Tôi bước một mình, tảng lờ phong cảnh dọc đường, đi một mạch về phía trước.
Lại quên mất.
Tảng lờ phong cảnh dọc đường, chỉ bởi vì tôi đã từng thấy phong cảnh đẹp nhất.
Cho nên, đi một mạch, không dừng lại.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân đỗ Đại học Thâm Hạ, Tô Giải Phong mua cho anh một chiếc Audi không quá phô trương. Chiếc xe này do Tô Diệc Mân tự lựa chọn, sau nửa tháng học lái anh lấy được luôn bằng lái, cùng Trần Thiệu Dĩnh ra ngoài hóng mát. Thấy dáng vẻ này của anh, Trần Thiệu Dĩnh nói với vẻ hơi thắc mắc: “Định đối đầu thật à?”
Lúc này, Tô Diệc Mân tăng tốc lao vút đi.
Trần Thiệu Dĩnh lập tức hô dừng. “Được, anh mày không tin vào cái kỹ thuật khỉ gió này của mày.”
Tô Diệc Mân lại giảm tốc độ, sau đó liếc nhìn anh chàng. “Mày thì sao? Định thế nào?”
“Thế nào được, làm con nhà giàu thôi, có thể làm gì được. Ăn uống chơi bời, thứ nào cũng học thì còn có thể không có việc mà làm hay sao?”
“Trông thì mày thật sự không nghĩ theo hướng kia.”
Trần Thiệu Dĩnh bĩu môi. “Không phải không nghĩ, mà là không muốn nghĩ.”
“Giả sử ông già mày ngã ngựa, mày cảm thấy mày còn sống yên bình được à? Nếu bố mày đã có lòng trải đường giúp mày thì việc gì phải tự hủy hoại tương lai.”
“Mày thật sự muốn tao đi làm người đầy tớ của nhân dân à?” Trần Thiệu Dĩnh liếc anh. “Tao còn tưởng tao có khuôn mặt của tham quan chứ!”
Tô Diệc Mân cũng cười. “Tham hay không phải do tiền nói mới tính.”
“Thôi đi cha nội. Ông già còn sờ sờ kia kìa! Vả lại với mối quan hệ và thủ đoạn của ổng, vụ bầu cử không có vấn đề gì đâu, ổng cẩn trọng như thế cũng sẽ không bị nắm được thóp gì. Mày muốn tao kế thừa sự nghiệp của ông già, chẳng lẽ không phải vì bản thân mày?”
“Bị mày nhìn ra rồi. Đúng là tao nghĩ vậy. Có người trong Chính phủ ít ra cũng có thể giúp được tao không ít.”
“Tô Diệc Mân, mày còn chưa vào Viễn Thần đâu đấy! Nghĩ xa thế.”
“Nhìn xa trông rộng không được à? Huống hồ dù sao cũng phải trải đường cho mình.”
Trần Thiệu Dĩnh lắc đầu. “Tao bảo này, con người mày sao lại vô vị thế chứ?”
Tô Diệc Mân cũng không nói nhiều thêm nữa, vòng ra ngoại ô, ăn cơm rồi lại vòng về, đưa Trần Thiệu Dĩnh về nhà xong liền về biệt thự.
Anh toan gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng piano. Anh đứng yên mấy giây, rồi mới mở cửa đi vào thì nghe thấy bản “Islamey”. Bản “Islamey” này do Nikolai Rubinstein biểu diễn lần đầu vào năm 1869. Đây là một tác phẩm có tiết tấu rất khó, là sản phẩm do Mily Balakirev sưu tầm khi đến Caucasus năm 1869, phụ đề của tác phẩm này là “Oriental Fantasy” (khúc ca kỳ ảo phương Đông). Chủ đề chính là giai điệu nhảy của người dân vùng Dastan ở Caucasus, chủ đề thứ hai (có vẻ là đoạn giữa) thì là một giai điệu mà Balakirev nghe một diễn viên hát trong một bản ca kịch ở Moscow. Tác phẩm này có ba phần: trước tiên là phần chính, thể hiện chủ đề chính; tiếp đến là đoạn giữa, tấu ra đoạn nhạc nhanh đầy tình cảm; sau đó là đoạn kết, tăng nhanh tốc độ, quay lại chủ đề chính, đoạn kết là một đoạn nhanh kịch liệt đầy tính cuồng nhiệt. Bởi vì độ khó rất cao mà rất nhiều nghệ sĩ piano coi nó là một thử thách.
Lúc học piano, Tô Diệc Mân từng nghe bản gốc “Islamey”, tuy kĩ năng của Tô Tử Quân còn rất xa mới bằng bản gốc, nhưng những nốt nhạc như mây trôi nước chảy của cô cũng có thể phô bày ra kĩ năng của cô. Giai điệu hai đoạn trước thể hiện tàm tạm, nhưng đoạn cuối cùng, ngón tay cô linh hoạt trên phím đàn, tựa như đang khiêu vũ trên đó, diễn giải ra một khúc nhạc sôi động.
Anh đứng ở chỗ cách cô không xa, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào bóng lưng cô.
Lúc này, anh bỗng sực nhớ, dường như đã lâu lắm rồi hai người không thực sự nói chuyện với nhau. Bắt đầu từ trước đó bao lâu đây, anh đã quên mất rồi, quên lên tiếng, sau đó luôn không còn chủ động lên tiếng nữa. Nhưng, anh cảm thấy cô trở nên xa lạ như thế, như thể cô gái cách anh không xa là người mà từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ biết.
Còn cô, hình như không còn nở nụ cười hồn nhiên nữa.
Ngón tay cô rất đẹp, ngón tay chuyển động nhịp nhàng, xinh đẹp một cách nhẹ nhàng và linh hoạt.
Anh chuyển góc độ, sau đó trông thấy sườn mặt cô. Người ta nói con gái có sườn mặt đẹp chắc chắn là mỹ nữ, dường như anh vẫn luôn không thực sự chú ý tới cô. Đối với anh, cô quá mức quen thuộc, song lại quá đỗi xa lạ. Khi Trần Thiệu Dĩnh vẫn một mực lải nhải “em gái mày thật sự càng nhìn càng thích mắt”, anh không cảm thấy gì. Nhưng khoảnh khắc này, dường như anh hơi đồng ý với điều đó.
Vẫn luôn hiện hữu, vẫn luôn không hiện hữu.
Không lâu sau, cuối cùng cô dừng tay, xoay người, nhìn chằm chằm.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh.
Đều không có ý định lên tiếng, anh nhìn một lúc, sau đó lên tầng. Cô đứng dậy, không xác định được rốt cuộc anh đã đứng đó bao lâu. Cô đứng nguyên tại chỗ, qua một lúc mới phát hiện trán mình lấm tấm mồ hôi.
Lúc ăn tối, ánh mắt Tô Giải Phong nhìn Tô Diệc Mân cứ là lạ. Tô Diệc Mân đáp lại Tô Giải Phong bằng một nét mặt ngờ vực, nhưng đối phương rõ ràng không muốn trả lời mình. Tô Diệc Mân hiểu ra, thông thường lúc Tô Giải Phong muốn dạy dỗ người ta thì đều có nét mặt này, hơn nữa ông sẽ không dạy dỗ anh trước mặt người khác mà luôn tiến hành trong phòng sách.
Quả nhiên, ăn cơm xong, Tô Giải Phong liền gọi anh vào phòng sách.
Tô Tử Quân nhìn bóng dáng hai người họ với vẻ thắc mắc, sau đó nũng nịu kéo lấy Ôn Như Kiều. “Lần này là tại sao ạ?”
Ôn Như Kiều cũng hơi thắc mắc giống vậy. “Mẹ cũng không biết giống con thôi.”
Tô Tử Quân không ừ hử gì, vẫn nhìn hai người lên tầng kia.
Tô Giải Phong vừa vào phòng sách đã ngồi sau chiếc bàn đặc biệt ấy. Ánh mắt ông lượn một vòng trên người Tô Diệc Mân, rồi ông mới hờ hững nói: “Đóng cửa lại.”
Tô Diệc Mân nghe lời đóng cửa lại. “Bố có chuyện gì ư?”
Tô Giải Phong nhìn anh hồi lâu. “Bố cũng không phải người không thoáng, chỉ là muốn nhắc nhở anh, chuyện gì cũng phải có chừng mực.”
“Dạ?” Rõ ràng Tô Diệc Mân chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Dạo này anh có chuyện gì phiền lòng à?” Tô Giải Phong không am hiểu nói chuyện kiểu này, nghĩ hồi lâu mới tổng kết được lời nói. “Hai cha con ta hình như vẫn chưa từng tâm sự bao giờ, có lẽ trong lòng anh oán giận bố. Nhưng anh phải biết, bố muốn tốt cho anh thôi.”
“Con hiểu.”
“Bố muốn biết, dạo này anh gặp rắc rối gì à?”
“Không có rắc rối gì, tất cả đều thuận lợi.”
Tô Giải Phong nhìn anh, cuối cùng thở dài với vẻ hơi thỏa hiệp. “Vậy sao anh còn hút thuốc hăng thế, vốn dĩ tuổi này của anh hút thuốc cũng không sao, nhưng dạo này anh hút thuốc quá thường xuyên.”
Tô Diệc Mân quay ngoắt sang nhìn Tô Giải Phong, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu. “Sau này con sẽ không thế nữa.”
Ra khỏi phòng sách, anh đứng ở góc ngoặt trên tầng hai, lúc này Tô Tử Quân vẫn đang nằm trong lòng Ôn Như Kiều nói gì đó.
Tô Diệc Mân nheo mắt lại, sau đó xuống tầng. Anh đi đến phòng bếp, thím Đường còn đang dọn dẹp. Anh đi qua. “Thím Đường.”
“Cậu chủ, có gì dặn dò ạ?”
Tô Diệc Mân nhìn thím rồi cười nhẹ. “Không ạ, cháu chỉ muốn hỏi chút thôi, thím dọn được đầu lọc thuốc ở đâu vậy thím.”
Thím Đường ngẩn người, hơi căng thẳng. “Cậu chủ, không phải tôi nói cho ông chủ biết đâu. Là ông chủ đúng lúc đi qua…”
“Cháu không có ý đó.” Tô Diệc Mân cười ranh mãnh. “Cháu chỉ đang nghĩ xem nơi nào hút thuốc bị phát hiện thôi.”
Lúc này, thím Đường đã yên tâm. “Tôi phát hiện trên ban công, nhìn thấy nhiều đầu lọc như thế thì còn giật nảy mình.”
Tô Diệc Mân cười. “Xem ra sau này không thể hút thuốc trên ban công rồi.”
Thím Đường nhìn anh với vẻ ngờ vực, nhưng Tô Diệc Mân đã xoay người ra ngoài.
Kỳ nghỉ sau khi thi đại học xong hơi dài, Tô Diệc Mân vốn muốn đến Viễn Thần thực tập một thời gian, nhưng Ôn Như Kiều lấy lý do anh học tập lâu như thế bây giờ nên nghỉ ngơi mà lặng lẽ từ chối yêu cầu của anh. Tô Diệc Mân cũng không nằng nặc đòi mà chỉ ở nhà.
Cuộc sống hơi nhạt nhẽo, nhưng may là có thể liên tục tham dự các buổi tiệc của các bạn, đủ loại tiệc lớn nhỏ. Dù quan hệ có tốt hay không đều có thể tụ tập rồi trò chuyện về đủ thứ trên trời dưới biển.
Có điều, hôm diễn ra bữa tiệc tri ân thầy cô, khi các bạn đều ôm đầu khóc nấc, chỉ có Tô Diệc Mân ở đó uống rượu không ngừng, chẳng có vẻ gì là buồn bã.
“Mày đúng là động vật máu lạnh.” Trần Thiệu Dĩnh uống rượu rồi nhận xét về Tô Diệc Mân.
Tô Diệc Mân ngước mắt. “Có gì mà buồn. Người ở đây, sau này ra ngoài xã hội thì sẽ là đối thủ cạnh tranh với nhau. Lúc đó, có bao nhiêu người nhớ lại được cảnh tượng ngày hôm nay.”
“Việc gì phải nhìn rõ như thế. Hiếm khi hồ đồ.”
Tô Diệc Mân nhìn rượu trong tay. “Tao không muốn hồ đồ.”
Trần Thiệu Dĩnh lắc đầu, không định phí lời với người này, cầm rượu lên đi sang một nhóm người khác. “Nào nào nào, uống rượu, không say không về…”
Tô Diệc Mân nhìn đám người này uống đến mức rạp cả xuống, chẳng tán đồng một chút nào. Cuối cùng, Tô Diệc Mân đưa Trần Thiệu Dĩnh lên xe của tài xế nhà anh chàng rồi rời đi thẳng.
Anh lái xe, lòng hơi phiền muộn. Vừa rồi khi mọi người đều hát bài “Bằng hữu”, cả đám người đều khóc đến mức nước mắt lem nhem. Nhưng anh chẳng có cảm giác gì, thậm chí ngay cả giai điệu bài hát đó anh cũng không nhớ. Anh đang nghĩ, là người khác quá đa sầu đa cảm, hay là mình thật sự đã trở nên máu lạnh rồi?
Không nghĩ về những thứ đó nữa, anh muốn mau chóng về biệt thự. Đoạn đường cao tốc này là đoạn đường cảnh sát giao thông thường xuất hiện, nếu thực sự gặp phải thì việc anh đã uống rượu còn lái xe sẽ hơi rắc rối. Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, trước mặt đã có một cảnh sát giao thông chặn xe anh lại. Anh thầm mắng một tiếng. Có vẻ thủ tục kiểm tra nồng độ cồn rất phiền hà. Nhân lúc cảnh sát giao thông lấy đồ ra, anh lập tức nhấn ga phóng vụt đi.
Cuối cùng cũng về đến biệt thự. Nhưng hôm nay có vẻ hơi bất thường, anh cầm chìa khóa, thử tận mấy lần mới đút được vào trong ổ.
Phòng khách không có ai. Có lẽ nghe thấy tiếng động, thím Đường đi từ trong phòng ra. “Ông chủ và bà chủ đi dự tiệc rồi, có lẽ phải rất muộn mới về. Cậu chủ đã ăn cơm chưa, có đói không để tôi đi nấu.”
Anh xua tay. “Không cần đâu thím. Thím đi ngủ đi.”
Anh lên tầng, toan xuyên qua dãy hành lang dài để về phòng mình. Nhưng đúng lúc này, anh đột nhiên nhớ ra điều gì. Anh lùi mấy bước, sau đó lên ban công.
Quả nhiên.
Góc ban công có một chấm sáng.
Anh lắc đầu, nheo mắt. Quái lạ, hôm nay không có ánh trăng, nhưng anh lại có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng ngồi xổm trên nền. Tựa như tư thế ngồi trên nền nhà chơi đồ chơi khi cô còn nhỏ, ngồi trên nền một cách vô tư lự.
Anh cảm thấy cổ họng hơi khô, anh hừ một tiếng.
Gần như ngay trong khoảnh khắc ấy, Tô Tử Quân ném điếu thuốc trong tay đi. Cô nhìn về phía đó, không thể nhìn rõ nét mặt anh. Nhưng vào giây phút này, cô đột nhiên rất muốn biết anh có vẻ mặt thế nào.
Tô Diệc Mân đi qua, nhặt đầu lọc rơi trên mặt đất lên. Anh nhìn xuống cô từ trên cao, cười một tiếng. “Đây chính là phản nghịch trong truyền thuyết?”
Tô Tử Quân đứng vụt dậy. Anh vẫn đang cười, sau đó đặt đầu lọc thuốc đã sắp tắt vào tay cô. “Em có thể tiếp tục.”
Sau đó là tiếng bước chân rời xa…
Tô Tử Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô cảm thấy lòng bàn tay nhoi nhói, thì ra là bị đầu mẩu thuốc làm bỏng. Tay cô khẽ run, đầu mẩu thuốc lại rơi xuống đất một lần nữa. Cô nhìn chấm sáng đó biến mất rồi nối liền với sắc đêm, cuối cùng mới lại nhặt nó lên. Bên trên vẫn còn chút nhiệt độ của lòng bàn tay, nhàn nhạt, nhưng cô vẫn biết.
Thời gian Tô Diệc Mân đi nhập học đúng hôm Tô Tử Quân đi đăng kí học. Có điều, hôm ấy, Tô Giải Phong lại hiếm khi cùng Tô Diệc Mân đến ngôi trường đại học của anh để đăng kí nhập học, dù rằng cái “vốn” kia có thể lược đi. Ôn Như Kiều không nói gì, chỉ dặn dò Tô Giải Phong sớm trở về.
Tô Tử Quân tự đến trường đăng kí, cô nghĩ, cuối cùng không cần nhìn thấy người đó nữa rồi. Cuối cùng, không cần lo lắng khi mình làm một vài chuyện nào đó, có một đôi mắt cứ nhìn mình trong vô hình như thế nữa rồi.
Tô Diệc Mân ở nội trú. Vốn trường cách nhà chỉ mấy tiếng đồng hồ đi xe, nhưng dù vậy, cuối tuần Tô Diệc Mân cũng không về nhà.
Tô Diệc Mân vừa đi, nhà cửa đột nhiên trở nên yên tĩnh. Lúc xới cơm, thím Đường luôn xới thừa một bát, đặt xuống bàn rồi mới nhận ra điều gì nên lại bưng bát về phòng bếp.
Tô Giải Phong thở dài. “Cứ đặt xuống đi!”
Thím Đường sững người, biết ông chủ đang nói với mình nên lại đặt bát về trên bàn.
Tô Tử Quân nhìn Tô Giải Phong, tuy bình thường hai cha con này không trao đổi gì, nhưng rất rõ ràng, Tô Giải Phong là người nhớ Tô Diệc Mân nhất. Bữa cơm không có Tô Diệc Mân, Tô Giải Phong rất ít khi cười, thay vào đó là luôn nhíu mày.
Mỗi tuần, vào đúng tám giờ tối thứ Sáu, Tô Diệc Mân luôn gọi điện về, phần lớn thời gian đều là Tô Giải Phong nghe máy, nhưng có rất ít lần là Ôn Như Kiều nghe. Có điều, Tô Tử Quân không nghe một lần nào. Mỗi lần Tô Giải Phong bảo cô nghe máy, cô đều lắc đầu. “Nói nhiều trong điện thoại chán lắm bố, đợi anh ấy về rồi bọn con trò chuyện.”
Tô Giải Phong luôn cười lắc đầu. Chỉ có bản thân Tô Tử Quân biết, cô và người đó không có ngôn ngữ chung.
Sau khi không có Tô Diệc Mân nữa, có vẻ ngay cả trường học cũng yên lặng hơn không ít.
Cùng Lý Giai Tinh đi dạo trên con đường rợp bóng cây, Lý Giai Tinh vỗ Tô Tử Quân. “Tên kia đi theo cậu hai tiếng rồi.”
Tô Tử Quân chẳng buồn quay đầu. “Sao cậu không nghĩ là cậu ta đang đi theo cậu?”
Lý Giai Tinh cười. “Tớ từng thấy bức thư tình cậu ta viết cho cậu.”
“Cậu chẳng tôn trọng sự riêng tư của người khác gì cả.”
“Thế cậu có ấn tượng gì với cậu ta.”
“Không ấn tượng.”
“…”
“Cả ngày cậu không thể bớt vô vị đi được à?”
“Cái gì mới được coi là thú vị? Chuyển thư tình giúp anh trai cậu? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, sau khi Tô Diệc Mân đi, trường mình không còn xuất hiện nhân vật bổ mắt như thế nữa rồi.” Lý Giai Tinh thở dài một lúc. “Nhưng chuyện này có hại với cậu.”
“Liên quan gì đến tớ?”
“Cậu nghĩ mà xem, cậu sống chung dưới một mái nhà với một anh chàng đẹp trai trong thời gian dài như thế, chuyện này chắc chắn có ảnh hưởng tới thẩm mỹ của cậu. Sau này yêu cầu tìm bạn trai của cậu đảm bảo sẽ cao vút. Chẳng trách người theo đuổi cậu không ít mà cậu chẳng ưng một ai cả. Xem ra nguyên nhân cơ bản nằm ở đây.”
“Cuối cùng cũng biết tại sao cậu làm văn luôn lạc đề rồi, chuyện không dính dáng đến nhau mà cậu cũng có thể ghép nối lại được.”
“Tớ nghiêm túc lắm đấy.”
“Tin tớ đi, tớ còn nghiêm túc hơn cậu.”
Lý Giai Tinh bĩu môi.
Lúc này, Tô Tử Quân đột ngột quay đầu nhìn anh chàng kia. “Sao lại cảm thấy tần suất gặp cậu ta cực kì cao vậy nhỉ?”
“Tần suất cậu gặp ai thấp?”
“Tô Diệc Mân đó!”
Đôi mắt hẹp dài của Lý Giai Tinh nheo lại, cô mở miệng như một chú mèo con. “Khi cậu ghét một người, tần suất người đó xuất hiện trong mắt cậu sẽ cực kì cao; khi cậu thích một người, tần suất người đó xuất hiện trong mắt cậu sẽ vô cùng thấp.”
Tô Tử Quân giả đò gật đầu như thật. “Thì ra tớ đã yêu Chủ tịch Mao vĩ đại của chúng ta rồi.”
Lý Giai Tinh véo mạnh vào eo Tô Tử Quân, con nhỏ này đúng là thèm đòn mà.
Tô Tử Quân cười khúc khích, cùng nô đùa với Lý Giai Tinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em, Anh Và Chúng Ta
Chương 10: Em mà anh chưa biết
Chương 10: Em mà anh chưa biết