DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu
Chương 10: 10: Đến Ăn Canh Nhiều Chuyện


Công ty hiện tại Lục Mạn Nhu đang điều hành chỉ là một nhánh nhỏ với lĩnh vực mới đầy thử thách mà cô muốn thử sức mà thôi không phải ngành kiếm tiền chính.
Một đợt vừa qua để đưa mọi việc vào quỷ đạo cô đã làm việc tăng ca nhiều ngày, giành bằng được dự án phát triển đưa công ty đến một bước tiến mới.

Đây cũng xem là thành công ban đầu.
Sáng ra Lục Mạn Nhu luôn có thói quen dậy sớm, còn cậu thanh niên cạnh bên thì ngủ say, cả mắt kính tối qua cũng quên tháo xuống.

Cô định vươn tay lấy giúp cậu ta nhưng nghĩ lại rồi thôi liền rút tay về.
Lục Mạn Nhu ra khỏi phòng đến một phòng khác vệ sinh cá nhân, ăn điểm tâm sáng dì Thiền chuẩn bị rồi rời khỏi nhà như mọi khi.
Người nào đó vẫn ngủ say cho đến khi mặt trời ló dạng chíu thẳng vào mặt thì mới tỉnh giấc.

Nhìn bên cạnh đã không thấy người đâu, cậu thở dài rồi bước xuống giường.
"Chào buổi sáng gì Thiền."
Bà đang làm việc lỡ dở trong bếp thấy Cố Gia Vận mắt có quầng thâm rõ to, người mệt mỏi đi xuống thì không khỏi nghĩ xa một tí.

Tuổi trẻ bây giờ đúng là không biết tiết chế mà.

Xem tiểu thư nhà bà đã làm gì con trai nhà người ta kìa.

"Mau mau..!! Ngồi xuống ngồi xuống..! Hôm nay không có tiết học ở trường sao? Để dì đem thức ăn hâm nóng lại cho con."
Cố Gia Vận hớp một ngụm trà đặt sẵn trên bàn sau đó đáp lời:
"Năm cuối nên ít môn tại trường lắm ạ."
"À..!! Ra là vậy." Dì Thiền vừa cười vừa đem đồ ăn ra cho cậu.
Bà nhìn cậu ăn, càng nhìn càng thấy thích thằng nhóc này, có hơi kiệm lời, nét mặt có chút lãnh đạm, chưa từng thấy nó cười lần nào.

Nhưng lại tạo cảm giác dễ chịu, không phải dạng xu nịn như những người lần trước.

Tiểu thư có mắt nhìn đàn ông thật.
Lục Mạn Nhu đang ở công ty liền hắc xì một cái.

Cô đảm bảo có người nói đến cô.

Nếu mà biết được suy nghĩ của dì Thiền về mình chắc xấu hổ chết mất.

Cô là trăm tính ngàn tính lại không tính được lúc say làm ra chuyện không bằng cầm thú đó, còn là với một tên nhóc tính tình thì có chút khó trị.
Nhắc tới thì lại tức mình.

Hừ!
[...]
Lục Hiểu Tinh sáng ra nhận nhiều cuộc điện thoại réo gọi.

Cô nhóc lại phải rời thành phố đi công tác rồi.

Cô thèm món canh chua của dì Thiền, có gọi điện nhờ dì nán lại nấu ít canh giúp cô đến ăn trực.
Căn biệt thự này từ khi mua đến nay, ít có bạn bè ghé thăm, theo thường lệ cô ít khi gõ cửa mà trực tiếp đi vào..
Chạy ngay vào nhà ăn phòng bếp thì bắt gặp tên trai bao đang ngồi ăn.
"Hi..!!" cô giơ tay chào thân ái, miệng cười tươi, mắt sáng như đèn pha mà nhìn người ta.
Cố Gia Vận chỉ ngẩn đầu lên, gật đầu với cô rồi tiếp tục phần ăn của mình.
Thấy người trước mắt không thân thiện, Lục Hiểu Tinh nghĩ bụng chắc là do lần trước cô thất lễ nên cũng e dè, tự mình nghiêm túc vào phòng bếp tìm dì Thiền.
"Dì Thiền, món canh của con xong chưa ạ, con gần tới giờ ra sân bay rồi."
Không ai hồi đáp lại, cô đứng xoay trái xoay phải, đi vào ngó nghiêng tìm người.

"Dì ấy nghe điện thoại bận đột xuất, dặn nếu cô đến thì tự mình lấy canh trong nồi trên bếp kia mà dùng."
"À..!! Tôi biết rồi, rất cám ơn anh!"
Lục Hiểu Tinh nhanh chóng múc một tô thật to ngồi đối diện Cố Gia Vận.

Vừa ăn, vừa vui vẻ cười, vừa tự khen một mình.

Ăn một lúc gần hết nửa tô mới nhìn người đang ăn một cách từ tốn, cử chỉ nhẹ nhàng khoan khoái.
"Anh năm nay bao nhiêu ruổi rồi? Hình như là hai mươi ba bằng tuổi tôi đúng không?" cô có xem qua lý lịch về người này.
Hỏi người người lại im lặng, cô cứ tưởng cậu ta sẽ không trả lời mình, ai ngờ nghe được đáp án ngắn gọn
"Đã hai sáu!"
"Ồ..! Hả..

Sao lại là hai sáu!" vậy là lý lịch bị sai rồi.

Ai điều tra mà bất cẩn thế.
Lần này thì Cố Gia Vận không trả lời thật.
Lục Hiểu Tinh không cại được thêm gì từ miệng người này, tính ra cậu ta đúng là trời chọn một đôi với chị cô, người nào cũng kín miệng như bưng.
"Cậu đúng là một biến số trong cuộc đời bình lặng gần mười năm nay của chị ấy, hi vọng cậu có thể ở lại đây được lâu hơn những người khác."
Cố Gia Vận cảm thấy cô gái trước mặt này thật phiền phức, sao có thể nói liên miên không dứt, nói hết chủ đề này đến chủ đề khác.

Cho đến khi cô nói đến vấn đề trên, cậu uống mấy hớp trà định đang có ý định đứng lên về phòng thì nán lại.
"Tôi là người thứ mấy?"

Lục Hiểu Tinh đang cúi đầu húp canh, cô tinh ý đoán được người này có quan tâm chuyện của chị cô, trong lời nói còn có pha chút giấm thoang thoãng.

Woa chị cô thật lợi hại, chỉ một đêm đã hớp hồn được tiểu bạch kiểm này rồi.
"Haizz..!! Kể ra thì dài dòng lắm, chị tôi trước đây có một mối tình thanh mai trúc mã khắc cốt ghi tâm, nhưng vì lý do gì đó mà họ không đến được với nhau, người kia cách đây vài năm cũng đã lấy vợ sinh con có cuộc sống riêng, tuy chị ấy bên ngoài bình thản, nhưng lại chấp niệm quá sâu, chưa buông bỏ được.

Dạo gần đây nghe lời xúi dục của bạn bè, nghĩ đâu ra trò tìm tiểu bạch kiểm bao nuôi, mà theo tôi và dì Thiền biết thì những người đó ngoài việc nuôi như bình hoa ra thì chị ấy chẳng thèm nhìn đến bọn họ, cách ít hôm thì lại đổi người cho vui nhà vui cửa, đến lược anh thì..." ngừng lại nhìn nét mặt nghiên túc của Cố Gia Vận.

Lục Hiểu Tinh trong cái khó ló cái khôn, thường khi cô sẽ nói quạch toẹt nhiều thứ, nhưng cô sợ chị mình biết sẽ không vui.

Mấy việc này để bọn họ càng thân cận rồi tự tìm hiểu sẽ gia tăng tình cảm.
Thấy mình nghĩ vậy quá đúng đắn liền gật đầu mạnh một cái đứng lên:
Lục Hiểu Tinh nhìn đồng hồ..
"Thôi chết lo nhiều chuyện, tôi trễ rồi, hẹn gặp lại sau nhé, tôi đi trước đây.

"
Nói xong liền chạy nhanh như tia chớp ra ngoài.
Bỏ lại một Cố Gia Vận có chút tâm sự trầm ngâm..


Đọc truyện chữ Full