DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Còn Là Ánh Sáng
Chương 4: Hoàn

17

Mãi đến lúc này, sự không cam lòng trong mắt Văn Giai Nghiên đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.

Ánh mắt cô ta vô số lần nhìn Nghiêm Án đều tràn đầy quyến luyến.

Ngay cả khi cô ta bị anh ta nhổ móng tay, buộc lại giống như chó.

Cô ta vẫn luôn ôm mông đợi đối với anh ta.

Và bây giờ, anh ta thực sự muốn gi/ế/t cô ta!

Văn Giai Nghiên liên tục lăn lộn nắm lấy mắt cá chân tôi.

Cô ta ngước nhìn tôi, khuôn mặt đầy sợ hãi và nước mắt.

"Khương Mạn, Khương Mạn, tôi sai rồi!"

“Cô cứu tôi đi! Tôi không dám nữa!"

Bịch, bịch, bịch….

Cô ta dập đầu từng cái một.

“Tôi không dám nữa! Cô đánh tôi đi! Mắng tôi đi!”

“Tôi sẽ không đánh trả! Thật đấy! Tôi cũng không ra ngoài nói đâu!”

"Nhưng các người gi/ế/t người là ph/ạm phá/p!"

"Các người, các người không thể g/i/ế/t tôi! Các người muốn cái gì cũng được hết!"

Cô ta nói năng lộn xộn vừa dập đầu vừa co rúm lại dưới chân tôi.

Khi Nghiêm Án muốn động thủ, tôi nói: "Tôi hối hận."

Ch.ế.t quá thoải mái, sẽ không thú vị…

Rất nhanh, tất cả mọi chuyện Văn Giai Nghiên đã làm với tôi, đã được mua hot search treo lên trên mạng.

Ngay sau khi bằng chứng bắt nạt, ngư.ợ.c đ.ã.i mèo được đăng tải đã nhanh chóng khiến đông đảo cư dân mạng chửi mắng.

Thông tin cá nhân của cô ta cũng được tiết lộ toàn bộ trên mạng, bây giờ cô ta giống như một con á.c qu.ỷ tiếp xúc với ánh mặt trời, không biết sẽ bị tấn công bởi đám đông vào lúc nào.

Cha mẹ cô ta được coi là một con rắn đầu đàn nổi tiếng trong khu vực.

Sau khi bị phơi bày, ảnh hưởng liên quan quá lớn, cũng hoàn toàn không vực dậy nổi.

Quả nhiên, muốn hủy diệt một người, đối với Nghiêm Án mà nói, cũng chỉ như một cái gật đầu nhẹ nhàng.

Như vậy, tôi đã hài lòng chưa?

Nói cho cùng, Văn Giai Nghiên cũng chỉ là một kẻ tiếp tay ngu xuẩn mà thôi…

18

Tôi kéo đen một số lạ khác, tắt điện thoại di động.

Nằm trên giường của mẹ tôi, tôi cuộn tròn thành một đoàn.

Khóc đến không thở nổi.

Chu Kỳ ở cửa thật lâu.

Cuối cùng tôi cũng mở cửa, thấy vẻ mặt vô cùng đau lòng của anh ấy.

Tôi biết, tôi trông như thế này, rất xấu xí.

Anh ấy không nói hai lời ôm tôi trong ngực.

"Không sao, không sao đâu, em còn có anh...".

"Anh sẽ ở bên em."

Cả người tôi hư thoát tựa vào người anh ấy, lại cất tiếng khóc lớn một lần nữa.

Chu Kỳ đưa tôi đến một nơi.

Đây là khu vườn nhỏ mà tôi và mẹ tôi thường đến.

Có một xích đu trong vườn.

Chu Kỳ đưa cho tôi một phong bì.

Có một bức tranh trong phong bì, trên đó tôi ngồi trên xích đu, mẹ mặc một chiếc váy dài dịu dàng, đẩy xích đu cho tôi ở phía sau.

Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt rưng rưng.

Chu Kỳ nói: "Đây là vào lần thứ hai gặp cô gái kia, anh đã lén vẽ nó."

"Chỉ gặp gỡ hai lần mà anh, đã... Thích cô gái kia."

"Đáng tiếc, anh vẫn rất nhát gan, mãi đến hôm nay mới dám nói cho cô ấy biết."

"Anh muốn nói cho cô ấy biết, chỉ cần cô ấy bằng lòng, anh sẽ vĩnh viễn ở phía sau cô ấy...".

Anh ấy mở lòng bàn tay ra, là cái vòng tay lần trước bị tôi vội vàng từ chối.

Trái tim tôi vô cùng chua xót.

Nếu, người tôi quen sớm hơn, là anh ấy thì tốt biết bao.

Đột nhiên, cổ tay của tôi căng thẳng rồi bị kéo vào một lòng ngực đầy lạnh lẽo.

Môi Nghiêm Án dán vào bên tai tôi.

"Xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy đi trước."

19

Chu Kỳ tiến lên nắm lấy tay kia của tôi.

"Cậu không phát hiện, Mạn Mạn không muốn đi theo cậu sao?"

Nghiêm Án nhếch khóe miệng, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo.

"Chuyện của tôi và Mạn Mạn, không phiền anh Chu phí tâm."

Tôi giơ tay lên, tát Nghiêm Án một cái.

Khuôn mặt của anh ta bị đánh đến nghiêng đi, nhưng vẫn còn bướng bỉnh nắm lấy bàn tay của tôi.

Tôi nở một nụ cười với Chu Kỳ: "Đàn anh, anh về trước đi."

Lại đi tới nhà Nghiêm Án, tôi chỉ cảm thấy mỗi một chỗ của nơi này đều vô cùng ghê tởm.

Tôi tràn đầy mỉa mai nhìn anh ta: "Sao vậy, chuyện lần trước, còn muốn làm lại một lần nữa?"

Nghiêm Án đặt tôi vào tường, vành mắt đỏ bừng.

"Rốt cuộc muốn anh làm như thế nào, em mới có thể...".

Tôi ngắt lời anh ta.

“Mới có thể như thế nào? Tha thứ cho anh hả?".

"Dù anh không có được sự tha thứ thứ của tôi, thì tôi cũng chẳng thể làm gì anh, không phải sao?"

Anh lắc đầu, vẻ mặt suy sụp.

"Khương Mạn, lúc nào anh cũng hối hận."

"Em nói đúng, đều do anh mà ra."

"Anh muốn bù đắp, anh muốn... Trở lại quá khứ...."

"Dù cho phải trả giá gì."

Quay ngược thời gian... Tôi cười đến rơi nước mắt.

"Nghiêm Án, đến bây giờ anh vẫn cho rằng, chỉ cần Nghiêm Trường Thanh, Văn Giai Nghiên bị báo ứng, coi như là anh đã chuộc tội rồi phải không?"

"Tất cả những chuyện này, không phải đều là diễn ra theo sự sắp xếp của anh sao?"

"Anh mới là, người đáng chec nhất đấy."

Trong mắt Nghiêm Án hoàn toàn không còn ánh sáng.

Anh ta đang khóc vì điều gì vậy?

Người có thể tàn nhẫn với tôi như vậy, làm sao có trái tim?

Anh ta đưa tôi một con dao.

"Nếu như vậy, em có thể thoải mái hơn."

"Vậy để anh c.h.ế.t đi."

Lưỡi dao sắc bén và chói mắt.

Tôi kiễng chân và nhẹ nhàng hôn lên mặt anh ta.

Dưới vẻ mặt khiếp sợ của anh ta, tôi nói: "Nụ hôn này, là tạm biệt Nghiêm Án mà tôi từng thích."

Dứt lời, tôi rũ mí mắt xuống.

Không chút do dự, lưỡi đao đ.â.m vào ngực trái của anh ta.

Từng dòng m,á,u tươi tuôn ra, nở ra giống như một đóa hoa đỏ tươi trên áo sơ mi của anh ta.

Sắc mặt Nghiêm Án tái nhợt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi biết, anh ta đang đặt cược vào trái tim tôi.

Anh ta thua rồi.

Tôi nào có trái tim đâu?

20

Người bên cạnh Nghiêm Án phát hiện, sợ tới mức lập tức muốn đưa anh ta đến bệnh viện.

Anh ta ngăn chặn tất cả mọi người, bướng bỉnh nhìn tôi.

"Không liên quan đến cô ấy, ra ngoài hết đi."

Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào m.á.u không ngừng chảy trên ngực anh ta.

"Cô Khương, cô mau khuyên cậu ấy đi! Nếu Nghiêm tổng không đến bệnh viện sẽ c.h.ế.t!"

C.h.ế.t à? Nghiêm Án của tôi đã sớm c.h.ế.t rồi.

Khương Mạn trước kia, cũng đã c.h.ế.t…

Xe cứu thương đã kéo anh ta đi, cấp cứu suốt đêm ở bệnh viện.

Tôi đã cho rằng tôi phải g.i.ế.t anh ta.

Nhưng tôi đã đổi ý.

Tôi chỉ cần anh ta mang theo nỗi hận của tôi, mang theo vô tận hối hận mà sống, đây mới là cách trả thù tốt nhất.

Tất nhiên, tôi không thể nhìn thấy anh ta một lần nữa.

Ngay cả khi có ai đó đến cho tôi biết anh ta đã không hợp tác điều trị trong bệnh viện thế nào, phục hồi tệ ra sao.

Tôi cũng chỉ có một câu nhẹ nhàng gửi lại cho anh ta.

"Đừng c,h,ế,t trước mặt tôi, bẩn."

Tay Văn Giai Nghiên bị phế, chân cũng bị gãy.

Tôi biết là Nghiêm Án tìm người làm.

Có lẽ là bởi vì cô ta không cam lòng, nhiều lần lén lút theo dõi tôi, muốn làm gì đó.

Đáng tiếc cô ta quá ngu xuẩn, bị tôi phát hiện, cũng bị Nghiêm Án phát hiện.

Vì vậy, chân của cô ta đã bị gãy, hoàn toàn trở thành kẻ tàn phế điên rồ.

Sau đó, Nghiêm Án chạy từ bệnh viện tới tìm tôi.

Anh ta đã gầy hơn nhiều, hình dáng càng thêm sắc bén.

Hai tròng mắt vốn lạnh lùng vô tình, giờ phút này chỉ còn lại hèn mọn.

Tôi xoay người đóng cửa lại.

Anh ta chặn cửa bằng tay, ngón tay của anh ta bị mắc kẹt đến xanh tái:

"Khương Mạn, chỉ cần em có thể dễ chịu một chút, em có thể...".

Tôi cười nhạo nói: "Nghiêm Án, sao anh tiện quá vậy?"

"Khổ nhục kế diễn đủ chưa?"

Cho dù tôi dùng sức đẩy cửa, anh ta vẫn bướng bỉnh không chịu lui về phía sau một bước.

“Vết thương trên người em... Khá hơn chút nào chưa?"

Anh ta nói thêm: "Những vết sẹo đó, anh có thể đưa em đi điều trị, anh hứa sẽ trị hết toàn bộ!"

Có lẽ anh ta điên rồi.

Tôi hỏi anh ta: "Có phải những vết sẹo này chữa hết rồi thì tổn thương mà tôi đã trải qua sẽ không còn tồn tại nữa không?"

Tôi chỉ vào vị trí vai trái: "Nghiêm Án, anh còn nhớ, nơi này vốn viết cái gì không?"

Khuôn mặt của anh trắng bệch, đẫm nước mắt.

Tôi vạch trần từng vết sẹo của mình.

"Nơi này, là gái đ,i,ế,m do anh tự tay viết."

"Anh còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt tôi chứ."

21

Tôi đóng cửa lại, dựa vào tường và hít thở thật sâu.

Tôi cho rằng tất cả họ đều nhận được báo ứng, tôi sẽ từ từ tốt lên, có thể sống tốt theo ý nguyện của mẹ tôi.

Nhưng hóa ra những hồi ức kia chưa bao giờ bị lãng quên.

Nghiêm Án hèn mọn đến cực điểm gọi tên tôi.

"Khương Mạn, em trả lại hết những thứ đó cho anh được không...".

"Trả lại hết cho anh...".

Không biết qua bao lâu, hoảng hốt, tôi nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất.

Cửa vừa mở ra, thân thể Nghiêm Án đã ngã xuống.

Có một con dao nhỏ trên mặt đất, quần áo của anh ta đã bị cắt đứt ở nhiều nơi, m/á/u cũng thấm đẫm.

Màu m/á,u àm nổi bật gương mặt tái nhợt của anh ta, hình ảnh quỷ bí lại câu lòng người.

Tôi nhìn anh ta một cách lạnh lùng.

"Muốn c,h,ế,t, thì c,h,ế,t xa một chút."

"Nghiêm Án, tôi đã sớm không còn trái tim."

"Giống như anh vậy."

Anh ta treo hơi thở yếu ớt, giữ chặt làn váy của tôi.

"Khương Mạn. Thực xin lỗi...".

"Anh đưa mạng mình cho em, xin em...".

"Giống như trước kia...".

Tôi ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt anh ta.

"Nghiêm Án, anh ở trong lòng tôi, đã sớm c.h.ế.t."

"C.h.ế.t vào năm…. tôi yêu anh nhất.".

......

22

Tôi nghĩ có thể tôi cũng bị bệnh.

Giống như mẹ.

Khi đứng trên cao, luôn luôn tưởng tượng rằng mình có thể sinh ra một đôi cánh.

Tôi đã biết nơi mẹ tôi muốn đi.

Gió đêm lạnh thổi lên làn váy của tôi, ngay cả khi mặt trời lặn bao phủ tôi, tôi vẫn không cảm nhận được một chút nhiệt độ.

Cách đó không xa, những người yêu nhau dựa vào nhau.

Có lẽ đang nói về những lời hứa giữa hoàng hôn và gió đêm.

Kỳ quái, sao lại giống như, cũng từng có người nói những lời như vậy với tôi…

“Mạn Mạn! Mạn Mạn đừng nhúc nhích!"

"Ngoan! Nhìn anh này!"

"Đưa tay cho anh...".

Tôi quay lại và mỉm cười rạng rỡ.

"Đàn anh, là anh sao!"

Chu Kỳ mở rộng cánh tay về phía tôi, run rẩy, khẩn cầu đến gần tôi.

"Là anh, Mạn Mạn, em tuyệt đối đừng nhúc nhích..."

"Đừng sợ...".

Tôi lắc đầu.

"Em không sợ."

Phía trước, lan can cao ngăn cách tôi khỏi đám đông.

Dưới chân, là mặt hồ sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.

Tôi không thể nghe thấy tiếng ồn ào, chỉ có thể nghe thấy gió đêm tùy ý.

"Mạn Mạn, em xem!"

Chu Kỳ chậm rãi giơ tay lên, một chiếc vòng tay dưới ánh mặt trời lặn, còn đẹp hơn cả mặt hồ.

"Đây là lần thứ ba, em thậm chí còn chưa đeo nó."

"Có thể để anh, đeo vào cho em được không...".

Tôi ngẩn người.

Cuối cùng, cũng không đưa tay ra.

"Thực xin lỗi...".

"Mạn Mạn!!"

Không có cánh…

Hồ nước lạnh lẽo thấu xương từ bốn phương tám hướng vọt tới, cuối cùng tôi không còn nghe thấy bất kỳ tiếng nào nữa…

23

Góc nhìn của Nghiêm Án

Tôi đã sớm hối hận từ rất lâu.

Rất lâu trước khi biết được sự thật.

Ngay từ khi... Sau khi tổn thương Khương Mạn hết lần này đến lần khác…

Hết lần này đến lần khác, tôi bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng về cái ch.ế.t của mẹ dẫn đến mất đi lý trí.

Nhiều lần giãy giụa, lôi kéo.

Tôi bị mắc kẹt trong vũng bùn không thể trốn thoát.

Tôi quên mất, Khương Mạn vốn là một cô gái thế nào.

Hận thù nảy sinh, che mờ trái tim tôi.

Cây bút đó, tôi không biết, viết rồi sẽ không xóa được…

Nhìn thấy cô ấy đi với một người đàn ông khác, tôi sẽ nổi điên.

Nhưng khi tôi phát hiện ra vết thương trên vai cô ấy, tôi mới ý thức được những gì tôi đã làm với cô ấy.

Sau khi biết mẹ cô ấy đã t,.ự s.,á.t, tôi biết, mọi thứ đã quá muộn…

Cô gái đơn thuần và tốt bụng này đã bị tôi hủy hoại hoàn toàn.

Khương Mạn nói đúng, tôi chỉ là một con chó mà ai cũng có thể lợi dụng mà thôi.

Bị cha ruột lợi dụng, bị thù hận lợi dụng, đến Văn Giai Nghiên cũng có thể dễ dàng kích động tôi…

Chỉ quên mỗi một điều…

"Khương Mạn, mặt em đỏ như vậy, có phải thầm mến anh không?"

"Ai nha anh thật phiền!"

"Chúng ta sẽ ở bên nhau, rất rất nhiều năm."

"Vậy anh sẽ vĩnh viễn cùng em ngắm hoàng hôn và gió đêm chứ?"

"Nhất định rồi."

Chỉ quên mỗi cô ấy…

"Nghiêm Án, tôi từng, yêu anh rất nhiều năm."

"Nghiêm Án, anh có trái tim sao?"

"Nghiêm Án, anh mới là, người đáng chec nhất đấy...".

Tôi đáng ch.ế.t, tôi phải c.h.ế.t!

Nhưng vì cái gì, người không chút do dự nhảy xuống từ trên cầu, lại là em…

Tại sao, em trừng phạt tôi thế nào cũng được, tại sao lại dùng cách này!

Em nhất định không muốn biết, người đầu tiên tìm được em dưới đáy hồ, chính là anh…

Chu Kỳ? Hóa ra anh ta cũng yêu em như thế, liều lĩnh nhảy xuống với em.

Như vậy, anh mới yên tâm, để anh ta dẫn em đi…

KẾT CỤC

Tôi thực sự không muốn tin rằng loại tình tiết mất trí nhớ cũ rích này lại xảy ra với tôi!

Cũng may mặc dù ông trời cướp đi ký ức của tôi, nhưng lại ban cho tôi một anh đẹp trai.

Anh ấy tên là Chu Kỳ, đẹp trai và ấm áp, là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra.

Anh ấy nói anh đã yêu thầm tôi nhiều năm.

Ở bên cạnh anh ấy, tôi rất thoải mái và hạnh phúc.

Tôi rất ít khi nghĩ tới trước kia, nơi đó hình như là vùng ký ức cấm kỵ, vừa chạm vào đã khiến người ta vô cùng hoảng hốt.

Vài tháng sau, những bông hồng Chu Kỳ trồng cho tôi ở trong sân đã nở rộ.

Anh ấy nói rằng vẫn còn thiếu gì đó, vì vậy Chu Kỳ đã ôm một hộp giấy bí ẩn tới.

Trong hộp là hai con mèo to bằng bàn tay.

Tôi vui vẻ ôm lấy anh ấy.

"Sao anh biết em thích hai con mèo này!"

Ánh mắt anh cưng chiều nhéo mũi tôi.

"Em đó, lần trước nhìn thấy chúng nó, ánh mắt sáng hơn bao giờ hết!"

Trong bụi hoa hồng, mèo con đi vòng quanh chúng tôi.

Chu Kỳ mở lòng bàn tay ra trước tôi, là một chiếc vòng đeo tay.

Dường như giọng của anh có chút bất đắc dĩ.

"Em biết không, đây là lần thứ tư anh muốn đeo nó cho em."

"Ba lần trước em đều từ chối anh."

Tôi đưa tay ra, nhìn anh ấy với đôi mắt lấp lánh.

Anh sửng sốt, ánh sáng lóe ra trong mắt, còn sáng hơn cả chiếc vòng này…

Hai năm sau…

"Chu Kỳ Chu Kỳ, em sắp về đến nhà rồi, hình như có người đang theo dõi em!"

Tôi tăng tốc độ.

Đầu dây bên kia, Chu Kỳ còn chưa kịp nói gì, điện thoại di động của tôi đã rớt xuống trong lúc bối rối.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi sợ hãi và la hét.

Cho đến khi người đàn ông đột nhiên hô tên tôi.

"Khương Mạn...".

Tôi ngây ngốc, theo tiếng này, mới dám ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

Đây là một người đàn ông rất cao và rất đẹp trai.

Khuôn mặt của anh ta rất gầy, có chút tiều tụy.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi, xen lẫn rất nhiều cảm xúc mà tôi không hiểu.

"Anh là ai?"

Dường như anh ta ngây ngẩn cả người, gọi tôi một lần nữa.

"Khương Mạn."

Giọng nói có chút run rẩy.

Anh ta biết tôi.

Cổ tay bị nắm chặt, lúc tôi tránh ra, tôi thấy vết sẹo trên cổ tay anh ta.

Rất nhiều vết sẹo, tôi nhìn mà kinh hồn bạt vía.

“Tôi không quen anh! Anh nói chuyện đàng hoàng đi!"

Nhưng tại sao, nhịp tim của tôi lại nhanh như vậy!

Ánh mắt của anh ta quá mức nóng bỏng, giống như muốn đ.â.m t.h.ủ.n.g tôi.

Giây tiếp theo, tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp yên tâm.

Chu Kỳ vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Không có việc gì, anh ở đây."

Tôi hỏi anh, anh có biết người đàn ông kỳ lạ này không?

Chu Kỳ chỉ cười nhạt.

“Anh ta là… bạn bè trước đây của Mạn Mạn."

Nhưng ánh mắt người nọ nhìn tôi rất kỳ lạ.

Dường như rất kích động, lại tựa như rất bi thương.

Chu Kỳ không cho tôi gặp anh ta.

"Các người...".

"Bây giờ Mạn Mạn, rất hạnh phúc."

"Chúng tôi kết hôn rồi, anh Nghiêm."

Hoàn

Đọc truyện chữ Full