DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cho Má Em Thêm Hồng
Chương 4: 4: Tôi Không Phẫu Thuật Thẩm Mỹ


 
"Lớn tuổi? Phá gia chi tử? Còn không được?" Ôn Từ tổng kết lại lời Tô Hòa Miêu nói, ánh mắt nhìn xuống lầu bỗng trở nên vi diệu, "Người đàn ông mà em nhắc đến, là chỉ Thịnh Kinh Lan?"
 
"Thật trăm phần trăm!" Tô Hòa Miêu nói rất chắc chắn, "Vừa nãy lúc đến, chính tai em nghe thấy cháu anh ta càu nhàu như vậy."
 
Nếu không phải chính tai nghe thấy, cô ấy cũng không nhận ra người nọ lại xấu nết như thế.
 
Ôn Từ khẽ suyt một tiếng, giọng điệu cũng lập lờ không tin được: "Chẳng có nhẽ."
 
"A Từ, sao chị không tin em?" Tô Hòa Miêu tận tình khuyên bảo, "Chị đừng để khuôn mặt kia mê hoặc, trông cứ như hồ ly ấy, giảo hoạt thật sự."
 
Khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Kinh Lan đúng là rất dễ mê hoặc người khác, cũng chính vì thế nên cô ấy càng phải nhắc Ôn Từ phòng bị, đừng để tên khốn kia lừa.

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của Tô Hòa Miêu, Ôn Từ giơ tay khẽ chạm lên mũi, cố gắng nén cười.

Mấy năm nay, mấy người tới muốn đặt bà ngoại may đô không giàu thì cũng sang, nếu Thịnh Kinh Lan không tự tin thì sao dám mang ba món quà tới cửa thăm hỏi?
 
Tuy nhà họ Ôn không nhận ba món quà Thịnh Kinh Lan mang tới, nhưng nếu anh dám mang đến trước mặt bà ngoại thì giá trị chắc chắn sẽ không thấp.
 
Về tuổi, cô tin Thịnh Kinh Lan cùng tuổi với mình.

Còn về...!khụ khụ, phương diện nào đó có được hay không thì cô không rõ lắm.
 
"Hòa Miêu, tuy không biết em nghe thấy tin này từ đâu, nhưng chuyện không như em nghĩ đâu." Ôn Từ kể chuyện mình biết cho cô ấy nghe.
 
Tô Hòa Miêu cũng hơi dao động, nhưng vẫn không quên khung cảnh vừa rồi, cô ấy cau mày tự hỏi: "Chẳng nhẽ chính tai em nghe mà còn nhầm à?"
 
Cũng có lúc Tô Hòa Miêu rất cố chấp, Ôn Từ hất cằm, ý chi dưới lầu: "Không tin em tự xuống mà hỏi?"
 
Tô Hòa Miêu còn đi thật, cô ấy không quen biết ba người này nhưng trình độ hướng ngoại không kém gì Thịnh Phỉ Phỉ.
 
Để kiếm cớ hộ Tô Hòa Miêu, Ôn Từ chỉ đành nói đã giúp bạn bè xử lý công chuyện xong.
 
Ôn Từ chủ động quay lại, Thịnh Phỉ Phỉ cầu còn chẳng được.

Ngoài tư tâm của chú Út, cô ấy cũng rất thích chị gái mềm mềm thơm thơm này.
 
Sự tồn tại xinh đẹp này trông rất thích mắt, mà lúc Ôn Từ lại gần luôn có một mùi hương thoang thoảng bay qua, thấm vào ruột gan.
 

"Tôi nhớ mặt mọi người rồi, mọi người là nhóm muốn thăm hỏi cô Tống." Tô Hòa Miêu liếc nhìn Ôn Từ một cái, bắt đầu chuyển sang đề tài của mình, "Tại sao mấy người cứ phải tìm cô giáo may đồ?"
 
Học sinh còn chưa ra xã hội không khỏi có chút thẳng thắn, nhưng cô ấy có thân phận học trò nhà họ Ôn, truy hỏi nguyên do cũng không quá kì quái.

Thịnh Phỉ Phỉ nhìn sang Thịnh Kinh Lan, thấy đối phương gật đầu mới giải thích: "Có một trưởng bối trong nhà sắp mừng thọ, cụ vẫn luôn thích hàng thêu Tô Châu, cho nên chúng tôi muốn tìm một món quả hợp ý cu."
 
"À." Tô Hòa Miêu làm như bừng tỉnh, "Chắc phải hơn nửa tháng nữa cô giáo Tống mới về thành Nam, mấy người vẫn muốn ở lại đây chờ à?"
 
Thịnh Phi Phì gật đầu: "Đúng vậy, tới cũng tới rồi, nhất định phải giải quyết chuyện cho thỏa đáng." Tô Hòa Miêu nhân cơ hội chuyển đề tài: "Sẽ không trì hoãn chuyện học tập và làm việc của mọi người chứ?"
 
Thịnh Phỉ Phỉ thản nhiên nói: "Bọn tôi tốt nghiệp hết rồi, công việc cũng tự do."
 
Quả nhiên!
 
Vật hợp theo loài, cả nhóm này đều là mấy tên phá gia chi tử chơi bời lêu lổng.
 
Chu Hạ Lâm ngồi cạnh liên tục nhét quá khô vào miệng, cậu ấy nhận ra ánh mắt Tô Hòa Miêu không đúng lắm, đang định tiếp lời nói chuyện thì lại bị ai đá vào chân một cái.
 
Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đá mình dưới gầm bản lại đang bình tĩnh bưng tách trà, bộ dạng rất chính trực.
 
Chỉ là ánh mắt liếc qua vô cùng sâu xa.
 
Chu Hạ Lâm đã phối hợp với anh nhiều năm, nháy mắt hiểu rõ.

"Nghề của anh Lan chúng tôi đỉnh lắm nhé, mấy người cũng không đoán ra đâu."
 
Quả nhiên câu nói này đã khiến Ôn Từ và Tô Hòa Miêu chú ý.

Chu Hạ Lâm rèn sắt khi còn nóng, cố ý nói: "Anh ấy là bác sĩ."
 
"Bác sĩ?" Tô Hòa Miêu mở lớn đôi mắt, trong ánh mắt lộ ra về nghi ngờ về thân phận của Thịnh Kinh Lan.
 
Ôn Từ cũng nhìn anh đầy đánh giá.
 
Là bác sĩ mặc áo trắng ấy à? Trông toàn thân anh biếng nhác, là khi chất lưu lạc nhân gian, hoàn toàn không giống những y bác sĩ trưởng thành ổn trọng.
 
Tô Hòa Miêu hỏi: "Là bác sĩ khoa nào?"
 
Chu Hạ Lâm suy nghĩ một lát rồi ra vẻ thâm sâu thốt ra hai chữ: "Thẩm mỹ."
 

Ôn Từ mới cầm tách trà lên, bàn tay bỗng run run.
 
Nghề nghiệp này đúng là hơi bất ngờ, nãy giờ cô cứ né tránh ánh mắt anh nhưng quả thực không nhịn nổi nữa, liếc nhìn sang anh như đang cần thận suy đoán, không biết khuôn mặt đẹp đến thần tiên cũng phải phẫn nộ kia có động đến dao kéo không.

Thịnh Kinh Lan đối diện với ánh mắt cô, đọc chuẩn suy nghĩ của cô: "Tôi không phẫu thuật thẩm mỹ."
 
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu bị nhìn thấu, Ôn Từ chỉ đành che giấu bằng nụ cười xấu hổ.
 
Chu Hạ Lâm hóng hớt không ngại to chuyện: "Chị đẹp, nếu chị tò mò thì có thể véo mặt anh Lan xem có phải trời sinh không!
 
Thắng tay luôn ấy hả? Thế thì hoang đã quá…
 
Ôn Từ đã sống theo khuôn phép nhiều năm, bình thường đổi nhân xử thế rất đúng mực, chỉ có gặp loại người lạ lùng này mới thường xuyên lúng túng, hồi lâu sau cô mới nói: "Tôi đâu có." Nàng tiên khéo léo nhã nhặn mà cũng lộ về lúng túng, đúng là một kỳ quan.
 
Thịnh Phỉ Phỉ không chịu nổi cảnh chị đẹp bị bắt nạt, nói thật với cô: "Bác sĩ này không phải kiểu bác sĩ kia, chú tôi là nhà phục chế văn vật, có thể phục chế rất nhiều vật phẩm bị tàn phá."
 
Tô Hòa Miêu "wow" một tiếng, rất kinh ngạc.
 
Nhà phục chế văn vật...
 
Ôn Từ đọc thầm trong lòng, ánh mắt nhìn anh lập tức thay đổi.

Tô Hòa Miêu lại từng bước lật để nhận thức của mình về Thịnh Kinh Lan, chỉ còn một bước cuối cùng: "Cô gọi anh ấy là chú Út, nhưng trông anh ấy rất trẻ mà." "Tôi chỉ cách chú Út ba tuổi." Thịnh Phỉ Phỉ không hề giấu giếm, "Nhà chúng tôi đông người, vai về khá phức tạp, đại loại là ông cố tôi sinh ông nội tôi khá sớm, lại sinh bố chú ấy khá trễ, nên cùng tuổi mà vai vế khác nhau?
 
Cụ nội của cô ấy lấy hai đời vợ, lại sinh con cả và con út vào lúc hơn hai mươi và hơn bốn mươi tuổi, thành ra hơn kém nhau gần hai mươi năm.
 
Ông nội cô ấy với bố Thịnh Kinh Lan là anh em cùng cha khác mẹ, nên họ có mối quan hệ huyết thống, chú cháu ruột.
 
"Thì ra là vậy." Ba vấn đề của Tô Hòa Miêu đều được giải đáp, cô ấy lặng nhẽ nhìn sang Ôn Từ, hơi chột dạ.
 
May mà chị Ôn Từ thông minh, nếu không đã hiểu nhầm ba người họ rồi.
 
Năm người ngồi uống trà hồi lâu, đến tận khi mưa tạnh gió ngừng.
 
Ôn Từ là người đầu tiên đề nghị ra về, mọi người gần như đứng đây cùng lúc.
 
Hai con người hướng ngoại Tô Hòa Miêu với Thịnh Phỉ Phỉ gặp nhau một lần mà như quen thân từ lâu, thỉnh thoảng Chu Hạ Lâm cũng xen miệng vào, nhìn ba người họ còn giống đồng bọn hơn.
 

Ôn Từ vẫn duy trì tốc độ của mình, người đàn ông vân luôn đi phía sau lại chậm rãi đi đến bên cạnh cô: "Sao lại không đeo?" Mới thất thần nên Ôn Từ không nghe rõ, cô vô thức hỏi lại: "Gì cơ?"
 
Thịnh Kinh Lan nói chuyện rất rõ ràng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Cải áo của sườn xám."
 
Không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này.
 
Ôn Từ lập tức nhớ lại khung cảnh che ô dưới trời mưa, thậm chí còn nhớ rõ con đường họ cùng đi tới quán trà và những lúc va phải bắp tay đối phương.

Chỉ vì nhìn thấy giọt mưa lăn xuống lông mày anh nên cô đã làm vậy.
 
Ôn Từ khẽ nói: "Bẩn rồi…"
 
Bị bẩn rồi, nên không cải lên.

Thịnh Kinh Lan hơi nhường mày, cũng không cố chấp đòi cô đáp án.

Anh chỉ rút di động ra khỏi túi, đưa đến trước mặt Ôn Từ: "Có tiện kết bạn không?"
 
Câu nói này nghe rất quen.
 
Rõ ràng anh đang bắt chước Thịnh Phỉ Phỉ.
 
Ôn Từ chớp chớp mắt, dưới cái nhìn chăm chú của Thịnh Kinh Lan, cô cất điện thoại mình vào túi áo như con sóc, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Không tiện."
 
Đây là lần đầu tiên Thịnh Kinh Lan gặp chuyện chủ động xin phương thức liên lạc mà bị từ chối.

Thú vị hơn nữa là, Ôn Từ còn không biết nói dối, cất điện thoại vào túi áo ngay trước mặt anh.

"Được." Thịnh Kinh Lan nghiến răng, thẳng thắn cất điện thoại đi.
 
Nụ cười không hề nhạt đi như chiếc mặt nạ hồ ly hoàn hảo, che giấu tâm tư xấu xa trong lòng.

Cuối cùng năm người tách sang hai đường.
 
Sau khi về đến nhà họ Ôn, Ôn Từ nghe chú Trình nói vợ của tài xế A Phi đã sinh thành công, mẹ tròn con vuông.

"Đúng là một tin tốt, ngày mai chủ tặng quà qua đó đi." Đây chắc chắn là một chuyện tốt, dù không liên quan gì đến mình thì nghe cũng vui thay.
 
Ôn Từ cười cười, bấy giờ mới để ý thấy có vài công nhân đang khuân vác đồ đạc trước cửa nhà họ Ôn, khó hiểu hỏi: "Đang dọn cái gì đây?"
 
Chú Trình trả lời: "Cô Lâm Lãng sắp về nước với tổng giám đốc Ôn, bà ấy báo bố trí lại nhà của cô Lâm Lãng, để cô ấy tiên về là vào ở luôn."
 
"Thế à, bà ấy đối xử với Đường Lâm Lãng tốt thật đấy." Một người khác họ sắp vào nhà họ Ôn ở, thế mà không ai thông báo trước cho cô, nghĩ đến thôi đã thấy thật nực cười.
 
Chú Trình nhìn mặt đoán ý, cố gắng làm tốt bổn phận: "Dù sao cô Lâm Lãng cũng là đồ đệ đầu tiên tổng giám đốc Ôn thu nhận?
 

Ôn Từ đã quen với lý do thoái thác này từ lâu, cô chẳng chút đối sắc nói: "Đúng vậy, nên mẹ cháu mới dốc túi giúp đỡ cô ta, hao hết tâm tư bồi đường cô ta thành người nối nghiệp." Vốn dĩ Đường Lâm Lăng là một bé gái mồ côi, sau đó Ôn Như Ngọc nhận cô ta làm đồ đệ, không chỉ cho cô ta ở trong nhà họ Ôn mà còn tự mình dạy kỹ thuật thêu thùa và tri thức quản lý công ty cho cô ta.
 
Nhưng những việc này, Ôn Như Ngọc chưa từng làm với cô.
 
Ôn Từ xoay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh hơi lộ về cô quạnh.
 
Một cơn gió phả thắng vào mặt người ta, chủ Trình ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen che kín bầu trời, trông như sắp đố cơn mưa to.
 
Quả nhiên tối hôm đó thành Nam để một trận mưa lớn.
 
Hai ngày sau đó, đường đi cứ ướt sủng, không tiên ra ngoài.

Ôn Từ cố ý cho tài xế A Phi hai ngày nghĩ, để anh ta ở bên người vợ và đứa nhóc mới ra đời, chủ Trình sắp xếp một tài xế khác đưa đón cô.
 
Buổi sáng, Tô Hòa Miêu phải về trường thì trời lại đổ mưa, Ôn Từ trực tiếp gọi tài xế: "Đường tới đại học Nam Kinh sẽ qua Linh Lung Các, tới lúc đó dừng xe ven đường, anh đi tiếp đưa Hòa Miêu đến trường."
 
Sắp xếp như vậy rất hợp lý, chỗ Ôn Từ xuống xe chỉ cách Linh Lung Các chưa tới 200 mét, đi một lát là tới.
 
Tô Hòa Miêu ngồi trong xe vẫy tay với cô: "A Từ, tạm biệt nhé, cuối tuần lại gặp."
 
Ôn Từ bung ô, đáp một câu: "Cuối tuần gặp."
 
Ô tô đi thẳng vào màn mưa, Ôn Từ vừa đi chưa được bao lâu đã nhận được điện thoại của quản lý Linh Lung Các: "Cô Ôn Từ, không hay rồi, đơn hàng ngày mai phải giao bị hỏng rồi."
 
Đó là một đơn đặt hàng đã ký hợp đồng giao đúng hẹn với khách, nếu không giao đúng hạn thì chẳng khác nào vi phạm hợp đồng, không chỉ phải đền gấp mười mà còn ảnh hưởng đến danh dự của Linh Lung Các.
 
Ôn Từ bất giác bước nhanh hơn: "Có sửa được không?"
 
Quản lý sốt sắng nói: "Tôi chụp ảnh gửi Wechat cho cô xem, bị rách khá nặng, sợ là không thể sửa về trạng thái tự nhiên nhất." Ôn Từ ấn mở ảnh lên xem, vết lỗi trên váy làm cô nhíu mày.
 
Bị sự tình quấy nhiễu, cô không chú ý đến cái hố trước mặt, gót chân vừa đặt xuống làm cô mất trọng tâm.
 
Trong giây lát, điện thoại và chiếc ô trong tay đều tuột khỏi tay theo quán tính, đại não cô hoàn toàn trống rỗng.
 
Khi cô khống chế lại được cơ thể, lại nhận ra một cánh tay mạnh mẽ có lực đang vòng trước người mình, trở thành một lá chắn tạm thời bảo về cô.

Ôn Từ vẫn chưa hoàn hồn lại, một tay nắm lấy cánh tay kia, một tay khác vô thức giãy giụa, cũng vì thế mà dân sát lồng ngực ấm áp của người đàn ông hơn.

Hương thơm thanh nhã bay vào chóp mũi, Thịnh Kinh Lan cụp mắt, nhìn cánh tay vì căng thẳng mà dùng sức của cô.
 
Khớp xương rõ ràng, móng tay phấn hồng.
 
Ngón tay trắng nôn tinh tế đặt lên áo khoác màu xám đậm của anh, đối lập rất rõ ràng.
------oOo------
 


Đọc truyện chữ Full