DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tóc Công Chúa
Chương 121: 121: Suối Nước Nóng


Cả gia đình chụp một bức ảnh cùng nhau xong, Từ Chính Nghiêm gọi mọi người lên xe.
Lúc này, một đứa trẻ địa phương có đôi má ngăm đen đột nhiên chạy tới, cầm mã QR giơ lên trước xe, dùng tiếng phổ thông không lưu loát nói: “Chụp ảnh tính phí, năm tệ một người.”
Hạ Tang nhìn công trình đài quan sát, nói: “Nơi này là nhà cháu sửa?”
Đứa trẻ không trả lời, chỉ lặp lại: “Năm tệ, năm tệ, năm tệ…”
Hạ Tang bị cậu bé giục đến có chút khẩn trương: “Rõ ràng là công trình công cộng, tại sao phải đưa tiền cho cháu?”
“Năm tệ, năm tệ, năm tệ.” Đứa bé thấy Hạ Tang không dễ nói chuyện, bèn quay sang Đàm Cận: “Trả tiền, năm tệ.”
Đàm Cận nghĩ, dù sao cũng không phải số tiền lớn, đưa cho bớt phiền phức thì hơn.
Nơi này rộng lớn, dân cư thưa thớt, ngộ nhỡ một lúc nữa thêm vài người địa phương xuất hiện, không phải chuyện bé xé ra to sao?
Bà lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét mã thì Hạ Tang nhanh chóng ngăn lại: “Không được đưa, dựa vào cái gì mà muốn thì chúng ta phải đưa?”
“Cũng chỉ năm tệ thôi mà.”
Từ Chính Nghiêm cũng nói: “Bỏ đi con, nó là một đứa trẻ.”
Thái độ của Hạ Tang rất kiên định, cầm điện thoại của Đàm Cận lên: “Không đưa được, dù là năm tệ hay năm xu cũng không thể đưa.

Đây là đạo lý gì cơ chứ? Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà bị người lớn dạy chặn đường cướp tiền sao?”
Đàm Cận nghe xong, cũng không nói gì nữa.
Đứa trẻ vẫn lặp đi lặp lại lời nói: “Năm tệ, năm tệ…”
Xem ra đứa bé không thông thạo tiếng phổ thông, chỉ biết nói vài câu mà thôi.
“Chúng tôi sẽ không đưa tiền, muốn lấy thì phải học cách tự kiếm.” Hạ Tang nghiêm mặt, nói: “Nếu như cháu còn chặn xe, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đứa bé dường như rất có kinh nghiệm, không hề bị ba chữ báo cảnh sát làm cho hoảng sợ, càng được đà tiến lên kéo vạt áo của Hạ Tang: “Năm tệ! Đưa cháu năm tệ!”
“Bỏ ra!”
Chu Cầm bước đến, nắm lấy cổ tay bẩn thỉu của đứa bé, khiến nó hét lên.
“Hạ Tang, em với mẹ lên xe trước.”
Hạ Tang không do dự nữa, đưa Đàm CẬn lên xe, Từ Chính Nghiêm ngồi vào ghế lái: “Đoạn đường sau để bố lái đi.”
Chu Cầm thấy họ đã lên xe, mới dùng sức đẩy đứa trẻ ra, khiến nó loạng choạng suýt ngã về sau.
Đứa trẻ hét lên, một lần nữa lao về phía chiếc xe.
Đàm Cận sợ hãi, vội nói với Từ Chính Nghiêm: “Đừng lái xe, nó đang bám bên cạnh cửa sổ kìa!”
Chu Cầm kéo đứa bé ra, ánh mắt lạnh lùng, uy hiếp nói: “Thử lại gần một bước nữa xem?”

Trước kia, đứa bé đã dùng thủ đoạn như vậy để lừa gạt rất nhiều người, đa phần những người đi qua đều sẽ cho cậu bé tiền, không ai là không có “lòng hảo tâm” như Chu Cầm cả, còn trực tiếp đụng tay đụng chân.
“Năm tệ!” Cậu bé hét lên: “Cháu chỉ muốn năm tệ!”
“Muốn tiền, gọi người nhà ra đây.”
Đứa trẻ quay đầu nhìn ngôi nhà cách đó không xa.
Có hai người đàn ông trung niên khoanh tay đứng trước cửa, đang quan sát tình hình bên này.
Hắn và Chu Cầm nhìn nhau, từ trong đôi mắt lạnh lùng của anh có thể thấy được vẻ không dễ bị khiêu khích, nên hắn không dám tiến gần.
Nhìn thấy đám người địa phương đó, Đàm CẬn có chút sợ hãi, mở cửa xe nói: “Con trai, mau lên xe đi, đừng ở đây nữa.”
Chu Cầm lên xe, ngồi ở hàng ghế sau cùng Hạ Tang.
Từ Chính Nghiêm nổ máy, chạy xe vào đường quốc lộ, dọc theo con đường núi quanh co.
Hạ Tang nắm chặt tay Chu Cầm, mặc dù không hối hận vì sự kiên định ban nãy của mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi lo lắng: “Đám trẻ địa phương này, thật quá hư!”
“Trẻ con thì biết gì chứ, đều do người lớn dạy dỗ không tốt.” Đàm Cận quay đầu nói: “Vừa rồi con không nên cứng rắn quá như vậy, chỉ là năm tệ thôi mà, ngộ nhỡ dân địa phương kiếm chuyện thì sao, lợi bất cập hại.”
Hạ Tang đương nhiên hiểu điều mẹ cô cân nhắc là đúng, nhưng cô còn trẻ, tính tình cũng bướng bỉnh, nuốt không trôi thái độ đó.
“Con đó, nên bớt nóng tính đi.”
Chu Cầm đáp: “Mẹ, mẹ đừng nói Tang Tang.

Chuyện này, cô ấy không sai.”
Đàm Cận không thèm bực mình, hừ một tiếng: “Hai đứa lúc nào cũng đứng về phía nhau.

Các con còn trẻ, làm chuyện không cân nhắc hậu quả.”
Chu Cầm trầm giọng nói: “Xã hội có luật pháp, bọn họ không dám ngang nhiên chặn đường cướp bóc mà chỉ nhắm vào những đối tượng dễ lừa, hoặc những người muốn giải quyết vấn đề nhanh như mẹ.

Nếu thực sự muốn gây rối, bọn họ không có lá gan đó.”
Hạ Tang ôm cánh tay Chu Cầm, cảm giác an toàn dâng cao: “Lại nói, nhà chúng ta có hai người mạnh mẽ và tài giỏi thế này, sợ gì chứ.”
“Chu Cầm thì không nói làm gì, nhưng chú Từ của con đã già rồi, sao có thể so sánh với người trẻ.”
Từ Chính Nghiêm quay đầu: “Anh già?”
“Bố Từ không già chút nào.” Chu Cầm khẽ cười: “Hôm qua đấu bóng, chú Từ còn thắng con.”
“Ông ấy có thể thắng con, là do đứa trẻ như con cố tình để ông ấy vui mà thôi.”

Từ Chính Nghiêm nói: “Em đừng có nói thế, anh cả một đời làm giáo viên thể dục, Chu Cầm quanh năm suốt tháng ngồi văn phòng làm việc, thể lực chắc chắn không thể bằng anh.”
Hạ Tang ghé vào tai Chu Cầm: “Anh nhường chú Từ?”
“Sao em biết?”
“Thể lực của anh…” Cô buột miệng thốt ra, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, đỏ mặt không nói tiếp.
Chu Cầm ôm cô, nghịch tóc gáy cô, nói nhỏ: “Thể lực của anh, đương nhiên để dành cho Tang Tang.”
Từ Chính Nghiêm nhìn hai người qua kính chiếu hậu, nói với Đàm Cận: “Nhìn đôi vợ chồng nhỏ tình cảm biết bao kìa, còn nói thầm với nhau.”
Đàm Cận bực mình nói: “Tình cảm thế nào, cũng chưa thấy cháu ngoại đâu.”
“Anh vẫn giữ câu nói đó.

Nếu em thích trẻ con, chúng ta vẫn có thể nỗ lực, đừng can thiệp vào cuộc sống của hai đứa mà.”
Đàm Cận thở dài, không nói nữa.”

Trời nhá nhem tối, xe mới đến vào thị trấn suối nước nóng Mộc Nhĩ Câu.
Chu Cầm đặt khách sạn suối nước nóng tốt nhất thị trấn, bên trong có suối nước nóng tự nhiên cho du khách sử dụng chung và hàng trăm hồ bơi lớn nhỏ riêng trong phòng.

Khách sạn nằm giữa núi non xanh biếc và làn nước xanh mát, môi trường không chê vào đâu.
Hạ Tang về phòng khách sạn, mở rèm cửa ra, nhìn thấy ngay đối diện là những ngọn núi tuyết phủ mênh mông, cảm thán thốt lên.
Chu Cầm ôm cô từ phía sau, hai ngón tay bấu lên chiếc eo thon của cô, thì thầm bên tai: “Sáng mai lúc mặt trời mọc, em có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu vào núi Kim Sơn.

Anh đã chọn rất lâu, mới quyết định ở khách sạn này.”
Hạ Tang cảm nhận được bàn tay không an phận của anh, quay đầu nói: “Tranh công sao?”
“Ừm, thưởng cho anh.”
Cô nghiêng người, hôn lên môi anh: “Chồng em vất vả rồi.”
Chu Cầm dường như không hài lòng với nụ hôn qua loa này, vì thế trực tiếp bế cô ném lên giường rồi cởi cúc áo sơ mi ra.
Hạ Tang vội vàng bò đi, nhưng bị anh kéo chân lại: “Lái xe cả một ngày trời, chúng ta vận động một chút.”
Cô biết nếu như anh muốn “vận động” thì không biết bao giờ mới kết thúc, cô quàng cánh tay mảnh khảnh của mình qua cổ anh, ngăn cản anh xâm nhập: “Mẹ đã nói chúng ta xếp đồ đạc xong thì xuống suối nước nóng, đợi lâu chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.”

Chu Cầm trìu mến nhìn cô, ánh mắt đầy dục vọng, tựa hồ không dễ dàng buông tha cho cô: “Mẹ sẽ hiểu.”
“Đừng mà!”
Cô gái nhỏ không cam lòng, anh đương nhiên không ép buộc, anh cúi người hôn xuống cổ cô, cởi cổ áo ra, rúc vào bên trong.
Hạ Tang bật cười, ôm lấy đầu anh: “Thôi được rồi.”
Anh đứng dậy, nói: “Đi thôi, xuống suối nước nóng.”
Hạ Tang thấy hai mắt anh tràn đầy dục vọng, mỉm cười xoa má anh: “Anh vội gì chứ?”
Chu Cầm nắm tay cô, nhẫn nại hôn lên: “Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, anh luôn muốn.

Giống như lên cơn nghiện vậy.”
“Đồ háo sắc.”
“Anh chỉ háo sắc với em.”
Anh lật người đè cô, Hạ Tang nhanh chóng đẩy anh ra, đứng dậy thu dọn vali.
“Ông xã, sao anh lại mang cho em hai bộ đồ bơi?”
“Một bộ mặc với gia đình, bộ còn lại… mặc ngâm suối nước nóng trong nhà với mình anh.”
Hạ Tang lấy trong vali ra hai bộ đồ bơi, quả nhiên có một bộ đồ bơi rất bảo thủ màu xanh nhạt.
Mà bộ còn lại, là một bộ bikini màu đen trơn, ít vải đến đáng thương.
Bộ đồ bơi này là Chu Cầm mua cho cô, thuộc nhãn hiệu rất xa xỉ, ít vải mà giá cả lại cao đến ngất ngưởng.
Hạ Tang nắm chặt bikini, quay đầu nhìn suối nước nóng riêng tư trong nhà, hai má đỏ bừng.
Chu Cầm nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Em chả nghĩ gì cả.”
Khoé miệng anh cong lên: “Em đang nghĩ đến cảnh chúng ta tắm riêng trong phòng.”
“Không phải!”
“Tang Tang, em háo sắc.”
“Aaaaaa! Em không nghĩ gì cả!” Hạ Tang ném bộ bikini lên người Chu Cầm: “Mua loại bikini hở hang này, với thân hình tiểu hoạ sinh của em, sao mà mặc được.”
“Không đâu.” Chu Cầm nhìn cô không chút lưu tình: “Nơi đó của em, đã lớn hơn rất nhiều.”
“…”
“Anh nghĩ, đó là công lao của anh.”
*
Hạ Tang thay bộ áo tắm một mảnh, xuống suối nước nóng chung với anh.
Trước khi ra khỏi phòng, Chu Cầm khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng và quấn chặt cho cô để tránh bị cảm lạnh.
Suối nước nóng nằm ở khu vườn sau của khách sạn, có các loại hồ bơi lớn nhỏ, cảnh quan xung quanh được dẫn bởi một con đường lát đá phủ đầy cây cỏ xanh mát, tạo nên cảm giác yên bình tĩnh lặng.
“Tiểu Tang, qua đây.” Đàm Cận ở bể Ngải Diệp, vẫy tay với cô: “Con gái ngâm mình ở đây, rất tốt cho cơ thể.”

Hạ Tang lon ton chạy tới, duỗi chân kiểm tra nhiệt độ rồi mới bước vào, hơi ấm lập tức lan tràn khắp người: “Thoải mái quá.”
Chu Cầm và Từ Chính Nghiêm ngâm mình ở bể bên cạnh, Từ Chính Nghiêm đánh giá cơ thể của Chu Cầm: “Woa! Chàng trai, con rèn luyện cơ thể rất tốt! Cơ bụng này còn đẹp hơn của bố khi còn trẻ.”
Chu Cầm bật cười: “Con hiện tại cũng không sánh bằng bố Từ.”
Từ Chính Nghiêm nghiêng người, dùng ngữ khí trò chuyện giữa hai người đàn ông với nhau, hỏi: “Tiểu Cầm, gien của con, bất kể là thể lực hay trí não đều thuộc hàng khủng, nếu không có người kế thừa, không phải rất đáng tiếc sao?”
“Bố Từ, bố được giao làm người vận động hành lang phải không?”
“Haiz.” Từ Chính Nghiêm xua tay: “Không phải, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.

Chúng ta đều là đàn ông, con có thể nói cho bố biết, rốt cuộc trong lòng con nghĩ gì.

Sau này, bố sẽ nói đỡ giúp con.”
Chu Cầm nhìn cô gái sau làn nước mờ ảo với đôi má ửng hồng cách đó không xa, nghiêm túc nói: “Có lẽ nhiều người kết hôn là để kế thừa dòng dõi, nhưng con thì không.

Từ khoảnh khắc con bắt đầu thích Hạ Tang, đã khao khát được cưới cô ấy.

Mà con cưới cô ấy, chỉ vì yêu cô ấy mà thôi.”
“Nhưng hai đứa thật sự không muốn kết tinh của tình yêu?”
Chu Cầm lắc đầu, mỉm cười: “Đứa bé không phải là kết tinh của tình yêu.

Lời giao phó tốt nhất cho mối quan hệ này, là con muốn cống hiến tất cả những gì có thể để làm Tang Tang hạnh phúc, đây là mục đích duy nhất của cuộc hôn nhân giữa con và cô ấy.”
Nửa giờ sau, Hạ Tang gọi Chu Cầm tới phòng xông hơi cùng mình.

Đàm Cận vội vàng đến bên cạnh Từ Chính Nghiêm, sốt sắng hỏi: “Sao rồi, thằng bé nói gì?”
Từ Chính Nghiêm thở dài, bất lực nói: “Con rể em…”
“Rốt cuộc thằng bé nghĩ thế nào?”
“Nếu em muốn thuyết phục thằng bé, anh khuyên em nên sớm loại bỏ suy nghĩ đó đi.”
Đàm Cận không dám tin: “Sao thằng bé có thể không muốn có con chứ?”
“Tâm trí của thằng bé, toàn bộ đều là con gái em, còn mọi chuyện khác đều gác sang một bên.”
Từ Chính Nghiêm không khỏi cảm thán: “Gả cho Chu Cầm, là phúc khí cả đời của Hạ Tang.”
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full