Thư ký Lý đỡ ông chủ say rượu nhà mình một đường từ trên lầu đi xuống.
So sánh với dáng người cao lớn của Triệu Quân Khiêm, thư ký Lý nhìn có vẻ nhỏ bé đơn độc, cho nên lúc này có nhiều người đến tranh thủ lấy lòng nhưng đều bị anh cự tuyệt.
Đợi đến lúc thành công đem người nhét vào hàng ghế phía sau, anh cảm giác trên đầu bốc khói, toàn thân ra đầy mồ hôi. Anh ngồi trên ghế lái, chuẩn bị nổ máy xe quay đầu rời đi, thuận mắt nhìn qua kính chiếu hậu xem tình hình ông chủ một chút, kết quả lại bị giật mình.
“Sếp?” Ngài không có say sao?
Nhìn người phía sau dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh không khác gì ngày thường, thư ký Lý hai mắt chết lặng.
Đây là tình huống gì? Hiện tại ông chủ không phải đang rất tốt sao, dáng vẻ uống say vừa rồi là sao, nhanh như vậy đã tỉnh rượu?
Hay là, sếp anh… giả say?
Thư ký Lý miên man suy nghĩ, cảm thấy đầu của mình sắp hỏng rồi.
Triệu Quân Khiêm cũng không để ý tới cậu, chỉ dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ, toàn thân khí thế thâm trầm khiến người khác không nhịn được răng run cầm cập, hô hấp dừng lại không dám nói lời nào.
Thư ký Lý hiện tại một chút cũng không dám lên tiếng, anh vốn chỉ định qua gương chiếu hậu nhìn xem qua sắc mặt của ông chủ một chút, lại phát hiện đối phương ẩn sâu trong bóng tối không hiện rõ biểu tình. Nếu anh không bật đèn cũng không thể quan sát được tình hình phía sau.
Triệu Quân Khiêm không lên tiếng, thư ký Lý cũng không dám phá vỡ không gian trầm tư của anh, không khí trong xe nhất thời yên tĩnh lại, cho đến lúc chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi, thúc giục bọn họ nhanh chóng lái xe rời đi nhường lại vị trí.
“Sếp, chúng ta cần phải đi rồi.” Thư ký Lý dưới áp suất thấp trong xe mở miệng nhắc nhở.
Triệu Quân Khiêm không có động tác, tư thế ngồi vẫn giống như lúc ban đầu, anh trầm mặc một lát, cuối cùng thanh âm khàn phân phó, “Chạy đến đối diện đi.”
Thư ký Lý nhận được lệnh, lập tức khởi động xe chạy sang phía đối diện, cũng không dám hỏi dụng ý của sếp mình làm gì.
Tuy rằng trong lòng anh bởi vì thái độ khác thường của ông chủ khiến anh tò mò muốn chết, tâm tình rối loạn như mèo cào, nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép, tốt xấu gì anh cũng phải kiềm chế, không có hỏi thẳng ra.
Xe Maybach đổi vị trí, trùng hợp đậu dưới đèn đường bên lề, ánh sáng hắt vào trong cửa kính dừng ở trên người đàn ông phía sau.
Thư ký Lý vô tình liếc nhìn một chút, giống như phát hiện cái gì, anh rốt cuộc cũng nhịn không được, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh.
“Sếp, mặt ngài…” Mẹ nó trên mặt sếp có dấu tay!
Anh lúc này là thật sự chấn kinh rồi, trên mặt ông chủ nhà mình thế nhưng lại có dấu tay rõ ràng, thoạt nhìn hồng hồng đặc biệt nhức mắt người khác, lúc trước tại sao anh lại không phát hiện ra!!
Mẹ nó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?!
Người nào lại dám cho ông chủ của anh một cái tát! Thư ký Lý nhìn đến sự thật này thiếu chút nữa tưởng mình bị hỏng mắt, không dám tin là thật. Anh kinh hoàng hoảng sợ, lo lắng ông chủ thẹn quá hóa giận về sau lại tính sổ lên đầu anh, tỷ như thất trách có lỗi gì đó.
Đối lập với người ngồi phía trước, đương sự vẫn vô cùng bình tĩnh, cho dù bị người bên cạnh phát hiện tình trạng quẫn bách làm trò cười cho thiên hạ, anh cũng không tức giận.
“Hoảng sợ cái gì, chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Triệu Quân Khiêm thản nhiên liếc mắt một cái, thanh âm lạnh lùng tạt cho thư ký Lý một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân nháy mắt lạnh thấu tim, cậu ta lập tức bình tĩnh lại.
Thư ký Lý lấy lại bình tĩnh, đi theo ông chủ nhà mình ở thương hải chìm nổi nhiều năm như vậy, anh cũng không phải giấy, vừa rồi bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt ông chủ có dấu vết bị đánh, nhất thời phản ứng quá khích mà thôi.
Tốt. Ông chủ nói là ngoài ý muốn, vậy thì chính là ngoài ý muốn, anh sẽ không hỏi nhiều.
Thư ký Lý ho một tiếng, nghiêm chỉnh ngồi chờ ở trên ghế điều khiển, không dám liếc loạn xung quanh, lỡ như anh nhìn phải cái gì không nên nhìn, có lẽ công việc này anh cũng đừng hòng cần nữa.
Bên trong không khí an tĩnh, tất cả động tĩnh đều vang lên rõ ràng, trên ghế sau xuất hiện tiếng sột soạt ma sát quần áo sau đó đột nhiên lại truyền đến một loạt âm thanh bút viết xuống.
Thư ký Lý ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, chỉ xem như không nghe thấy, nhưng không nghĩ ngay sau đó một tờ giấy ghi chép từ phía sau đưa qua.
“Đi vào trong đưa tờ giấy này giao cho lễ tân, thuận tiện giúp tôi chuyển cho cô ấy.” Triệu Quân Khiêm trầm giọng phân phó.
Cô ấy để chỉ ai, trong lòng hai người đều biết rõ.
Ông chủ nhà mình đã lên tiếng, thư ký như anh nào dám không theo, anh lập tức nhận lấy tờ giấy ghi chép, dựa theo lời nói liền chạy đi làm.
Chỉ là vừa xuống xe đi được hai bước, anh đột nhiên nhớ tới vừa rồi ông chủ nói chuyện hết sức dị thường, nghe vào tai cho rằng so với bình thường không có gì khác biệt, nhưng vì sao anh có cảm giác có hàm ý trong đó, chẳng lẽ do uống quá nhiều?
Thư ký Lý lắc đầu, nhanh chóng lại trở lại nhà hàng Tây, thanh toán toàn bộ hóa đơn phòng ăn của Kiều Nhan, mặt khác lại gửi tờ giấy nhắn lại cho lễ tân.
Trên giấy cụ thể viết cái gì, căn cứ vào nguyên lý lòng hiếu kỳ hại mèo, thư ký Lý không dám tự mình mở ra xem, anh đoán hẳn là một số lời nói đàn ông muốn nói với phụ nữ mà thôi.
Thư ký Lý lắc đầu, cảm thán ông chủ anh làm cẩu độc thân nhiều năm như vậy, một khi thông suốt còn có thể nghĩ đến phương thức chọc ghẹo thế này, quả không hổ là ông chủ.
Trở lại ghế lái, vốn dĩ lúc này bọn họ cần phải rời đi, nhưng người ngồi băng ghế sau vẫn không có động tĩnh gì, hai người liền như vậy một trước một sau ngồi trên xe chờ.
Chờ cái gì? Đợi đến khi ở cửa nhà hàng Tây xuất hiện bóng hình cao gầy xinh đẹp hết sức quen thuộc, sau khi nhìn thấy thư ký Lý liền bừng tỉnh đại ngộ.
Còn có thể đợi cái gì, chính là chờ mỹ nhân trong lòng chứ sao.
Thư ký Lý nhìn Kiều Nhan cùng Vương Tĩnh tạm biệt nhau, nhìn cô gái nhỏ ngồi trên xe, rồi lại trơ mắt nhìn đối phương rời đi, chỉ dư lại phía sau một loạt khói.
Thế nhưng người ngồi ghế sau vẫn không có động tĩnh gì, sự bình tĩnh trong lòng thư ký Lý đã sớm sương chiều nặng nề.
” …” Còn tưởng thông suốt thế nào, kết quả còn không chịu đuổi theo, đến ngày tháng năm nào mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà.
Triệu Quân Khiêm ngồi ở ghế bình tĩnh như núi, cặp mắt phượng nặng nề nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều Nhan không buông, thẳng đến lúc cô ngồi lên xe rời đi.
“Đi.” Nam nhân phảng phất nhíu mày thở dài.
Thư ký Lý chính mình yên lặng, ông chủ anh còn chưa vội, anh bận tâm nhiều như vậy làm cái gì. Sau đó bình tĩnh khởi động xe, rẽ sang một hướng khác.
Cùng lúc đó, chiếc xe phía trước của Kiều Nhan quay đầu trở về, cùng Maybach đi ngang qua nhau.
Kiều Nhan trở lại khách sạn, chân trần đứng trên thảm ngẩn người hồi lâu, trong đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy một mảnh trống không, có lẽ cái gì cũng không nghĩ tới.
Điện thoại từ nhà gọi tới, Kiều Nhan mới hồi thần.
Mẹ Kiều gọi điện đến, nói cho cô biết tình trạng hồi phục của cha và em trai rất tốt, đặc biệt là Kiều Lỗi, bởi vì tuổi còn trẻ, khôi phục rất nhanh, hiện tại thằng bé đã có thể đi bộ bình thường, đoán chừng dưỡng thương thêm một hai tháng nữa, xương cứng cáp liền có thể leo núi lội sông chạy nhảy vui vẻ.
“Vâng, như vậy là con yên tâm rồi, hai người bọn họ đều là bị thương đến xương cốt, mẹ có rảnh thì mua ít xương hầm canh bồi bổ thân thể, mẹ cũng không cần tiết kiệm, ăn ngon uống tốt cơ thể mới khỏe mạnh được.”
Kiều Nhan trước khi kết thúc cuộc gọi còn cẩn thận dặn dò một phen, sau khi tắt máy cô kiểm tra lại tài khoản, lại chuyển sang thẻ của cha Kiều thêm một ít tiền.
Cha và em trai ở bệnh viện rất tốt, có Kiều Nhan bỏ ra một số tiền lớn lo liệu, bọn họ chỉ cần yên tâm phối hợp với bác sĩ là được.
Nhưng mẹ Kiều thuê phòng nghỉ ở bên cạnh viện huyện, còn phải chăm sóc hai người bênh nhân cần đủ dinh dưỡng ngày ba bữa, tiêu dùng cũng tốn kém hơn.
Kỳ thật lúc ấy bà cảm thấy ngủ ở bệnh viện cũng rất tốt, nhưng Kiều Nhan đề nghị trực tiếp thuê phòng, không những có thể cho mẹ Kiều có chỗ nghỉ ngơi, mà còn có thể tùy thời điểm thích hợp nấu cơm, ít nhất cơm nhà so bệnh viện sẽ có dinh dưỡng hơn rất nhiều.
Chỉ cần liên quan đến thân thể chồng và con trai, thái độ mẹ Kiều lập tức mềm nhũn, sau khi xác định thuê phòng cũng không gây áp lực nặng nề cho con gái, bà mới chịu đồng ý.
Lần này Kiều Nhan vì phòng ngừa bên kia không đủ tiền, cho nên thừa dịp tài khoản vẫn còn, cô nhanh chóng chuyển một ít tiền qua, bảo đảm bọn họ sẽ không thiếu sinh hoạt phí.
Có chuyện này, cô không còn ngẩn người, bắt đầu lên kế hoạch công việc tương lai cho cha con bọn họ.
Tục ngữ có câu, cho bạn cá không bằng chỉ bạn cách bắt cá, lông cha ta đã đúc kết ra danh ngôn này hẳn là có đạo lý.
Nếu về sau cô vẫn còn chu cấp tiền thường xuyên, bọn họ sẽ dựa vào cô mà ỷ lại, không bằng tìm cho bọn họ công việc thất tốt, sau khi khỏi bệnh tự mình kiếm tiền, cuộc sống cũng tốt đẹp hơn.
Kiều Nhan đã sớm tính toán, cô không có khả năng nuôi bọn họ hết cả đời, lấy tính tình giản dị mộc mạc của cha Kiều, phỏng chừng ông cũng sẽ không nguyện ý dựa dẫm vào con gái nuôi mình.
Cô tính, đợi đến khi bọn họ chữa khỏi, cô sẽ trở về đó một chuyến.
Lần trước trở về, cô nhìn thấy hai bên đường ở Huyện Thành san sát cửa hàng lớn nhỏ hai tầng, tầng dưới là cửa hàng còn tầng trên chính là chỗ ở, đến lúc đó cô mua một căn nhà nhỏ hai tầng dưới danh nghĩ cha mẹ Kiều, cho dù cho thuê nhà hay làm một công việc gì khác đều có thể.
Về sau bọn họ già đi sẽ để lại cho em trai Kiều, Kiều Nhan cũng sẽ không để ý đến căn nhà đó, chung quy trăm vạn cô có thể bỏ ra, vậy còn để ý chút đó làm gì?
Mà Kiều Lỗi tuổi còn nhỏ, cũng phải nghĩ biển pháp đưa em ấy trở về trường học, sau này có thể học hành đầy đủ, tương lai cũng sẽ có tiền đồ hơn.
Cô không yêu cầu cậu phải công thành danh toại, làm nở mặt mũi gia đình, cô chỉ mong em ấy có thể tay làm hàm nhai, tương lai có thể tự lo cho bản thân là được rồi.
Suy nghĩ như vậy, Kiểu Nhan xoa nhẹ bả vai mỏi nhừ, quyết định đi ngâm nước nóng, những chuyện xảy ra đã khiến cô mệt mỏi rã rời.
Cô cất bước đi vào phòng tắm, dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua người, ấm áp lại thoải mái.
Lúc này, cô chợt nhớ tới tháng này bà dì vẫn còn chưa đến, chẳng qua cô cũng nhớ qua lời của Thu tỷ, uống thuốc tránh thai có thể gây ra tác dụng phụ, gây rối loạn kinh nguyệt, cô cũng không quá để tâm, qua một thời gian nữa hẳn sẽ trở lại như bình thường.
Kiều Nhan nhẹ nhàng thở ra, hơi nước nóng phả lên kéo theo cơn buồn ngủ, cô cũng liền quên đi không để ở trong lòng.
Một lát sau, cô từ trong bồn tắm đi ra, đứng trước gương lau tóc liền phát hiện cánh môi vẫn sưng đỏ như cũ.
Cô kinh ngạc sờ lên cánh môi, nhớ lại vài chuyện lúc đó.
Sau khi Vương tĩnh chạy đi tìm người, Triệu Quân Khiêm vẫn không tỉnh táo, cũng không có bởi vì bị người khác làm phiền mà buông tha cho cô.
Anh ta thế nhưng không để ý vết thương trên đầu lưỡi, cúi người xuống còn muốn tiếp tục hôn cô, bị cô kinh sợ đánh một bạt tai.
Kiểu Nhan không nghĩ cô có thể dám đánh anh ta, thanh âm vang dội sau đó, chính cô cũng bối rối, cô cảm giác chuyện này sẽ chọc giận đến anh, mạng nhỏ của cô xem như xong đời.
Nhưng đối phương lại cứng đờ tại chỗ, dừng lại một lát thân mình lung lay rồi dần dần buông cô ra, cũng không có nổi giận.
Kiều Nhan không khỏi cảm thấy may mắn, tận lực hạ xuống lửa giận cùng xấu hổ, lập tức nhanh chân đem người kéo đến dựa vào ngoài cửa, mà chính cô lại chạy trốn vào sâu bên trong.
Sau đó cũng là lúc Vương Tĩnh tìm đến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ
Chương 26
Chương 26