưởng anh đang bức hôn ấy chứ!”

Cô nặn ra một nụ cười, sau đó hôn lên trán anh. “Thế này được rồi chứ?”

Anh kéo cô, tới kính rượu từng khách một.

“Tửu lượng của Diệc Mân càng ngày càng tốt rồi.” Tưởng Chí Nam cười ha hả. “Quả nhiên là hậu sinh khả úy.”

“Chú Tưởng quá khen rồi, năm xưa khi chú hạ gục vô số cao thủ trong cuộc chiến trên bàn rượu, cháu còn chưa ra đời nữa đấy! Đâu thể múa rìu qua mắt thợ trước mặt chú chứ?” Tô Diệc Mân uống ly rượu một cách sảng khoái.

“Diệc Mân khiêm tốn quá rồi. Tửu lượng chắc chắn có thể đấu với chú năm ấy được, chỉ là không biết tửu lượng của cô dâu mới này thế nào nhỉ?” Tưởng Chí Nam đặt ánh mắt lên Tô Tử Quân, uống một ly với dáng dấp của một trưởng bối.

Tô Tử Quân rót đầy rượu cho Tưởng Chí Nam. “Chú Tưởng thật rộng lượng, khả năng của cháu thật sự không thể lọt nổi vào mắt chú đâu.”

“Nói gì thế hả. Tửu lượng của Diệc Mân tốt như vậy, người mà cậu ấy chọn cũng sẽ không kém chứ.” Tưởng Chí Nam cười, rót rượu, còn dốc ngược ly rượu cho Tô Tử Quân xem.

Tô Tử Quân cười nhẹ, chỉ đành nhận lấy rượu rồi uống.

Tô Diệc Mân vỗ lưng cô. “Dù muốn thể hiện sự kính trọng với chú Tưởng thì cũng không cần uống vội vậy đâu.”

Tưởng Chí Nam cười không nổi nữa, đôi mắt lạnh đi mấy phần. “Diệc Mân yêu thương Tử Quân thật đấy.”

“Vợ cháu cháu không yêu thương thì yêu thương ai hả chú?” Nụ cười giữa đôi mày anh lan ra, anh cầm ly rượu trong tay Tô Tử Quân, bảo phục vụ rót đầy. “Nào, chú Tưởng, cháu lại kính chú một ly…”

Một tay anh vẫn đang ôm eo cô, cô hơi ngẩn ngơ, không phân rõ được nụ cười trên khuôn mặt Tô Diệc Mân là thật hay là giả.

Tô Tử Quân quay đầu, sau đó trông thấy Triệu Tử Hoa đang ngồi ở chỗ không xa. Cơ thể cô hơi cứng lại. Tô Diệc Mân mau chóng phát hiện ra thay đổi ở cô, liền cúi đầu. “Có muốn đi gặp bạn cũ không?”

Không đợi Tô Tử Quân phản ứng, Tô Diệc Mân đã chào mấy người này rồi kéo cô đến trước mặt Triệu Tử Hoa. “Nghe nói sếp Triệu đã tiếp nhận Triệu Thị, xử lý sự vụ của Triệu Thị vô cùng xuất sắc.”

“So với sếp Tô anh thì còn kém xa, chúng tôi chẳng qua chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, chỉ cần một câu nói của anh, doanh nghiệp nhỏ này có thể mất hết vốn liếng.”

“Sếp Triệu đúng là nói đùa rồi, mà anh cũng khiêm tốn quá. Chẳng lẽ sếp Triệu chưa từng nghe khiêm tốn quá mức tức là kiêu ngạo sao?”

“Ở trước mặt sếp Tô, tôi vẫn biết thân phận của mình.”

“Vậy ư?” Tô Diệc Mân tỏ ý bảo phục vụ rót rượu, sau đó anh đặt rượu vào tay Tô Tử Quân. “Vừa nãy uống nhiều rồi. Tử Quân, kính sếp Triệu giúp anh.”

Sắc mặt Tô Tử Quân tai tái, cô nhận lấy rượu từ tay anh. Một tay khác của anh đang thầm siết mạnh hơn ở eo cô.

“Sếp Triệu, tôi kính anh một ly.” Tô Tử Quân ngẩng đầu uống một hơi.

Ánh mắt Triệu Tử Hoa vẫn luôn nán lại trên khuôn mặt Tô Tử Quân, nhìn rất lâu, cuối cùng anh ta một hơi cạn sạch.

“Sếp Triệu cứ tự nhiên, vợ sắp cưới của tôi có lẽ cũng uống hơi nhiều rồi, tôi đưa cô ấy đi nghỉ một lát trước đã.” Tô Diệc Mân nói xong liền kéo Tô Tử Quân rời đi.

Tay phải của Triệu Tử Hoa vươn ra, hình thành một độ cong giữa không trung. Nhưng anh ta nhắm mắt lại, lòng hơi hoảng loạn. Anh ta lại rót mấy ly rượu, đổ ộc vào miệng.

“Bây giờ em có muốn qua trò chuyện với anh ta về những năm tháng tươi đẹp của bọn em ngày trước không?” Tô Diệc Mân cười nói.

Tô Tử Quân đang định nói, lúc này Lạc Tử Thịnh và Thẩm Thiển Y đi vào. “Xem ra bọn tôi tới muộn rồi.”

Tô Diệc Mân vỗ vai Lạc Tử Thịnh. “Vậy thì tự giác chút đi, tự phạt ba ly, thêm ba ly mà chị dâu không uống được là sáu ly.”

“Bảo sao người khác đều không muốn hợp tác với cậu, cái bộ óc làm ăn của cậu quá chi là kinh khủng. Nể tình chúng ta bao năm nay, chiết khấu bớt được không?” Lạc Tử Thịnh bày ra dáng vẻ anh em tốt.

Tô Diệc Mân trưng ra vẻ mặt “chúng ta quen thân lắm hả?”.

Tô Tử Quân nhìn bàn tay đặt trên eo Thẩm Thiển Y của Lạc Tử Thịnh, rồi lại nhớ tới Hạ Tư Linh vẫn đang uống say lúc này, cảm giác nặng lòng càng trào lên. “Chiết khấu cũng được, có câu ‘khăn trùm chẳng thua mày râu’, để chị dâu uống ba ly là được. Ba so với sáu, hời lắm rồi chứ?”

Tô Diệc Mân nhìn cô, anh vốn không định thật sự để Lạc Tử Thịnh uống nhiều như thế, chỉ tỏ ý đùa vui là được, nhưng chẳng ngờ Tô Tử Quân lại lên tiếng.

Thẩm Thiển Y nhíu mày, cho dù vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn toát ra vẻ đẹp tao nhã. “Vậy tôi sẽ uống, mấy ly cũng chẳng có gì cả.”

Thẩm Thiển Y toan uống thì Lạc Tử Thịnh đã nhận lấy thay. “Cứ để anh uống đi.”

Lạc Tử Thịnh thật sự uống một mạch hết sáu ly rượu như vậy.

Tô Tử Quân cảm thấy mắt mình cay cay, cô từng tưởng rằng anh ta và Hạ Tư Linh như thế chính là yêu, tình cảm ấy tuyệt đẹp đến vậy. Thì ra sự đẹp đẽ ấy cũng sẽ vỡ tan, anh ta cũng sẽ vứt bỏ cô gái luôn nghĩ cho anh ta, anh ta cũng sẽ coi trọng một cô gái khác hơn. Thì ra, tình yêu, không phải là vĩnh hằng.

“Vậy là coi như qua ải rồi chứ?” Lạc Tử Thịnh nhìn Tô Tử Quân.

“Đương nhiên rồi, anh vẫn luôn là một tay giỏi vượt qua cửa ải mà.” Tô Diệc Mân cười vỗ vai Lạc Tử Thịnh.

Lạc Tử Thịnh và Thẩm Thiển Y vừa rời đi, họ xoay người đã gặp được Lý Giai Tinh và Lâm Trạch.

Hôm nay, có vẻ tất cả mọi người đều tề tựu.

Tô Diệc Mân và Lâm Trạch hàn huyên, Tô Tử Quân nhìn Lý Giai Tinh không muốn lên tiếng, cô quá hiểu, cũng quá rõ rồi. Khi Lý Giai Tinh chạy hộc tốc đến Mỹ, sau đó nghĩ tới cái tên “Lâm Trạch” ấy cả ngày lẫn đêm, Tô Tử Quân đã biết, đây là kiếp số của cô ấy.

Lý Giai Tinh thường nhòm trộm Lâm Trạch làm việc, chuyện cô ấy hay làm nhất là Lâm Trạch vừa mới tới thư viện trả sách thì Lý Giai Tinh đã mượn luôn cuốn sách đó. Cô ấy bằng lòng tiếp cận anh ta bằng dáng vẻ hèn mọn như thế, cho dù chỉ là tiếp cận về mặt cảm quan.

“Tử Quân, cậu vẫn ổn chứ?” Lý Giai Tinh cầm tay cô rồi cười. “Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt này, khiến tớ cảm thấy mình rõ là vô dụng.”

Tô Tử Quân thở dài. “Chỉ cần cậu biết mình đang làm gì là được.”

Lý Giai Tinh gật đầu. “Trước giờ tớ chưa từng nghĩ mình sẽ bằng lòng sống cuộc sống như vậy. Người chồng trong mắt tớ nên một lòng một dạ với tớ, trong trái tim anh ấy chỉ có một mình tớ. Nhưng bây giờ, tớ vẫn lựa chọn cách sống thế này.”

“Cậu cam tâm không? Cam tâm mãi mãi sống trong bóng đen của một người khác?”

Tô Tử Quân chẳng thể quên được ánh mắt vô vọng của Lý Giai Tinh khi nhìn thấy hai chữ “Hạ Xuyên” trong cuốn sách mà Lâm Trạch từng mượn. Chỉ bởi vì, chúng ta mãi mãi chẳng thể nào đánh bại được một người chết.

“Tớ bằng lòng khuất phục trước sự ấm áp ổn định của hiện thực.” Ánh mắt Lý Giai Tinh rất kiên định, đó là lựa chọn của cô, là con đường cô lựa chọn cho cuộc đời mình.

“Được.”

Lý Giai Tinh theo Lâm Trạch đi vào.

Tô Tử Quân nhìn bóng dáng họ, nghĩ tới một cụm từ: trông rất đẹp.

Tô Diệc Mân kéo cô qua. “Nhìn xuất thần như thế, lại nhớ tới ai đây?”

“Thần chết.”

Tô Diệc Mân bật cười, kéo cô qua. “Mình đi hít thở không khí đã, lát nữa lại vào.”

Chỉ là vừa ra ngoài, Tô Diệc Mân đã bận nghe điện thoại, Tô Tử Quân cách anh thật xa, chẳng hề quan tâm anh đang gọi điện thoại với ai.

Họ đều bất hạnh phải không, song còn phải chứng kiến hạnh phúc của người khác.

Ôn Như Kiều và Tô Giải Phong vẫn một mực ở bên trong chiêu đãi một vài bạn bè hoặc đối tác làm ăn nhiều năm trên thương trường, hai người ăn ý, nói chuyện vui vẻ với mọi người. Ôn Như Kiều nhìn Ôn Tâm Di, thoáng cảm thấy cô ta kém cỏi. Bà ta đi tới trước mặt Ôn Tâm Di. “Cháu lại muốn làm gì?”

“Rõ ràng nên là cháu lấy anh Diệc Mân cơ mà, sao lại tới lượt đứa con hoang Tô Tử Quân chứ?” Ôn Tâm Di càng nghĩ càng bực.

Ôn Như Kiều nhìn cô ta một cái. “Nhớ lấy, muốn làm gì thì phải tranh thủ.”

Ôn Tâm Di kéo lấy Ôn Như Kiều. “Cháu biết cô thương cháu nhất mà. Dù sao đi chăng nữa, cháu mới là người nhà họ Ôn.”

Ôn Như Kiều lắc đầu. “Ngày trước cô đã tạo không ít cơ hội cho cháu tiếp cận Tô Diệc Mân, nhưng lần nào cháu cũng bị nó dứt khoát đuổi về. Cháu bảo cô phải nói thế nào đây?”

“Anh Diệc Mân vừa không tham lam vừa không háo sắc, cháu làm kiểu gì anh ấy cũng không cắn câu. Huống hồ làm thái quá thì anh ấy sẽ có ấn tượng cực kỳ xấu với cháu.”

“Trên thế giới này thứ khó cai nhất là ham ăn và háo sắc, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ háo sắc, có điều phải xem cháu dùng cách thế nào thôi.”

“Vậy cô dạy cháu đi.”

“Hôn lễ sẽ được cử hành một tháng sau, nếu cháu thật sự muốn có được Tô Diệc Mân thì phải khiến nó đổi ý trong một tháng này. Lần này cháu phải nắm chắc cơ hội vào.”

“Cô yên tâm đi. Cháu nhất định sẽ có được trái tim của anh Diệc Mân.”

Ôn Như Kiều nhìn Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân cùng tiến vào ở bên kia, có thứ ảo giác trong khoảnh khắc rằng, đó thật sự là một cặp đẹp đôi. Chỉ là, dựa vào đâu chứ… Ôn Như Kiều siết chặt tay mình, rồi sẽ có một ngày, bà ta muốn họ phải hối hận, chắc chắn là vậy.

Vẫn một vòng không thay đổi: hàn huyên, khen ngợi, uống rượu. Tô Diệc Mân hoàn thành một mạch, dường như trời sinh anh đã mang dáng vẻ này.

Tô Tử Quân cảm thấy mắt mình cay cay, cô lặng lẽ quay đầu, Triệu Tử Hoa đứng ở chỗ không xa, ánh mắt anh ta rất bình tĩnh, tĩnh lặng như nước. Tô Tử Quân quay phắt người lại uống một ly rượu lớn.

Lưu Nhược Anh hát: Người đến chỉ một thời, sáng chói cả một đời.(1)

Nhưng, chỉ vẻn vẹn là một tia sáng, dù đẹp hơn nữa, cũng chỉ là một khoảnh khắc.

(1) Câu hát gốc là “Người đến chỉ một thời, ta nhớ cả một đời” trong bài hát “Suốt đêm” của Lưu Nhược Anh. Không biết ở đây Xu cố tình viết vậy hay là bả nhớ nhầm lời bài hát nữa:))

Đọc truyện chữ Full