DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Va Vào Ánh Mắt Em
Chương 61: 61: Sai Quá Sai


Cả quá trình Hạ Phong Thần không hé nửa lời, chỉ điên cuồng phát tiết, thậm chí là hơn một lần.
Xong xuôi, anh lảo đảo đứng dậy, đi về phòng làm việc của mình.

Anh mệt mỏi ngả lưng xuống sofa, từ từ tiến vào giấc ngủ.
Bên này, Ngữ Nhi bị bỏ rơi tủi thân khóc thầm, vừa mệt vừa đau, cô không còn chút sức lực, bèn thiếp đi lúc nào không hay.
***
Nửa đêm, Phương Ngữ Nhi gặp ác mộng tỉnh giấc, người cô ướt đẫm mồ hôi, vết thương ở tay làm cô trằn trọc không ngủ được.
Mãi tới lúc gần sáng, ánh nắng mờ nhạt trên bầu trời xuất hiện, cô mới lê lết tấm thân tàn tạ đứng dậy.
Căn hộ của Hạ Phong Thần ở tầng cao, view bình minh rất đẹp.

Nhưng người phụ nữ đứng trước khung cảnh nên thơ ấy lại vô hồn.
Cô vào phòng tắm, ngồi co quắp trong bồn tắm trống rỗng, mãi lâu sau, mới yếu ớt mở nước lạnh từ vòi.

Cô nằm duỗi thẳng, gối đầu lên phía trên.

Sự lạnh lẽo sẽ giúp cô tê liệt cảm xúc của mình.
***
Hạ Phong Thần sau khi tỉnh không nhớ gì việc đêm qua.

Anh còn thấy lạ sao mình lại ngủ ở phòng làm việc.

Anh uể oải lại tủ đồ, lấy một chiếc áo choàng để đi tắm.

Mở cửa ra, anh hết hồn nhìn cảnh kinh hoàng trước mặt.
Phương Ngữ Nhi đang nhắm nghiền mắt, nước dâng đến ngập cổ, vết thương ở tay rỉ máu làm đỏ cả một mảng trong bồn tắm.

Anh vội vàng vớt cô lên, hoảng loạn gọi cô:
- Ngữ Nhi, em sao thế, tỉnh lại đi Ngữ Nhi!
Lúc này Ngữ Nhi mới từ từ mở mắt, cả người lạnh ngắt, gương mặt tái nhợt.

Nhìn thấy anh, cô bất giác sợ hãi, cả người run rẩy.
Hạ Phong Thần nhanh chóng đặt cô ngồi trên bàn rửa mặt, lấy khăn tắm quấn quanh người cô rồi bế cô ra giường.

Anh ân cần đắp chăn cho cô, cứ như Hạ Phong Thần điên cuồng hôm qua chưa từng tồn tại.
Ngữ Nhi không nói gì, chỉ nhìn vô định ra cửa sổ.

Giờ Hạ Phong Thần mới thấy tay cô có một vệt dài bị thương, môi cô thì sưng bầm mà đau lòng không thôi.
Anh cố nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nhớ đến đoạn Ôn Kiệt uống rượu cùng mình.

Nghĩ phải xử lí vết thương cho cô trước, anh đi lấy hộp sơ cứu, cẩn thận bôi cồn đỏ cho cô để tránh nhiễm trùng.
Vừa ra phòng khách, Ôn Kiệt đã gọi cho anh.


Đúng lúc, anh đang định hỏi Ôn Kiệt sao Ngữ Nhi lại ở nhà anh trong tình trạng bi đát như vậy.
Vừa ấn nghe, Ôn Kiệt đã sổ một tràng chặn họng anh:
- Dậy rồi hả? Cậu xin lỗi Ngữ Nhi chưa? Phong Thần, chuyện yêu đương giận dỗi nhau là không tránh được nhưng người ta là con gái, cậu mạnh tay làm cô ấy ngã khá đau đó.

Tôi nhìn còn đau dùm luôn.

Lần này cậu quá đáng rồi!
Nghe vậy, Hạ Phong Thần mới ngỡ ngàng, anh cố load lại, có lẽ nào, vết thương kia là do anh gây nên.

Còn vết thương ở môi nữa.
Không đáp lại, anh cúp máy, vội vã đi vào phòng ngủ.

Phương Ngữ Nhi vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không nhìn anh hay nói với anh nửa lời.
Sợ cô sẽ bị khăn ẩm làm ốm mất, anh đỡ cô dậy, nhẹ nhàng cởi khăn tắm ra, muốn mặc đồ vào cho cô.

Lúc nãy trong nhà tắm hốt hoảng quá, giờ anh mới phát hiện, trên người cô còn đầy vết bầm tím.

Tới đoạn này, dần dần kí ức đêm qua mới hiện ra, như tua chậm trong đầu anh vậy.
Anh sững sờ, nhìn cô mà lòng đau xót, vội vàng ôm cô vào lòng.

Cô giật mình giữ chặt khăn tắm, đẩy anh ra.

Hoá ra anh là một tên khốn, bảo sao lúc nãy nhìn anh, cô lại sợ hãi như vậy.
Giọng anh khàn đặc:
- Anh xin lỗi, Ngữ Nhi, xin lỗi em, anh sai rồi!
Ngữ Nhi lúc này nhìn anh rất lâu, khó khăn cất giọng:
- Chuyện đã xảy ra, xin lỗi còn có ích gì nữa!.


Đọc truyện chữ Full