DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh 70 Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Chương 43: 43: Lớp Xóa Nạn Mù Chữ


“Sao chú không về nhà đi?” Sau khi hai người trở về, Lâm Diệu Đường thấy Lâm Diệu Quốc vẫn có ý đi theo mình, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Chị cả có một ít đồ muốn cho bác gái, em đưa cho bác đã rồi về.

” Lâm Diệu Quốc đáp lại một cách cộc lốc.

“Lại là đồ gì thế, chị ấy cứ tự chăm sóc mình cho tốt đi đã, anh rể đối xử với chị ấy có tốt không?” Lâm Diệu Đường nhíu mày, chị hai luôn lo cho gia đình như vậy.

“Khá tốt, anh rể hiện giờ là đã làm đến chức doanh trưởng rồi, chị cả có bằng cấp hai nên đang làm giáo viên cấp 3 ở trường tiểu học gần nhà, hiện giờ mỗi tháng đều có tiền lương, có phiếu mua đồ, cũng ổn lắm, anh Đường có đi học không? Em ở trong quân đội cũng tham gia lớp xóa nạn mù chữ, bây giờ đã biết đọc biết viết nhiều chữ rồi, ở trong thôn chúng ta có lớp đó không?” Lâm Diệu Quốc lải nhải với Lâm Diệu Đường.

Hiện tại được đi ra ngoài, Lâm Diệu Quốc mới biết có kiến thức thật sự rất quan trọng, cho nên anh cũng đang tích cực tham gia học tập, vì thế cũng hy vọng anh họ mình có thể cùng nhau tiến bộ.

“Lớp xóa nạn mù chữ á?” Lâm Diệu Đường dừng chân lại, nghi hoặc nhìn Lâm Diệu Quốc.


“Chỗ này của chúng ta không có sao?” Lâm Diệu Quốc không nghĩ thôn mình lại bế tắc đến mức này.

“Là học cùng đám con nít ranh kia á?” Lâm Diệu Đường nhíu mi, thế thì không bằng cầm dao giết mình luôn đi.

“Không phải, là lớp dành riêng cho người lớn ấy, những người ban ngày bận bịu làm việc mà không có thời gian học, thì các thành phố hoặc trong thôn sẽ tổ chức một lớp học, mời các vị thầy cô giáo có học thức cao dạy học cho những người đó vào buổi tối.

” Lâm Diệu Đường giải thích cho Lâm Diệu Đường một cách kỹ càng tỉ mỉ.

“Có quy định thầy cô nào dạy không? Hay chỉ cần những người có kiến thức thôi?” Lâm Diệu Đường suy nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi.

“Anh muốn để chị dâu đi làm giáo viên à?” Mắt Lâm Diệu Quốc trừng lớn, người anh họ này chỉ có thế là nhanh, nhất định là muốn giúp chị dâu lấy được công điểm, nhưng mà dùng ai thì cũng không đến lượt anh quyết định.

“Phải xem thế nào đã!”“Xem cái gì?” Hai người đã đến nhà của Lâm Đại Sơn, ông nghe được giọng nói hưng phấn của Lâm Diệu Quốc thì không nhịn được hỏi.

“Hỏi cậu đấy”.

Lâm Diệu Đường nhìn sang Lâm Diệu Quốc, ý bảo anh trả lời.

“Bác trai, cháu với anh Đường đang nói hiện giờ bên ngoài người ta đều đang tổ chức lớp xóa nạn mù chữ, để dạy cho những người không biết chữ, nên là thôn ta có nên mở một lớp hay không, dù sao thì những người trong thôn khác đều rất tiến bộ, chúng ta cũng không thể dừng chân tại chỗ được”.

Lâm Diệu Quốc chưa bao giờ tỏ ra ngang bướng trước mặt Lâm Đại Sơn.

“Mày muốn cha cho cô gái kia dạy học đúng không.

” Lâm Đại Sơn lập tức hiểu ngay, ông rất hiểu tính tình con trai mình, nếu như không phải vì cô gái đó thì thằng nhóc này nhất định sẽ không có nhẫn nại mà nghe mấy chuyện này.


“Cha, cha nhìn cô ấy làm việc đi, đã bị hai dấu trừ rồi, bây giờ chỉ còn trông cậy vào chuyện này để cộng thêm công điểm thôi, nếu không thì chỉ còn nước chết đói”.

Lâm Diệu Đường nhăn mày lại.

“Vậy thì mày cũng phải đến nghe cho cha, không được giở trò lừa dối”.

Lâm Đại Sơn mượn cơ hội đưa ra yêu cầu.

“Cha không nói thì con cũng đi.

” Lâm Diệu Đường cãi, A Nhiễm lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định không phải mỗi mình anh để ý đến, nhỡ như bị người khác nẫng tay trên thì anh biết tìm ai khóc đây.

“Vậy được, ba sẽ thu xếp, mỗi ngày cộng ba công điểm.

” Lâm Đại Sơn không chút do dự liền đồng ý, thật ra ông đã sớm tính mở lớp xóa nạn mù chữ rồi, chính sách ở phía trên cũng đã truyền xuống dưới.

Chẳng qua Lâm Đại Sơn muốn chờ thu hoạch xong vụ mùa thì mới bắt đầu làm, thôi thì tiến hành trước hai tháng cũng được, chỉ cần Lâm Diệu Đường chịu đi học là được.


“Bác cả, chị con nhờ con mang đến chút đồ cho bác gái.

” Lâm Diệu Quốc đem balo trên lưng gỡ xuống.

Lấy đồ từ bên trong ra, có sữa mạch nha, bánh hạch đào, vải dệt, rượu và cả hai bao mì sợi.

“Con đưa mấy thứ này làm gì, chúng nó sống cũng đâu dễ dàng gì.

” Vương Thu Lan không ngừng cọ tay lên tấm vải dệt, hốc mắt đỏ bừng nói, mấy đồ vật này cũng đâu có dễ mua đâu.

Cho bà nhiều như thế này, đứa bé này về sau sẽ ăn gì, mặc gì chứ.

.


Đọc truyện chữ Full