Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ----------------------------
Ân Mặc thường xuyên bị cô đá như vậy, theo thói quen giữ lấy mắt cá chân mảnh mai tinh xảo trước mặt.
Thuận thế lên giường: "Anh chỗ nào không phối hợp?"
Đầu ngón tay thon dài cách lớp vải lụa tơ tằm của váy ngủ, ấn nhẹ lên vùng bụng mềm mại của cô: "Ngày nào mà không đút em ăn no."
Phó Ấu Sanh: "!!!"
Nhìn Ân Mặc với vẻ mặt bị sốc, hoàn toàn không tưởng tượng nổi, anh thế mà còn có thể nói ra―― ừm? lời cợt nhả như vậy?!
Vào lúc cô không biết, ông xã nhà mình rốt cuộc đã trải qua cái gì?
"Ân Mặc?"
Phó Ấu Sanh véo má Ân Mặc, "Dạo này anh đọc sách kỳ quái gì, hay là lại kết giao với bạn bè kỳ quái nào rồi?"
Vì sao cũng trở nên kỳ quái rồi.
Ân Mặc chậm rãi nằm xuống, ôm lấy cô vào lòng: "Chẳng phải em chê kỹ thuật của anh không tốt, anh bèn học tập một chút."
"Nghe nói trước màn dạo đầu tốt nhất nói thêm mấy câu riêng tư, sẽ khiến phụ nữ hưng phấn hơn."
Người đàn ông dùng ánh mắt cực kỳ trong suốt nhìn cô chằm chằm, chẳng qua là tay anh lại không gió mát trăng thanh như ánh mắt, bất tri bất giác, ngón tay chậm rì rì cầm lấy váy ngủ tơ tằm của cô, ra hiệu vô cùng rõ ràng.
"Cho nên, hưng phấn không?"
Phó Ấu Sanh xoa xoa tai nhỏ ngứa ngáy: "Hoàn toàn không!"
"Ở trong nhà cũ, anh đừng làm loạn." Phó Ấu Sanh không vui đẩy móng vuốt sói đang làm loạn của anh ra.
Ân Mặc nắm ngược lấy tay nhỏ của cô, ngón tay thô ráp không chút để ý vuốt ve lòng bàn tay mềm mại không xương của cô, "Ở đây cách âm tốt thế nào, không phải em không biết."
Mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh đỏ lên.
Trong đầu hiện ra ngày đó khi tổ chức hôn lễ xong, trở về nhà cũ ở.
Ân Mặc giày vò cô suốt cả một đêm như thế nào, thậm chí buổi sáng thức dậy gặp trưởng bối, đều suýt bị muộn, từ đó về sau, cô đã sinh ra bóng ma tâm lý với việc làm ấy ấy ở nhà cũ.
Nhưng Ân Mặc cũng không phải ham muốn đến mức không phân thời gian địa điểm, mặc kệ tâm tình của Phó Ấu Sanh, tất nhiên cũng sẽ không cưỡng ép cô.
Thế là cũng không làm ở nhà cũ nữa.
Hôm nay, chủ yếu là Phó Ấu Sanh đã trêu chọc anh một hồi ở trên xe.
Khiến Ân Mặc vẫn chưa đủ đã.
Chờ đến bây giờ, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.
Phó Ấu Sanh nằm liệt trên giường, chơi xấu: "Muốn làm cũng được, nhất định phải dựa theo tư thế em nói!"
Ân Mặc không nhịn được dùng sức nhéo thịt mềm của cô một chút: "Em chính là cố ý."
Giây tiếp theo.
Ân Mặc nghĩ đến lời cô nói ở trên xe, bỗng nhiên buông lỏng tay: "Em nói hôm nay muốn cho anh kinh hỉ, là kinh hỉ gì?"
"Đây chính là kinh hỉ trên giường mà em nói?"
Ân Mặc nhìn thấy Phó Ấu Sanh bò dậy ngon lành, đặt một chiếc gối xuống dưới eo, động tác y đúc tối qua.
Có chút đau đầu.
Cuối cùng cũng là bị cô làm đến mức mất hứng, chỉ là ôm lấy cô vợ thơm phưng phức nhà mình vào lòng, vùi đầu vào tóc cô: "Hửm?"
Phó Ấu Sanh bị anh ôm trượt xuống khỏi gối.
Sau đó lại gối đầu lên gối, ôm lấy bả vai của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ở nhà ba mẹ, không tiện mà."
"Chờ khi về nhà chúng ta lại nói."
===================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tim Đập Không Nghe Lời
Chương 76: Có tin mừng
Chương 76: Có tin mừng