DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Để Em Hay Biết
Chương 42

Nghe thấy lời yêu cầu của anh ta, Nhiêu Niệm nắm chặt điện thoại, cố gắng giữ mình bình tĩnh, ngay lúc cô rơi vào im lặng và đang suy nghĩ biện pháp đối phó, điện thoại trong tay cô đột nhiên lại rung lên lần nữa.

Bên kia lại truyền đến một đoạn video, Nhiêu Niệm bấm vào, trên màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh hai tay Toàn Phi bị trói, không biết cô ấy bị bắt ở đâu, mái tóc rối bù, ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú vào ống kính máy ảnh, chật vật nằm dưới sàn bê tông.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Nhiêu Niệm thắt lại, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Dù biết đó là mồi nhử của Kỳ Đàn để dụ cô tới, nhưng Nhiêu Niệm không có quyền lựa chọn.

Toàn Phi vẫn đang nằm trong tay anh ta, cô không thể được bảo vệ ở nhà rồi đứng nhìn những người vô tội rơi vào nguy hiểm.

Hai tay Nhiêu Niệm hơi run lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Thả cô ấy đi đi, nếu không tôi sẽ không đi theo như lời chỉ dẫn của anh đâu.”

Kỳ Đàn mỉm cười hài lòng, giọng nói lạnh lùng tiếp tục truyền ra từ ống nghe: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giữ lời hứa, cô ta không có ích lợi gì với tôi, còn cô mới là người có ích.”

“Bây giờ cô cứ đi xuống, tôi cam đoan cô ta sẽ bình yên vô sự. Nếu cô còn cố tình chậm trễ thì nhất định cô ta sẽ phải chết.”



Đêm tối, mưa như trút nước, khung cảnh ở cảng Victoria lúc này vô cùng hiếm thấy, không còn là quá khứ náo nhiệt vô biên, ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cảnh sát như được dệt thành một dải đèn uốn lượn.

Cảnh sát đã khống chế được bến tàu nhưng cũng muộn mất một bước, thuyền của Kỳ Đàn đã rời đi.

Thuyền của cảnh sát đã có mặt tại chỗ, vô số thành viên trang bị súng lục lần lượt lên thuyền.

Hoắc Duật Thâm nhìn mặt biển tối đen phía xa, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Vì lý do nào đó, trong lòng anh luôn cảm thấy có một sự hoảng loạn không thể kiềm chế được.

Trác Thuấn mặc đồng phục cảnh sát đứng sang một bên, quay đầu nhìn bóng người cô độc bên cạnh.

Giọng nói của anh ấy có chút nặng nề: “Kỳ Đàn bỏ chạy, mang theo súng. Vừa rồi có đặc vụ lái xe vòng qua nhưng lại gặp tai nạn xe hơi, để anh ta trốn thoát. Tôi đã phái người truy lùng anh ta rồi.”

Lúc này, Bồ Xuyên vội vàng cầm điện thoại đi tới, thở hổn hển nói.

“Anh Hoắc, là cô Nhiêu gửi tin nhắn định vị. Vị trí cũng ở gần cảng Victoria.”

Trác Thuấn trong nháy mắt như ý thức được điều gì đó, nhìn về phía con tàu đang ẩn trong màn đêm.

Khoảnh khắc tiếp theo, người bên cạnh anh ta đã di chuyển.

Sắc mặt Trác Thuấn thay đổi, vội vàng ngăn cản anh: “Cậu không thể đi, trên người anh ta có súng. Hiện tại tôi đang dẫn người bao vây thuyền của anh ta rồi, sẽ đảm bảo không làm hại tới con tin đâu…”

Hoắc Duật Thâm đã cởi áo khoác, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh tháo đồng hồ.

“Mục tiêu của anh là tôi.”

“Cậu đã đánh cược cả mạng sống của mình ở Rome một lần, Hoắc Duật Thâm, suy nghĩ cho kỹ đi, không phải lúc nào cậu cũng có thể may mắn như vậy đâu, huống hồ Kỳ Đàn bây giờ là kẻ liều mạng rồi…”

Hoắc Duật Thâm dừng tay lại, giọng nói khàn khàn.

“Cô ấy vì tôi nên mới gặp nhiều nguy hiểm như vậy.”

Cảm giác đau đầu như búa bổ quen thuộc lại ập đến không đúng lúc khiến anh đau đến thở dốc, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Như thể có một bàn tay vô hình đang bóc từng dây thần kinh của anh ra.

Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho anh, khiến anh hết lần này đến lần khác trải qua cảm giác không thể làm chủ được bản thân.

Nếu không phải anh cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ ban đêm ở trên du thuyền ấy, nếu không phải anh đã dùng cách hèn hạ để tiếp cận, thì cô đã không rơi vào tình huống nguy hiểm tối nay.

Trong cuộc đời này, anh đã làm sai với rất nhiều người.

Người mẹ đã chết vì anh, những người giúp việc vô tội đã đối xử tốt với anh và những người bạn thời thơ ấu của anh.

Tội lỗi không thể trả được đã hành hạ anh suốt hai mươi năm qua.

Sau đó, lại chính là cô.

Đây là tội lỗi của chính anh, làm sao có thể khiến cô chịu đựng được.

Mọi chuyện đều bắt đầu vì anh, nhất định sẽ do anh kết thúc.



Không biết qua bao lâu, Nhiêu Niệm ngửi thấy mùi nước biển mặn chát đọng lại trên chóp mũi, cảm nhận được sự chuyển động xung quanh mình.

Hình như cô đang ở trên một chiếc thuyền.

Nước mưa tạt vào mặt khiến cô cảm nhận được sự mát lạnh.

Lông mi cô run rẩy, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn tan biến khiến cơ thể cô không còn chút sức lực nào. Lúc nhìn xuống, cô phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt bằng xích sắt.

Boong tàu trống rỗng, trong đêm tối, chỉ có lá cờ trên cột buồm bị gió biển lay động, trong tầm mắt, có một thân ảnh cao lớn thẳng tắp đứng cách đó không xa.

Khiến trái tim cô nặng nề chìm xuống.

Kỳ Đàn vẫn là dáng vẻ âu phục giày da, cũng không hề có sự chán nản thất vọng nào, khiến cho Nhiêu Niệm cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Vẻ mặt anh ta trông nhàn rỗi đến mức lười biếng, tựa như lúc này không phải đang chạy trốn vậy. Anh ta nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ lập lòe ở phía bên kia, như đang chiêm ngưỡng một cảnh đẹp nào đó.

Chuyện cũng đã xảy ra, anh ta không bị ám ảnh bởi việc xấu hổ bỏ trốn nữa, mà chỉ muốn đợi người đến.

Chờ đợi giây phút cuối cùng cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan thôi.

Trong lúc bàng hoàng, Nhiêu Niệm nghe thấy tiếng còi báo động từ xa vọng vào bờ, nhưng có chút xa xôi không rõ ràng.

Cô mơ hồ đoán được tình hình hiện tại, giọng nói trong trẻo có chút khàn khàn: “Anh bị cảnh sát truy nã?”

Chắc chắn là vì Hoắc Duật Thâm mới khiến anh ta mạo hiểm bắt cóc cô vào thời điểm quan trọng khi trốn thoát.

Cô nằm trên boong tàu không thể cử động, đôi môi khô khốc hơi hé ra, cố gắng phát ra âm thanh.

“Anh muốn làm gì anh ấy?”

Kỳ Đàn cười khẽ: “Cậu ta quá kiêu ngạo, từ lúc sinh ra đã có tất cả, cơm no áo ấm lại cao quý lạnh lùng, mọi người chỉ có thể quỳ dưới chân cậu ta. Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng là tôi và cậu ta có cùng một dòng máu, thế giới này thật quá bất công.”

Nhiêu Niệm nhìn anh ta, không chút rụt rè nói rõ từng chữ.

“Anh là tội phạm, còn anh ấy thì không.”

Thay vì tức giận, anh ta lại mỉm cười, hỏi cô: “Ý cô là chuyện hai mươi năm trước?”

Kỳ Đàn lắc đầu, nhìn về phía biển xa, như đang nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước.

Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười lạnh lùng, lớn tiếng phủ nhận: “Không, những người đó sống hay chết đối với tôi không quan trọng, bọn họ chỉ là những con kiến ​​hèn mọn thôi, tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Hoắc Duật Thâm. Tôi muốn cho cậu ta biết con người không thể sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy, cho nên những người kia mới đáng phải chết.”

Nghe những lời nói của anh ta, Nhiêu Niệm bất giác nghiến răng: “Tên điên.”

Hai chữ này như chạm đến vảy ngược của anh ta, sắc mặt Kỳ Đàn đột nhiên thay đổi, anh ta đá mạnh vào bụng cô.

Một cơn đau dữ dội ập đến, Nhiêu Niệm khó chịu cong người, cố chịu đựng cơn đau như muốn lộn hết lục phủ ngũ tạng lên, nhưng lại không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, gần như ướt đẫm, trong tai liên tiếp vang lên tiếng ù ù.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, người đàn ông lại ngồi xổm xuống, dùng tay nhẹ nhàng vuốt đi phần tóc rối bù dính vào sườn má cô.

“Đợi một chút, cậu ta sẽ tới ngay thôi. Tới lúc đó, tôi sẽ cho cô xem kịch hay.”



Cơn đau bụng đến rồi đi, Nhiêu Niệm cuộn tròn trên boong tàu, cơn mưa làm ướt đẫm toàn thân, mờ đi tầm nhìn, trông cô giống như một con cá đang giãy giụa sắp chết.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, như thể đã từ kiếp trước, hòa lẫn với tiếng sóng cuồn cuộn quét tới.

“Hoắc Duật Thâm…”

Nhìn bóng dáng cao ráo bước lên boong tàu từ trong đêm tối, hốc mắt cô chợt ươn ướt.

Khi anh bước ra từ nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, trái tim Nhiêu Niệm thắt lại, ngơ ngác nhìn anh đang đến gần.

Trên boong tàu chỉ có vài ngọn đèn mờ nhạt, xung quanh là biển đen tĩnh mịch. Thân hình anh gầy gò hơn so với hình ảnh trong tin tức, mới không gặp có mấy ngày nhưng dường như đã lâu lắm rồi, đồng tử đen như mực, khuôn mặt lạnh lùng và góc cạnh.

Đây là lần đầu tiên cô không mong đợi được thấy anh đến thế.

Bởi vì một khi anh đến, Kỳ Đàn sẽ không dễ buông tha cho anh.

Mặc kệ anh ta, mau đi đi, Hoắc Duật Thâm.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, thế giới như bị ép lại, mọi thứ ngoại trừ anh đều trở thành một cảnh tượng hư ảo.

Đêm Giáng sinh, cảnh chia ly vẫn còn in sâu trong ký ức.

Cảm xúc gần như phức tạp đó bao trùm lấy cô, khiến cô nghẹn ngào không thể phát ra âm thanh nào, nước mắt rơi xuống như hạt châu bị vỡ.

Kỳ Đàn thấy anh đến một mình như mong đợi thì mím môi hài lòng.

“Em trai, hình như cậu không uống thuốc đúng giờ rồi, tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ không tới được chứ.”

Hoắc Duật Thâm ngước mắt nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Làm anh thất vọng rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Nhiêu Niệm, Kỳ Đàn lập tức như nhận ra điều gì đó, mỉm cười vui vẻ, nhanh chóng hiểu ra.

“Ồ, cậu vẫn chưa nói với cô ấy biết đúng không?”

Mí mắt Nhiêu Niệm lập tức run lên, cô không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng theo bản năng cảm thấy đây không phải chuyện tốt.

Kỳ Đàn cũng không có ý định giải thích quá nhiều, anh ta buông tay ra, ném khẩu súng đen trong tay sang phía đối diện.

Nhìn thấy khẩu súng lục rơi xuống trước mặt Hoắc Duật Thâm, nụ cười của Kỳ Đàn càng sâu hơn: “Xin lỗi, tôi quên mất trong khẩu súng này có bao nhiêu viên đạn rồi. Hay là cậu tự bắn mình trước đi, để tôi xem bên trong còn đạn không.”

Hoắc Duật Thâm trầm mặc rũ mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm khó có thể nhận ra.

Thấy anh không nhúc nhích, Kỳ Đàn lại ngồi xổm xuống, túm lấy mái tóc dài sau gáy cô, mỉm cười vui vẻ nhìn Hoắc Duật Thâm.

“Hoặc nếu cậu muốn cô ta chịu đau khổ vì cậu cũng được.”

Nhiêu Niệm vì đau mà cong người lại, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

Cô liều mạng lắc đầu, nhưng lại bị băng dính dán kín miệng, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể phát ra tiếng thút thít.

Nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của người phụ nữ nằm đó, làn da lộ ra đầy vết bầm tím, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng của Hoắc Duật Thâm tối sầm lại, như thể có một vết nứt ra, khiến anh không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Ngay giây tiếp theo, anh cố gắng kiềm chế bản thân, cuối cùng im lặng chậm rãi cầm súng lên, nhắm vào cánh tay của mình.

Đồng tử của Nhiêu Niệm co rụt lại, ngay sau đó, cô nhìn thấy anh bóp cò không chút do dự.

Tiếng súng vang lên chói tai, chim trên mặt biển tản ra tứ phía.

Hơi thở của cô dường như cũng ngừng lại, mấy giây sau, Nhiêu Niệm nhìn dòng máu chảy róc rách xuống cánh tay anh, trái tim cô co thắt lại, lông mi ướt đẫm nước mắt.

Nhưng khuôn mặt của người đàn ông không hiện lên bất cứ biểu cảm nào, như thể một phát súng vừa rồi không bắn trúng anh, chỉ có khuôn mặt tái nhợt của anh mới cho thấy những gì vừa xảy ra là thật.

Ánh mắt anh sâu thẳm như đang che giấu một tình yêu không thấy đáy, anh nhìn cô từ xa.

Nhiêu Niệm không hề ngạc nhiên khi anh sẽ làm điều này, hay nói cách khác, cô sớm đã không còn nghi ngờ tấm lòng của anh nữa.

Không biết cô đã bật khóc từ lúc nào.

Nhìn thấy anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Kỳ Đàn mỉm cười hài lòng, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn.

Tiếng còi báo động ở xa càng lúc càng gần, anh ta không còn thời gian để lãng phí nữa.

Kỳ Đàn nhanh chóng cao giọng, nụ cười càng sâu hơn: “Hoắc Duật Thâm, không phải cậu luôn muốn báo thù cho những người đó sao? Bây giờ tôi đang cho cậu cơ hội đấy. Súng trong tay cậu vẫn còn một viên đạn.”

“Lấy khẩu súng đó giết tôi là cậu có thể trả thù cho bọn họ rồi.”

Thấy anh không nhúc nhích, Kỳ Đàn lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, như cố ý nhắc nhở anh về quá khứ của mình.

“Kỳ thực tôi không muốn nói cho cậu biết, đêm đó, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ giãy giụa trong biển lửa, nhìn bọn họ bị đốt thành tro, thân thể vặn vẹo đau đớn, thậm chí còn không thể kêu lên.”

“Tôi vẫn nhớ đêm đó có một thiếu niên trạc tuổi cậu, hình như cũng là bạn tốt của cậu thì phải? Đáng tiếc là cậu ta còn trẻ, cuộc đời chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc chỉ vì cậu.”

“Không có cậu, bọn họ sẽ không chết. Hoắc Duật Thâm, đây hết thảy đều là lỗi của cậu.”

Giọng nói như bùa chú vang vọng trên boong tàu, đan xen với tiếng còi báo động xa xa khiến nó trở nên vô cùng ma mị.

Anh ta lấy bật lửa trong túi ra, cười lớn rồi ném bật lửa ra sau lưng.

Ngọn lửa lập tức bốc lên, đốt cháy đống củi phía sau, khói dày cuồn cuộn lập tức tràn vào, từng thanh gỗ nứt ra, kêu lên tiếng răng rắc.

Trong ngọn lửa nhảy múa, Nhiêu Niệm dốc sức ho khan một cách tuyệt vọng, nhìn đôi mắt của người đàn ông ngày càng đỏ bừng, nhìn máu chảy càng lúc càng nhanh, nhìn anh lại bị đưa về ký ức đau đớn tự trách mình, nhưng cô không thể làm gì được, chỉ có thể tuyệt vọng phát ra âm thanh, cố gắng ngăn chặn ý định sa đà của anh lúc này.

Nhưng Kỳ Đàn vẫn cười điên cuồng và nham hiểm, cố gắng đánh bại hoàn toàn sự tỉnh táo cuối cùng của anh, đánh thức mầm mống tà ác trong anh.

“Giết tôi đi, chỉ cần bóp cò một cái, bọn họ sẽ được giải thoát, cậu cũng có thể báo thù cho bọn họ. Những năm qua không phải cậu đã rất mong chờ ngày này sao?”

“Hiện tại cậu chỉ có một lựa chọn, giết tôi đi, nếu không cô ta cũng sẽ chết. Tôi để cô ta chết trước mặt cậu, cậu không muốn nhìn cô ta vì cậu mà mất mạng đúng không?”

Trong lòng Nhiêu Niệm chấn động, lập tức hiểu được anh ta đang muốn làm gì.

Anh ta muốn dùng mạng sống của mình tiêu diệt Hoắc Duật Thâm, biến anh thành một kẻ sát nhân bằng chính đôi tay của mình, kéo anh cùng xuống vực thẳm.

Anh ta khiến anh không còn là người thừa kế nữa, mà sẽ giống như anh ta, một kẻ sát nhân hèn hạ và bẩn thỉu với đôi bàn tay đẫm máu.

Không được…..

Cô lập tức muốn vùng vẫy để ngăn lại, nhưng đã bị Kỳ Đàn kéo lên.

Người đàn ông ấn chặt thái dương cô, lại nhìn người đối diện, khóe môi nhếch lên đầy phấn khích, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Anh ta hét lớn: “Hoắc Duật Thâm, thực hiện đi. Nếu cậu không giết tôi, cô ta sẽ là người chết!”

Họng súng đen ngòm đang ở gần, nhưng Nhiêu Niệm lúc này lại không cảm nhận được cảm giác sợ hãi, cô căng thẳng nhìn người đối diện, liều mạng lắc đầu, tim đập kịch liệt gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Nếu anh thực sự bóp cò để trả thù và cứu cô, anh sẽ hoàn toàn rơi vào tình thế không có cách nào cứu được.

Anh sẽ bị coi là kẻ giết người, danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại cũng như chính bản thân anh sẽ không còn lối thoát.

Nhưng nếu anh không bắn ngay bây giờ, Kỳ Đàn sẽ bắn.

Anh sẽ một lần nữa chứng kiến ​​cái chết của người mình yêu thương nhất, trải qua nỗi đau tương tự.

Sự kết thúc của một bi kịch lại trở thành sự khởi đầu của một bi kịch khác.

Anh sẽ lựa chọn như thế nào? Rốt cuộc anh sẽ lựa chọn như thế nào đây?

Mu bàn tay của Hoắc Duật Thâm siết chặt từng chút, đôi mắt mờ mịt khó nhận ra được cảm xúc đang giằng co dâng trào, dường như anh đang dần tỉnh táo lại.

Sau một lúc im lặng, anh từ từ giơ súng lên bằng bàn tay không bị thương, đôi mắt lạnh lùng không còn một chút cảm xúc, chỉ còn lại bóng tối vô tận, nỗi hận thù có thể nuốt chửng lý trí.

Giữa sóng nước hỗn loạn, mùi khét nồng nặc bao trùm thân tàu, tiếng còi báo động dao động từ xa đến gần, vạn vật xung quanh trở nên hỗn loạn.

Nước mắt che mờ tầm nhìn trước mắt, gò má lạnh như băng không phân biệt được là mưa hay nước mắt.

Nhiêu Niệm nhìn đầu ngón tay của anh chạm vào cò súng, họng súng màu đen nhắm vào Kỳ Đàn.

Cổ họng đau rát, miệng bị dán chặt bằng băng keo dày, dù cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản anh ta cử động.

Đừng… Hoắc Duật Thâm, đừng…

“Bùm.”

Ngọn lửa thắp sáng nửa bầu trời, sau một tiếng súng, thế giới lại chìm vào im lặng.

Đọc truyện chữ Full