DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khúc Ca Cuối Của Tình Yêu
Chương 7: Hiện tại - Gặp phải anh, tôi chẳng còn gì nữa

“Mệt chết mất, tan làm thì đi hát, ai đi cùng em nào?” Giang Doanh vươn người gào một câu: “Mọi người chia bình quân”.

Trong các đồng nghiệp, tốt nhất chính là chia bình quân, ai ngày ngày đều mời khách sẽ dễ dàng tạo cho người khác lối suy nghĩ “người này vô cùng giàu” và “dù sao cậu cũng có nhiều tiền như thế, chi một chút thì có làm sao”.

Không ít người đều bày tỏ muốn gia nhập.

“Chị cũng đi.” Bách Lục thu dọn tập tài liệu cuối cùng xong, nói với ngữ khí bình thường.

Sau khi cô lấy thái độ “hôm nay tôi muốn ăn cháo” nói xong câu đó, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng làm việc đều hướng về cô.

Hậu tri hậu giác phát hiện ra ánh mắt của mọi người, cô cười bất lực, “Sao vậy?”.

“Cuối cùng chị cũng nghĩ thoáng ra rồi.” Có người hò hét. Làm việc chung lâu như thế, đây là lần đầu tiên Tô Bách Lục bày tỏ muốn cùng cả nhóm người ra ngoài, quá hiếm thấy, tận mấy người vốn quyết định không đi đều đột ngột gia nhập để chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.

“Khoa trương.” Cô vẫn không quá bận tâm.

Giang Doanh tỉ mỉ quan sát Tô Bách Lục rồi chạy đến phòng làm việc của Bùi Chí Viễn mời anh ta cùng đi. Bùi Chí Viễn đương nhiên từ chối, sau khi lôi Bách Lục ra, Bùi Chí Viễn cũng bất ngờ muốn đi. Giang Doanh da mặt dày, đòi ngồi xe của Bùi Chí Viễn.

Lần này Tô Bách Lục đi cùng, thân phận của cô cũng khiến người ta ngờ vực. Chiếc xe cô ngồi bị người ta nhận ra, là của hãng rất đắt nào đó, người có thể mua nhất định là quý tộc trong quý tộc. Trong mắt mọi người, cô đã trở thành tiểu thư nhà giàu không cầu danh, khó trách bình thường không đi cùng mọi người, có lẽ là gia giáo nghiêm ngặt. Cô cũng không giải thích.

Giang Doanh ngồi trên xe của Bùi Chí Viễn đương nhiên nhận ra tài xế của Đặng Cảnh Nam, cười nói: “Giám đốc Bùi, anh không tò mò về thân phận của Tô Bách Lục ư?”.

Bùi Chí Viễn không có thiện cảm với vị này một cách tự nhiên, “Lòng hiếu kì của tôi đây rất ít”.

“Tôi nhận ra chiếc xe đó.” Giang Doanh trông đầy thần bí.

Nhìn Bùi Chí Viễn muốn hỏi mình rồi lại không muốn mở miệng, cô vô cùng thích thú.

Tô Bách Lục ngồi trên xe nhưng lại nghĩ đến một chuyện khác. Bây giờ Đặng Cảnh Nam rất ít khi về biệt thự, cho dù về thì cũng mang theo mùi nước hoa trở về lúc nửa đêm canh ba. Một loạt những chuyện này liệu có phải đang chứng minh Đặng Cảnh Nam đã mất hứng thú với mình? Cũng nên mất hứng thú mới phải, kiểu phụ nữ không biết làm nũng lại không biết lấy lòng như cô, quả thực không phải kiểu mà Đặng Cảnh Nam thích. Người như anh, muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, đối với cô chẳng qua cũng chỉ là hứng thú nhất thời, vừa khéo cô không diễn theo kịch bản của anh, không yêu anh đến mức không rời không bỏ, anh bèn cảm thấy không cân bằng, vì thế mới dây dưa hơn một năm nay. Cô đột nhiên nghĩ, nếu ngay từ đầu mình đã lấy lòng anh bằng đủ cách, liệu anh có trực tiếp chán ghét mình luôn không.

Nhưng cô thật sự không thể làm ra được những việc như cười với anh, lấy lòng anh.

Có lẽ, sự nhẫn nại của anh cũng bị cô mài mòn hết rồi. Không ai lại sẵn lòng hồ hởi với một người phụ nữ mãi mãi lạnh lùng như băng với mình.

Làm đàn ông tốt, cũng có thời hạn.

Cô nhắm mắt, có lẽ cuộc sống mà mình mong muốn, sắp đến rồi.

Đến KTV, một đám người vui vẻ chọn bài, hát hò, gọi vài món bia rượu ra uống.

Cô yên lặng ngồi trên một chiếc ghế cao, nghe các đồng nghiệp kể về đủ tin đồn, liên quan đến một đồng nghiệp nào đó, liên quan đến giới giải trí, có tin chính thức, cũng có vài tin hành lang, mọi chuyện đều có thể trở thành chủ đề bàn tán. Vào lúc này, thời khắc tốt nhất để xây dựng tình cảm đồng nghiệp, cô lại làm người nghe, hoặc là nghe người khác chọn bài. Cô thật sự rất “gà mờ”, rất nhiều bài hát cô đều chưa từng nghe, còn người khác thì lại hát chung với nhau.

Bùi Chí Viễn đi về phía cô, “Cô muốn hát bài gì, tôi chọn giúp cô”.

Cô lắc đầu, “Tôi không biết hát, ngũ âm không hoàn chỉnh”.

Lúc cô từ chối sóng mắt rất phẳng, khiến người ta không có chút nghi ngờ gì, cũng sẽ không làm khó cô.

Giang Doanh hừ một tiếng, “Sếp Bùi, chọn giúp tôi bài ‘Tự mình đa tình’ là được”.

Bùi Chí Viễn trừng mắt nhìn Giang Doanh, Giang Doanh vờ như không nhìn thấy.

Giang Doanh náo loạn một lúc bèn chạy ra tìm nhà vệ sinh, vừa mở cửa thì đã phát hiện một người đứng ở cửa trông khá quen mặt. “Cô là người làm nhà anh Cảnh Nam à?”

Quyên Tử ngẩn ra, sau đó gật đầu.

Giang Doanh vừa đi vừa phiền não, Tô Bách Lục này vừa ra ngoài thôi mà, trận thế có phải quá lớn rồi không, phải có người trông chừng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cứ như phạm nhân vậy.

Nếu Giang Doanh biết một khi Tô Bách Lục ra khỏi nhà, chỉ cần không có Đặng Cảnh Nam thì nhất thiết sẽ luôn luôn có người đi cùng mọi nơi mọi lúc, cô nhất định sẽ sụp đổ mất. Cái “mọi nơi mọi lúc” này bao gồm nhà về sinh, người kia cũng sẽ trông chừng ở đó. Không thể để Tô Bách Lục xuất hiện ở ngoài tầm mắt người của Đặng Cảnh Nam, đây chính là chỉ thị của Đặng Cảnh Nam.

Trong biệt thự, một người đàn ông nào đó trở về, nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ, cô vẫn chưa về.

Từ trước đến nay cô chưa từng về muộn như thế bao giờ.

Đặng Cảnh Nam ngồi trên sofa, đợi nửa tiếng, vẫn không thấy người, bèn sốt ruột gọi điện thoại, “Cô ấy đang ở đâu?”.

Quyên Tử nhận điện thoại của Đặng Cảnh Nam, lập tức căng thẳng trả lời: “Ở KTV ạ”.

“Cô ấy đi cùng ai?”

“Đều là đồng nghiệp của cô ấy.”

Đặng Cảnh Nam bặm chặt môi, anh gần như tưởng rằng cô đã chạy trốn rồi, chạy trốn giống như lúc ban đầu, cô quá biết che giấu cảm xúc, anh không rõ cô đang nghĩ gì. Anh sợ bây giờ cô chỉ đang chờ đợi thời cơ, một khi anh nới lỏng việc trông chừng cô, cô sẽ lập trức bỏ trốn.

Tình hình công việc của cô ở công ty hằng ngày đều có người báo cho anh, một khi cô không xuất hiện, anh sẽ biết đầu tiên.

Sau khi rời khỏi công ty, chỉ cần anh không có mặt, nhất thiết sẽ có người đi theo cô không rời, một bước cũng không được rời.

Sự khó dò của cô, là nguyên nhân chủ yếu khiến anh vẫn không dám nới lỏng việc trông chừng cô.

“Bây giờ hai người đang ở đâu?”

Quyên Tử nói địa chỉ xong, vẫn canh ở ngoài phòng bao, không dám có bất kì sơ sót nào.

Giang Doanh trở về từ nhà vệ sinh, nhìn Tô Bách Lục, đột nhiên cảm thấy cô ấy thật đáng thương khi bị người ta đối xử như vậy.

Nhưng cô không dám làm gì cả, một khi Đặng Cảnh Nam tức giận thì không ai có thể khuyên can được.

Qua một lúc, di động của Giang Doanh vang lên, cô cầm di động lên, còn chưa kịp nói thì Đặng Cảnh Nam đã bảo: “Đưa di động cho Tô Bách Lục”.

Giang Doanh nghe lời đưa di động cho Tô Bách Lục.

Cô nhận di động, chỉ nghe mấy câu, “Tôi biết rồi”.

Sau đó, Tô Bách Lục mượn cớ mình phải đi, các đồng nghiệp lại khuyên rồi kéo người không cho đi, song vẫn không đấu lại được với sự kiên trì của Tô Bách Lục.

Khoảnh khắc nhận được điện thoại, cô thở dài, lần thăm dò này đã thất bại.

Cô vốn đang thử xem anh sẽ có phản ứng gì, tốt nhất là không lo không hỏi gì về cô, như thế thì cô có thể tự rời đi.

Chứng minh anh đã chán mình, ngấy mình rồi.

Chán và ngấy một người vốn rất dễ.

Luôn có người hỏi vì sao đàn ông lại ngoại tình, rõ ràng trước đây đối xử với vợ mình rất tốt, rõ ràng rất yêu đối phương, vì sao nhất định phải ngoại tình. Chuyện rất đơn giản, ngấy rồi, chán rồi, không còn cảm giác kích thích nữa, chuyện chỉ đơn giản như vậy, cần lí do long trời lở đất gì nữa đây?

Chỉ là bản thân chúng ta đều không chịu tin, tình yêu từng thực sự xuất hiện, rồi lại thực sự biến mất.

Vốn chẳng có sự vật gì là vĩnh hằng, nhưng ta lại luôn cho rằng nhất định có vĩnh hằng.

Cô ra khỏi KTV, Quyên Tử vẫn đi theo sau cô không rời, cô thấy hơi phiền.

Có thể đừng đi theo sau cô được không?

Đi đến chỗ ngoặt cách KTV không xa, xe của Đặng Cảnh Nam quả nhiên đã đỗ ở đó. Tài xế đã tự lái xe đi rồi, ít nhất thì cô không nhìn thấy chiếc xe đưa mình đến đây.

Cô mở cửa xe, ngồi vào trong.

Đặng Cảnh Nam lái xe rời đi.

Anh lái rất êm, cho dù đi rất nhanh. Anh lái chậm, cô sẽ không có ý kiến; anh lái nhanh, cô có ý kiến thì cũng sẽ không nói.

“Dạo này thấy chán à?” Anh chủ động hỏi, như thế thì mới có thể giải thích cho sự bất thường của cô.

Tay cô chống trên cửa sổ, cô tặng cho anh một nụ cười sâu xa, “Tôi không thể có niềm vui gì ư?”.

“Em muốn vui kiểu gì, anh đi cùng em.”

“Thế thì tôi không có niềm vui.”

Cô nhắm mắt, từ chối nói chuyện tiếp với anh.

Đọc truyện chữ Full