DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tim Đập Không Nghe Lời
Chương 54: Ân Mặc: "Chê cười rồi, Ân mỗ gia giáo nghiêm."

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- -----------------------------

Phó Ấu Sanh hít một hơi thật sâu.

Hiện tại vô cùng may mắn, trước đó chưa có công khai quan hệ của hai người họ.

Nếu không chỉ dựa vào dấu răng trên cổ này của Ân mặc, cô cũng có thể lên hot search.

Tiêu đề hot search chắc chắn là loại cô không muốn nhìn thấy nhất!

Lúc đó khi cắn, cô không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng cô điều càng không nghĩ đến là, Ân Mặc vậy mà lại có thể không thèm chút sĩ diện nào, hào phóng thoải mái để lộ ra, ngày đông anh quấn khăn quàng cổ cũng không kỳ lạ mà.

Hít một hơi thật sâu.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Phó Ấu Sanh gửi từng chữ từng chữ qua cho anh:

[Anh, không, thể, che, một, chút, sao!]

Aanh Mặc gửi định vị cho cô.

YM: [Em làm ra, em nghĩ cách.]

[Tối nay còn có tiệc rượu thương vụ.]

Phó Ấu Sanh: "......"

YM: [Cho nên, trưa nay cùng nhau ăn cơm không?]

Phó Ấu Sanh nhìn thấy tin nhắn đó của anh, vốn không định đến ăn trưa cùng anh, nhìn thấy anh liền tức giận.

Muốn từ chối Ân Mặc.

Nhưng dấu răng chấm nhỏ li ti trên chiếc cổ thon dài kia của người đàn ông, khiến Phó Ấu Sanh không thể ngồi yên.

Ban ngày bị những nhân viên nhìn thấy cũng thôi đi.

Bọn họ cũng không biết là cô.

Nhưng mà ――

Có thể cùng tham gia tiệc rượu với Ân Mặc, có lẽ sẽ có người biết cô.

Dù sao, những người bạn kia của Ân Mặc đều biết rồi.

Quanh đi quẩn lại đều trong một vòng, về sau cô gặp người như thế nào.

Phó Ấu Sanh: [Em tự đến đó, bảo thư ký Ôn đợi em ở bãi đậu xe.]

YM: [Bên ngoài tuyết còn chưa tan, để tài xế đến đón em.]

Cô lái xem, Ân Mặc không yên tâm.

Phó Ấu Sanh từ trên sofa đứng lên, vươn vai.

Cảm giác nhức mỏi trên người vẫn chưa tiêu trừ, xuyên qua cửa sổ, nhìn bên ngoài đã bắt đầu quét tuyết rồi.

Nhưng khối lượng công việc rất lớn, thậm chí đến bây giờ, cũng chưa quét xong.

Cũng khó trách Ân Mặc không để cô tự lái xe.

Về điểm này, Phó Ấu Sanh không cố tình nổi nóng với anh, vừa hay cô cũng muốn trang điểm chuẩn bị một tí.

Điểm mấu chốt trong sự nghiệp của nữ minh tinh, chính là khi ra ngoài nhất định phải trang điểm, ai biết có thể gặp phải fan hay không.

Đối diện với tấm gương, nhìn dấu hickey trên cổ kia mà không nỡ nhìn thẳng.

Thực ra đã nhạt đi rất nhiều rồi, đáng tiếc làn da trắng nõn của Phó Ấu Sanh, vẫn rất rõ ràng.

Trước đây trên mặt cũng chưa từng sử dụng kem che khuyết điểm, nhưng bây giờ lại sử dụng nó trên cổ.

Phó Ấu Sanh nhìn những dấu vết trên cổ mình dần dần biến mất, lúc này mới thở phào một hơi.

Sau đó thoa thêm một ít phấn phủ cố định lớp make up, rồi mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, cô nhân tiện nhét kem che khuyết điểm vào túi xách.

Suy nghĩ một chút, lại lấy chiếc khăn quàng cổ cho nam từ phòng để quần áo.

Hai tầng bảo hộ, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.

......

Sau khi Phó Ấu Sanh đến cao ốc Thắng Cảnh, trực tiếp đi bằng lối đi của tổng tài.

Không hề gặp phải bất kỳ ai.

Sau khi bước vào văn phòng của Ân Mặc, cô nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chợt dừng lại.

Thang máy này là ở trong văn phòng Ân Mặc.

Thang máy vừa mở ra, xuyên qua tấm kính ngăn trong văn phòng, cô có thể thấy rõ người đàn ông ngồi trước bàn làm việc đang xử lý văn kiện.

Điều hòa mở nhiệt độ phù hợp.

Ân Mặc chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, là ủi phẳng phiu, càng làm nổi bật làn da trắng lạnh trong suốt, dưới ánh đèn, mặt mày vậy mà lại lộ ra vài phần đẹp đẽ.

Anh rất hiếm khi mặc áo sơ mi màu đen, ở nhà đa số đều là các màu sáng như màu trắng, màu lam, v.v.

Phó Ấu Sanh nghiêm túc nhìn anh, thế mà lại cảm thấy có chút mới mẻ.

Có lẽ là đã nhận ra tầm mắt của Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc hơi ngước mắt lên, xuyên qua lớp kính, nhìn thấy rõ ràng một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt cô.

Môi mỏng nháy mắt nâng lên một một vòng cung.

"Qua đây."

"Ngẩn người ở đó làm gì?"

Phó Ấu Sanh lập tức tỉnh táo lại, nghĩ đến việc chính mà mình tới đây hôm nay.

Không phải để thưởng thức vẻ đẹp của tên chó cún.

Gương mặt nhỏ của cô sụp đổ, ném khăn quàng trong tay vào lòng Ân Mặc.

"Quàng lên!"

Khi tiến lại gần, nhìn thấy rõ thứ "cay mắt" kia trên cổ người đàn ông.

Còn kích thích hơn cả trong ảnh.

Hôm nay cô thực sự mất trí rồi, mới có thể vì trả thù, mà cắn cổ anh thành ra như thế.

Không đúng ――

Phải là cô mất trí rồi, mới cho rằng cái tên chó cún Ân Mặc này sẽ cảm thấy có phần xấu hổ.

=================

Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.

Đọc truyện chữ Full