DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tóc Công Chúa
Chương 125: 125: Nữ Thần Lý Quyết X Hứa Thiến


Sau lời thổ lộ đêm hôm đó, Lý Quyết bắt đầu thường xuyên gửi tin nhắn cho Hứa Thiến ——
“Chào buổi sáng, huấn luyện.”
“Suất ăn năng lượng cho bữa trưa hôm nay【 hình ảnh.jpg】”
“Bé trà xanh, anh muốn tặng em một món quà, gửi địa chỉ qua đây nào.”
Hứa Thiến: “Đừng có gọi tôi là bé trà xanh!”
Lý Quyết: “Vậy thì em gái trà xanh?”
Hứa Thiến: “…”
Có lẽ cách nhanh nhất để quên đi một mối quan hệ đó chính là bắt đầu một mối quan hệ khác.
Hứa Thiến nhận ra rằng tình cảm của cô dành cho Lâm Chỉ Ngôn thực sự đang dần tan biến trong sự quan tâm chăm sóc ân cần của Lý Quyết suốt thời gian qua.
Nói thật, trước kia cô không để ý đến Lý Quyết cho lắm.

Chính là sau khi anh thổ lộ, Hứa Thiến mới dần dần mới bắt đầu để tâm.
Vì một vài cuộc gặp gỡ khi còn bé, gu của Hứa Thiến đối với con trai luôn luôn giống nhau ——
Nhã nhặn khí chất, gia cảnh giàu có, vẻ ngoài khôi ngô….
Hai điều kiện phía trước không liên quan gì đến Lý Quyết, chỉ có mỗi điều kiện cuối cùng là miễn cưỡng đạt chuẩn mà thôi.
Nhưng đàn ông con trai mà được mỗi cái mặt thì có ích lợi gì.
Vì xuất thân từ một gia đình kiểu mẫu [1], Hứa Thiến không thể không cân nhắc xem liệu nửa kia sau này của mình có khả năng che chở cho cô hay không.
[1] Gốc 原生家庭: Ý chỉ gia đình gồm bố mẹ sống với các con (gia đình một thế hệ, không có ông bà hay họ hàng khác sống cùng).
Tuy gia đình của cô không phải dạng nghèo khó, nhưng bởi vì bà nội muốn có cháu trai, mà cô thì lại là con gái, vậy nên vừa sinh ra đã được định trước là “Hứa Thiến cả đời bị ghét bỏ” rồi.
Tuy bố mẹ không thể hiện ra quá rõ ràng, đối xử với cô cũng khá tốt, nhưng từ sau khi đứa thứ hai – em trai được sinh ra, cô mới thật sự cảm nhận được: Tình yêu của bố mẹ dành cho con cái nhất định là có sự khác biệt.
Mỗi lần đến nhà bà nội thăm họ hàng vào dịp lễ tết, sự ghét bỏ này đặc biệt rõ ràng.
Tiền lì xì mà cô nhận được chỉ bằng số lẻ so với em trai, này cũng thôi đi, lại còn bị lôi đi làm việc nhà, chuẩn bị cơm tất niên.
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng em trai cũng đã hiểu được ánh mắt của người lớn.

Nó biết rằng trong cái nhà này, địa vị của mình cao hơn hẳn chị gái, thế nên nó cũng xưng vương xưng tướng mà quát mắng cô.
Một khi cô mắng em trai, người lớn trong nhà sẽ ngay lập tức nổi giận, kiểu gì cũng phải giáo huấn cô một trận đến mức giàn giụa nước mắt, khóc lóc xin lỗi em trai mới êm xuôi.
Như vậy cũng thôi đi, Hứa Thiến có thể bỏ qua, nhưng vì điều kiện kinh tế của gia đình cũng không tốt đến thế, tất cả mọi vốn liếng trong nhà đều dồn hết vào người em trai, thế nên đây chính là khoảng thời gian cô trưởng thành gian nan nhất.
Tình người ấm lạnh, tuổi còn trẻ đã phải nếm trải quá nhiều.
Thời cấp ba, cô ra sức chống lại rất nhiều sự bất công của thế giới, tự mình sa ngã, trở thành một cô gái nổi loạn, nhập nhằng với nhiều chàng trai, tiêu tiền của bọn họ, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện đãi cơm, tất cả mọi thứ đều trôi chảy như thế.
Trong nhà không cô tiền mừng tuổi, chút phí sinh hoạt ít ỏi căn bản không thể nào trang trải được cuộc sống hằng ngày.

Cô cũng chỉ có thể dựa vào bọn con trai mời cơm, duy trì tình hữu nghị với bọn họ, thỏa mãn lòng hư vinh được làm quen với gái đẹp của bọn họ.
Người thân không chiều chuộng cô thì sẽ có rất nhiều chàng trai sẵn sàng yêu thương cô…
Thậm chí cô còn có thể tán tỉnh nhiều chàng trai cùng một lúc, tự cho là mình có thể đùa bỡn đám ngu xuẩn đó trong lòng bàn tay.
Nếu không có Hạ Tang, có lẽ Hứa Thiến sẽ giữ mãi tác phong hành sự như vậy.
Chuyện của Kỳ Tiêu đã cho cái đầu óc mê muội của cô một cú, đánh thức cô.
Cô đã thấy được sự nguy hiểm của chuyện này ——

Cái gì cũng có cái giá của nó.

Đám đàn ông sẽ không tự dưng đối tốt với bọn, thứ gọi là “yêu” này đều không phải là thật, chỉ là sự chiếm hữu mà thôi.
Sau đó cô trở thành bạn của Hạ Tang, bắt đầu trở thành kiểu con gái nghiêm túc.
Không còn bỏ bê việc học nữa, chăm chỉ phấn đấu vì lý tưởng của mình.
Sau khi lên đại học, cô cũng không còn bất cần đời nữa, mà bắt đầu yêu đương nghiêm túc với Lâm Chỉ Ngôn – một người có điều kiện không tệ.
Nhưng mối quan hệ này… một lần nữa đã làm sụp đổ sự tự tin vốn đã ít ỏi đến đáng thương của Hứa Thiến.
Vì là con gái nên từ nhỏ cô đã bị người nhà chán ghét ruồng bỏ vô số lần.
Mà một lần nữa, Lâm Chỉ Ngôn đã dùng chiêu trò PUA [2] mà nói với cô rằng ——
[2] PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.

Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái" (Nguồn: lostbird.vn).

Tuy nhiên, với cá nhân mình, mình thấy đây giống gaslighting (lạm dụng nhận thức – thao túng đổ lỗi cho nạn nhân) hơn.
“Em là đồ vô dụng, chỉ có anh là bằng lòng muốn em, em phải biết đủ đi.”
“Được người như anh thích, em còn bất mãn cái gì? Mặc kệ anh mập mờ với cô gái khác như thế nào, em vẫn sẽ luôn là bạn gái của anh.”
“Anh sẽ kết hôn với em, sẽ cho em sự đảm bảo tốt nhất về cuộc sống, điều kiện là… em phải nghe lời.”
….
Lúc ấy, cô thế mà thật sự tin tưởng, thật sự cho rằng bản thân mình cực kỳ cực kỳ kém cỏi, sự tự tin mà khó khăn lắm cô mới gầy dựng được hoàn toàn sụp đổ.
Ngay khi thế giới nội tâm của cô đã ngàn vết lở loét, hoang mang rối loạn, Lý Quyết tỏ tình với cô.
Thật ra lúc ấy Hứa Thiến cũng không xúc động cho lắm.

Hồi đại học, đã có những chàng trai có điều kiện như Lý Quyết theo đuổi cô rồi.

Ngoại trừ không đẹp trai bằng anh ra thì có rất nhiều chàng trai có điều kiện vật chất tốt hơn anh.
Đối với Lý Quyết, Hứa Thiến có rất nhiều suy tính thực dụng trong lòng.
Lý Quyết giống cô, đều thiếu thốn tình yêu, thậm chí đến tính cách cũng rất giống ——
Tính toán, lanh lợi mưu mô, không bao giờ để mình chịu thiệt, càng sẽ không vô duyên vô cớ dâng mình lên mà không đòi hỏi bất cứ sự đáp lại nào.
Thế nên hai người nói chẳng được mấy câu là sẽ cãi nhau.
Hai người đều lạnh như băng, làm sao mà ôm nhau sưởi ấm?
Thế nên, với sự theo đuổi của Lý Quyết, Hứa Thiến tỏ vẻ thật sự hờ hững lạnh lùng.
Nhưng lại không phải hoàn toàn là như thế, suy cho cùng đây chính là một cơ hội để lựa chọn, nói khó nghe hơn chính là… lốp xe dự phòng.
Cô không quan tâm những người khác đối xử với loại con gái sặc mùi thảo mai mưu mô (trà xanh) là cô như thế nào, không sao cả.
Chưa trải qua nỗi khó khăn khổ cực của người ta thì đừng có khuyên người ta lương thiện hiền lành.
Đối với cô, tình yêu và hôn nhân đều là sự cứu rỗi.
Chỉ cần nửa kia có thể đưa cô ra khỏi vũng lầy của gia đình, để cho cô có được một cuộc sống đẹp đẽ vẻ vang, không cần phải đau khổ đi cầu xin mẹ vì muốn một chiếc váy đẹp, cuối cùng bị mẹ răn dạy một trận, mắng cô đứa con gái hoang phí nữa.
Cô nhất định phải chọn lựa kỹ càng, chọn ra người thích hợp nhất!
Lúc chuẩn bị cho bài bảo vệ luận văn tốt nghiệp ở thư viện, Lý Quyết gửi cho cô một bức ảnh khi chơi bóng do khán giả chụp.

Chàng trai trong bức ảnh có mái tóc ngắn gọn gàng, ba bước lên rổ, tính công kích trong những bước di chuyển và lực sát thương của khuôn mặt đều rất mạnh.
Hứa Thiến phóng to ảnh chụp lên để xem, cơ bắp và sức mạnh của cơ thể này cực kỳ tràn đầy, cùng với việc anh đã cắt tóc, vẻ ngoài của anh thăng hạng, quả là làm cho người ta phải động lòng.
Cô lưu ảnh lại, khen một câu: “Đẹp.”
Lý Quyết: “Huấn luyện viên khen anh, nói anh rất có kỹ thuật, sẽ cho anh chơi chính ở đại hội thể thao toàn quốc.

Nếu thắng, anh sẽ nhận được thù lao rất cao.”
Dường như Lý Quyết biết được khát vọng lớn nhất trong lòng cô là gì, thế nên mỗi lần gửi tin nhắn, anh đều nóng lòng báo cho cô biết những thành tựu của mình, chứ không nói những lời linh tinh vớ vẩn như… anh yêu em anh thích em vân vân.
Bởi vì anh biết, thứ Hứa Thiến muốn không phải cái này, cô muốn thứ gì đó thực tế hơn.
Hứa Thiến: “Thế là tốt lắm, cố lên, anh nhất định có thể làm được.”
Lý Quyết: “Có phải em luôn nói những lời giống nhau với mỗi chàng trai theo đuổi em hay không vậy?”
Hứa Thiến: ….
Hứa Thiến: “Không thì sao, chẳng lẽ tôi nên nói: Ồ, đồ rác rưởi, ghê dữ ta?”
Lý Quyết: “Đây mới là thái độ bình thường của em đối với anh.”
“Bộ anh thích chịu ngược hả? Một hai phải muốn tôi cãi nhau với anh có đúng không?”
Lý Quyết đáp: “Thích chịu ngược đương nhiên là tốt hơn với việc bị xem như là cái lốp dự phòng có cũng được mà không có cũng chẳng sao rồi.”
Hứa Thiến: “Tôi không có.”
Lý Quyết: “Em giả vờ cái gì.

Nếu em không thích anh thì cứ nói thẳng là không thích, sau đó bảo anh cút đi là được rồi.

Không đồng ý cũng chẳng từ chối, thỉnh thoảng còn cố ý đăng một vài story chỉ mình anh xem được, không phải là đang dụ anh sao?”
Hứa Thiến tức giận đến đỏ cả mặt, gọi điện thoại cho anh: “Anh thông minh như thế, nếu trong lòng đã rõ ràng, anh còn liên lạc với tôi làm gì nữa, cho vào danh sách đen đi!”
Giọng Lý Quyết trầm thấp, nghe cũng có chút tức giận: “Chẳng phải là anh thích bị ngược hay sao?”
“Lý Quyết, tôi chính là người như thế đấy.

Đây cũng chẳng phải là lần đầu anh quen biết tôi.”
“Anh cũng chẳng biết đầu óc mình bị chập mạch ở đâu rồi nữa.” Lý Quyết nói một cách đè nén: “Có lẽ anh thật sự có chút Stockholm rồi, chính là con mẹ nó không buông bỏ được.

Nếu em không thích, em hãy dứt khoát lên một chút đi, cho anh được thoải mái, anh sẽ không bao giờ liên lạc với em nữa.”
Vốn dĩ Hứa Thiến muốn kết thúc luôn cho rồi, nhưng nghe thấy câu nói cuối cùng kia của anh, chỗ nào đó trong lòng cô chợt nhói đau, bị xé rách… cực kỳ khó chịu.

Cô không thể đặt dấu chấm hết được.
Lúc cô đau đớn chán nản nhất, chính là người này, đã giữ lấy cô thật chặt.
“Lý Quyết, chừng nào thì anh về, bọn mình gặp nhau đi.”
“Em nhìn đi, em lại như thế rồi.” Lý Quyết nản lòng nói: “Em muốn chơi chết anh.”
“Tôi là thật lòng muốn gặp anh.” Cô buồn bực nói.


“Dù có cắt đứt thì cũng phải gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng.”
“Chẳng biết khi nào mới được nghỉ, anh sẽ cố gắng tranh thủ thời gian trở về.” Giọng điệu của Lý Quyết trở nên nhẹ nhàng: “Bây giờ em đang tán tỉnh bao nhiêu người cùng một lúc thế?”
“Không có, chỉ có mình anh thôi.”
“Anh tin em mới cùi ấy.”
Hứa Thiến bị anh chọc cười: “Tôi phải bảo vệ tốt nghiệp, sau này có thể ở lại thành phố Đông Hải hay không còn chưa nói chính xác được đâu, bây giờ tìm người để tán tỉnh chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”
“Em thề?”
“Tôi thề.

Lốp xe dự phòng thật sự chỉ có một người là anh thôi, không tin anh hỏi Hạ Tang xem.”
“Cô gái đáng ghét này.”
“Tôi chính là đáng ghét đó, anh trở về đánh tôi một trận đi.”
“Anh không nỡ đánh em.” Giọng điệu của Lý Quyết dịu dàng hơn rất nhiều: “Anh nhớ em, nhớ đến phát điên lên rồi, nhưng em chắc chắn là không nhớ anh.”
Hứa Thiến hơi khựng lại: “Tôi… có một chút.”
“Thật sao?”
“Chỉ có một chút thôi! Giờ còn sớm mà, tốt nhất anh nên lấy cho tôi cái chức vô địch quốc gia, vô địch thế giới đi.

Nếu không thì cái loại con gái vừa giả dối vừa thực dụng như tôi sẽ không thể nào xem trọng anh đâu!”
“Bé cưng à, anh sẽ không làm em thất vọng đâu.”
“Thấy mà ghê! Ai là bé cưng của anh cơ chứ?”
“Nữ thần, nếu em mập mờ với anh thì hãy chuyên nghiệp một chút đi.” Lý Quyết cũng rất là tỉnh táo, thậm chí còn dạy dỗ cô: “Nhiều lời ngon tiếng ngọt một chút, rù quến anh xíu đi.”
Hứa Thiến vừa gọi điện thoại vừa nghịch bụi cây ven đường: “Lý Quyết, anh biết tất cả rồi, tại sao vẫn còn thích tôi….”
Lý Quyết: “Bởi vì anh hiểu em.”
Không ai có thể hiểu rõ nỗi mặc cảm sâu sắc ấy hơn anh, cái cảm giác bất lực khi khát vọng yêu thương mà không được ấy.
Một chút không đủ, mà muốn càng nhiều càng nhiều tình yêu hơn nữa.
….
Buổi chiều, Hứa Thiến thực hành bảo vệ tốt nghiệp bên ngoài phòng tự học, nghe các bạn cùng lớp cuủa Hạ Tang nói, buổi bảo vệ tốt nghiệp của đại học Đông Hải cực kỳ trang trọng, ai cũng phải mặc quần áo nghiêm túc chỉnh tề.
Hứa Thiến vội hỏi: “Không mặc quần áo nghiêm túc chỉnh tề thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả buổi bảo vệ sao?”
Hạ Tang nhún vai: “Tớ không biết, nhưng cậu thử nghĩ xem, mọi người xung quanh đều mặc vest chỉnh tề, nếu cậu không mặc, các thầy cô có thể sẽ cảm thấy rằng thái độ của cậu không nghiêm túc.

Mặc dù phần trang phục không nằm trong tổng điểm, nhưng nhiều ít gì cũng ảnh hưởng đến ấn tượng, cậu hiểu mà phải không?”
Hứa Thiến phàn nàn: “Này cũng quá là phức tạp rồi đi.”
“So với kỳ thi thử đại học của Trường trung học số 1 thì nhiêu đây có đáng là gì? Chỉ còn một bước nữa thôi, đừng có để một sai lầm dẫn đến thất bại.”
Ngoài miệng không thèm để ý nhưng trong thâm tâm, Hứa Thiến cũng nghĩ rằng mình nên xem xét nó một cách nghiêm túc.
Buổi chiều, cô một mình đến trung tâm mua sắm dạo một vòng.

Áo sơ mi trắng thì cô có, chủ yếu là loại quần áo nghiêm túc như vest này thì cần mua thêm.
Ngoài những dịp trang trọng, những bộ đồ tây của nữ trong các cửa hàng hàng hiệu này cũng có thể mặc để đi ra ngoài vào những dịp khác, ngoài ra cũng có thể mặc đi làm sau này.
Nếu đã muốn mua thì không thể chỉ mặc một lần rồi, tất nhiên… cũng không thể chọn những bộ đồ rẻ tiền ở tiệm may bên ngoài trường được.
Hứa Thiến nhìn trúng được vài bộ.

Cô thử quần áo, tất cả đều khá đẹp, style nhã nhặn, bất kể là áo sơ mi hay váy đều có phong cách riêng.
Khuyết điểm duy nhất đó chính là đắt, bộ rẻ nhất cũng phải một nghìn tệ trở lên.
Hứa Thiến nhìn số dư trong thẻ của mình, hiện giờ vừa lúc là cuối tháng, trong thẻ của cô chỉ còn lại vỏn vẹn hai trăm tệ.

Bắt đầu từ năm ba, bố mẹ đã không còn gửi phí sinh hoạt cho cô nữa.

Bởi vì em trai cô đang học một trường tiểu học quý tộc, trong nhà thắt lưng buộc bụng để chi trả cho tiền học phí của em trai.
Tất cả mọi chi phí đều dựa vào khoản vay sinh viên và các buổi biểu diễn thường ngày của Hứa Thiến.
Ngày bảo vệ tốt nghiệp sắp đến, cô phải kiếm tiền từ đâu đây?
Hứa Thiến nhìn bản thân mình trong gương, cô vẫn đang mặc bộ tây trang nhã nhặn kia, thanh lịch duyên dáng, trông cực kỳ chuyên nghiệp.
Cuộc sống thật sự quá khó khăn, một bộ quần áo mình thích thôi cũng không mua nổi.
Mà loại tư vị ấy, cô đã nếm trải rất nhiều lần rồi.
Cô được học viện nghệ thuật công nhận là đại mỹ nữ, cũng có sự quan tâm như tất cả các cô gái xinh đẹp khác: thích mặc váy đẹp, trang điểm, chăm sóc da….
Những thứ này, các cô gái khác có thể dễ dàng có được, nhưng cô thì lại cần phải cố gắng rất nhiều.
Hứa Thiến miễn cưỡng cởi quần áo ra, định bụng xem xét lại lần nữa.
Nhưng mặc kệ có xem thế nào cũng không có bộ tây trang nào hai trăm tệ, trừ khi cô mua loại rẻ tiền chỉ có thể mặc một lần.
Nếu chất lượng quá kém không mặc được nhiều lần, vậy lại càng phí tiền.
Hứa Thiến cắn chặt răng, chụp ảnh mình đang thử đồ trong gương, mở Wechat của Lý Quyết ra, gửi hình qua cho anh ——
“Cưng à, trông đẹp không?”
Gửi qua còn chưa được mười giây, Hứa Thiến đã thu hồi tin nhắn ngay lập tức.
Cô thật sự rất ghét bản thân mình.
Quá ghê tởm….
Cô không cách nào vẫy đuôi cầu xin sự thương hại như một con chó, càng không thể nào đi tính toán với một người thật lòng thích mình được.
Tuy cô biết Lý Quyết sẽ không ngần ngại đưa tiền cho cô, chỉ cần cô mở miệng.
Nhưng Hứa Thiến thật sự chán ghét bản thân mình như thế.
Rất nhanh Lý Quyết đã hồi âm: “Mượn nhiều hay ít?”
Hứa Thiến: “Anh thấy rồi à?”
Lý Quyết: “Ừ.”
Hứa Thiến: “Ý tôi không phải như thế, anh đừng hiểu lầm.”
Lý Quyết: “Anh biết, anh cho em mượn, em có thì trả lại anh là được.”
Từ đầu đến cuối Hứa Thiến không thể nào gõ phím, cô ngồi xổm trước gương, gõ một cách khó khăn: “Thật sự không cần đâu, cảm ơn anh, tôi không mua.”
Lý Quyết chuyển cho cô hai nghìn tệ.
Hứa Thiến: “Tôi đã nói là không rồi, tôi sẽ không nhận đâu.”
Lý Quyết: “Em không nhận đồ của anh, anh sợ em đi tìm Lâm Chỉ Ngôn, khó khăn lắm mới theo đuổi được, anh không thể đánh mất em được.”
Những lời này vừa gửi đi, hai giây sau anh đã lập tức thu hồi, sửa lời lại: “Đừng để ý, em trả lại cho anh là được.”
Nhưng Hứa Thiến đã đọc được rồi.

Trái tim cô run lên, đầu ngón tay cũng run rẩy ——
“Anh cảm thấy tôi sẽ vì chút tiền ấy mà không cần đến tôn nghiêm đi tìm Lâm Chỉ Ngôn sao?”
“Bảo bối, anh sai rồi, anh xin lỗi em nhiều, là anh khốn nạn nói nhăng nói cuội.”
Hứa Thiến đau đớn đến nỗi trái tim quặn thắt.
Không phải là vì những lời của Lý Quyết, mà bởi vì ở trong mắt anh, ở trong mắt Lâm Chỉ Ngôn… hay trong mắt tất cả đàn ông, cô có lẽ chính là cái loại con gái có thể sẵn sàng làm bất cứ thứ gì vì tiền.
Cái gì mà nữ thần cơ chứ, đúng là một trò nực cười mà.
Hứa Thiến vội vàng thay tây trang ra, mặc lại bộ quần áo cũ rồi chật vật đi ra khỏi trung tâm thương mại.
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full