Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ---------------------------
Ân Mặc vốn là vì định đi nhìn thử cô vợ nhà mình một chút, đi đến cách đó không xa nhìn thấy cô ngồi trên ghế sofa trò chuyện vui vẻ với những người khác, liền không đi qua nữa.
Mà là rẽ một góc, chuẩn bị lấy chút thức ăn cho cô ăn lót dạ.
Khoảng thời gian này, cô rất dễ đói, vừa đói chính là nóng nảy.
Lúc này, nhóm sofa.
Phòng tiệc tràn ngập ánh sáng, chiếu lên làn da trắng như tuyết trong suốt của Phó Ấu Sanh, môi đỏ da tuyết, xinh đẹp quyến rũ.
Đâu giống như phụ nữ có thai, nếu như không phải khí chất xinh đẹp rực rỡ, nói một tiếng thiếu nữ cũng không quá.
Những người ngồi ở đây đều là quý thái thái(*) có tiền có thời gian, dĩ nhiên đều muốn biết làn da này của Phó Ấu Sanh là bảo dưỡng như thế nào.
(*)Bản raw là 贵太太 – quý thái thái: ý chỉ vợ của những người giàu có
Đặc biệt là những cô đã từng sinh và chuẩn bị sinh con kia, đôi mắt nhìn Phó Ấu Sanh đều phát sáng.
"Bà Ân, làn da này của cô đẹp ghê á, năm đó khi tôi mang thai làn da thô ráp đến mức chính tôi cũng không muốn chạm vào, khuôn mặt nhỏ thanh tú này của cô thật non mềm."
"Khuôn mặt cũng thôi đi, thân hình còn đẹp như vậy, chân tay mảnh mai, dáng người thon thả, lúc đó khi tôi mang thai bốn tháng, toàn thân đều là một cục thịt lớn."
"Thật đúng là, ai mang thai chỉ lớn bụng, không khỏi quá khiến người ta hâm mộ."
"Mau chia sẻ bí kíp bảo dưỡng thai kỳ của cô một chút đi, kẻo mọi người đều sắp ăn cô luôn rồi." Bà Thương trêu ghẹo nói, "Đừng có mà che giấu, tôi cũng đã nói bí kíp nhỏ của mình cho cô biết rồi."
Phó Ấu Sanh vừa nghe đến bí kíp nhỏ của cô ấy, gương mặt nhỏ vốn vì được khen mà mỉm cười có chút cứng đờ trong giây lát.
Suýt nữa quên mất ――
Những váy ngủ nội y lấy từ chỗ bà Thương trước đó, đều đã bị Ân Mặc cất hết rồi.
Nói là chờ cô sinh con xong lại mặc, không được lãng phí.
Cái quái gì mà không được lãng phí.
Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện ra gương mặt tuấn tú cười như không cười kia của Ân Mặc.
Khụ ――
Giây tiếp theo.
Liền nhìn thấy nụ cười hiểu ngầm của mọi người.
Có một người cười tủm tỉm: "Bà Ân cũng là khách hàng trong tiệm của bà Thương hả."
"Lần sau chúng ta hẹn nhau cùng đi dạo."
"Nghe nói gần đây có kiểu dáng mới."
Bà Thương vừa nghe khách hàng lớn nói chuyện, lập tức đáp: "Không sai, kiểu dáng mới vừa thiết kế xong, một loạt có mười ba bộ khác nhau, mỗi bộ giới hạn một chiếc, đến trước được trước."
Mọi người vừa nghe, vội vàng hỏi cô ấy thời gian.
Phó Ấu Sanh mắt chữ A mồm chữ O nhìn một nhóm cô vợ nhà giàu bề ngoài thanh lịch văn nhã, thế mà lại tranh giành ―― nội y tình thú???
Hình ảnh này sao lại kỳ quái như vậy chứ??
Bà Thương có độc.
Bà Thương thấy Phó Ấu Sanh nhìn mình, nhỏ giọng nói với cô: "Yên tâm, tôi đích thân thiết kế cho cô mấy bộ rồi, chờ làm xong thì bảo người đưa đến cho cô."
"Tuyệt đối khiến vợ chồng cô hài lòng."
Không chờ Phó Ấu Sanh trả lời, một quý thái thái có quan hệ không tồi với bà Thương nói: "Bà Thương thiên vị nha, sao chỉ thiết kế cho một mình bà Ân, chúng tôi thì phải dựa vào tranh cướp?"
Bà Thương hơi hơi mỉm cười, bởi có quan hệ tốt, nên nói chuyện cũng không giấu giếm, che miệng cười: "Nếu như cô trưởng thành có thân hình như của bà Ân, tôi đảm bảo linh cảm bùng nổ, ngày ngày thiết kế cho cô."
Quý thái thái nhìn về phía thân hình mang thai nhưng vẫn yêu kiều hoàn mỹ kia của Phó Ấu Sanh: "......"
Thua rồi thua rồi.
=====================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tim Đập Không Nghe Lời
Chương 82: Cái gọi là khen thưởng
Chương 82: Cái gọi là khen thưởng