Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -------------------------
Tiểu Ma Vương trước nay không sợ trời không sợ đất ghé vào vai ba ủy khuất vô cùng, cảm giác giống như đã tìm được khu vực an toàn.
Lại yếu ớt gọi: "Ba ơi."
Ân Mặc vỗ vỗ sau lưng nhóc: "Ừ, ba đến rồi."
"Đừng sợ."
Thư ký Ôn đứng đằng sau Ân Mặc, vừa vặn đối diện với gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia của Tiểu Ma Vương.
Tiểu Ma Vương trước giờ luôn tràn trề năng lượng, lúc này dáng vẻ uể oải, quá khiến người ta đau lòng.
Giây tiếp theo.
Thư ký Ôn cảm thấy đau lòng của mình cho chó ăn rồi.
Bởi vì Tiểu Ma Vương đáng thương vô cùng này, thế mà lại chớp chớp mắt với anh ta, trong mắt của nhóc tràn đầy đắc ý nhỏ chú bị lừa rồi.
Thư ký Ôn: "......"
Anh ta biết ngay mà!
Người chịu thiệt chắc chắn không phải là Tiểu Ma Vương thông minh bụng dạ nhân mè đen này.
Ân Mặc mặt không cảm xúc bế Ân Đình Lễ ngồi xuống sofa, bắt đầu kiểm tra trên người nhóc có bị thương hay không.
Chỉ bị trầy chút da khuỷu tay, giáo viên đã bó thuốc xong rồi.
Hiệu trưởng cùng các giáo viên đều biết trong nhà Ân Đình Lễ là tình huống gì, cũng biết bản thân Ân Mặc, dĩ nhiên có chút nơm nớp lo sợ.
Tuy rằng chỗ này của họ là trường mầm non tư thục quý tộc, bối cảnh cường đại, nhưng cường đại đến đâu cũng không cường đại bằng Ân tổng nha.
Không ngờ tiểu công tử bị thương ở chỗ bọn họ, thật đúng là ――
"Ân tổng, ngài uống nước ạ, chúng ta ngồi xuống từ từ nói."
Hiệu trưởng đích thân rót nước cho Ân Mặc.
Phụ huynh của Uông Thiên Vân đang ngồi đối diện, thấy hiệu trưởng cùng các quản lý cấp cao của trường học ân cần với ba của Ân Đình Lễ như vậy.
Có chút bất mãn.
Nhưng cũng không có trút giận lên người những người này ở nhà trẻ, dù sao con trai vẫn phải đi học ở trường.
"Anh chính là ba của Ân Đình Lễ ư, nghe chức vị này của anh chắc hẳn bình thường rất bận rộn, nhưng dù có bận rộn đến đâu cũng phải giáo dục con trẻ nha, bây giờ là xã hội gì, trẻ con sao có thể đánh người chứ, nhìn xem đánh con trai nhà chúng tôi đến mức một cục xanh một cục tím rồi."
"Con cái đều là bảo bối, các người nói phải làm sao đây."
Mẹ Uông nhìn gương mặt tuấn tú khôi ngô kia của Ân Mặc, vừa nói, vừa nghĩ, thảo nào Ân Đình Lễ trông đẹp như vậy, hóa ra là ba thằng nhóc trông cũng không tồi.
Bình thường cô ta rất hiếm khi xem tin tức tài chính, dĩ nhiên không nhận ra Ân Mặc.
Trái lại là ba Uông, luôn cảm thấy ba của Ân Đình Lễ trông có hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu thì phải.
Có điều anh ta cũng là một quản lý cấp trên của xí nghiệp mà thôi, dĩ nhiên sẽ không thể tận mắt gặp qua bản thân Ân Mặc.
Con cái có thể vào học ở trường này, vẫn là bởi vì anh ta làm tốt một hạng mục, lão tổng nghe nói anh ta đang tìm trường học cho con trai, chủ động giúp đỡ.
Càng nhìn Ân Mặc càng nghĩ là đã từng gặp ở đâu đó, hơn nữa họ Ân này ――
Anh ta vắt óc suy nghĩ, chưa có chú ý đến tình hình đang thay đổi ở trước mắt.
Ân Mặc nhàn nhạt hỏi: "Ai động thủ trước?"
Người anh hỏi là hiệu trưởng.
Hiệu trưởng khẽ ho một tiếng: "Là bạn nhỏ Ân Đình Lễ chủ động trước."
Ân Mặc đại khái đoán được rồi, nếu như không phải con trai nhà mình chủ động đánh người, thì bây giờ nhóc sẽ không giả bộ ủy khuất rồi.
====================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tim Đập Không Nghe Lời
Chương 88: Cái gọi là kinh hỉ ~
Chương 88: Cái gọi là kinh hỉ ~