DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ
Chương 23

Nhắc tới vòng cổ kim cương, Hứa Nhã Nhã sắc mặt thay đổi, rõ ràng cô không hề nguyện ý trả lại. Cái vòng cổ kia giá trị xa xỉ, lúc trước cô còn chụp giá tiền của nó lên tới 50 vạn, Kiều Nhan mở miệng liền muốn đòi lại thứ này, Hứa Nhã Nhã làm gì cam tâm tình nguyện buông tay.

“Cô vừa nói 50 vạn, cộng thêm cái này vốn dĩ nên nằm trong tay tôi, dùng ít đồ vật này đổi lấy việc tôi rút lại đơn kiện cùng cam đoan về sau rời xa Triệu Cảnh Hàn, không quá đáng chứ.” Kiều Nhan lấy ngón tay cuốn lọn tóc, vẻ mặt quyến rũ nói.

Hứa Nhã Nhã cắn răng, quả thật không quá đáng!

Trải qua chuyện lần này, cô vốn chỉ muốn đem người phụ nữ này cùng Cảnh Hàn tách ra hai thế giới, hiện tại nhìn thấy đối phương như vậy, vạn phần câu dẫn mị hoặc người khác, cô làm sao yên tâm để cô ta lưu lại bên người Cảnh Hàn được!

Không phải chỉ là một cái vòng cổ thôi sao, có thể đem nhân tố nguy cơ nhổ sạch, không quá đáng!

Hứa Nhã Nhã trong lòng tự thuyết phục chính mình, tháo xuống vòng cổ đưa cho Kiều Nhan, vẻ mặt bố thí rồi ép Kiều Nhan ký tên.

Kiều Nhan cầm lấy bút, nhướn mày nhắc nhở, “Còn có 50 vạn đâu.” Không thể nói suông nha em gái.

Rốt cuộc Hứa Nhã Nhã cũng không giữ được khuôn mặt ngây thơ vô tội, âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn cô một chút, lại bị Kiều Nhan cười híp mắt bắt quả tang.

50 vạn chưa chuyển, Kiều Nhan sẽ không ký tên, suy tính của Hứa Nhã Nhã liền đổ bể.

Không khí cứng đờ một lát, Hứa Nhã Nhã trắng mặt chuyển qua tài khoản của Kiều Nhan 50 vạn, xong xuôi, Kiều Nhan mới chịu đặt bút hạ xuống.

Tự dưng tiền trên trời rơi xuống, nháy mắt cái ví khô quắt của cô lại được dày thêm, vì thế Kiều Nhan tươi cười rạng rỡ, hài lòng không thể hài lòng hơn.

Ây da, tên đầu heo mắt mù Triệu Cảnh Hàn vừa bị cô bán đi, còn bán với giá rất tốt, thật sự là quá hời.

Kiều Nhan đưa tay lấy lại vòng kim cương, ngồi tại chỗ đeo lên cổ, mắt nhìn Hứa Nhã Nhã thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

“Cảm ơn Hứa Nhã Nhã tiểu thư, cô thật là một người tốt, Triệu Cảnh Hàn nếu không một lòng một dạ với cô, quả thực chính là anh ta mắt bị mù.” Đến, phát xong thẻ người tốt, cảm tạ kim chủ, chúc mừng phát tài.

“Cô cũng đừng đắc ý, nhiều nhất cũng chỉ có thế, về sau sẽ không có cơ hội như vậy, cô tự giải quyết cho tốt.” Hứa Nhã Nhã bình phục tâm tình.

Trong long cô nghĩ, sau này nếu gả cho Triệu Cảnh Hàn, muốn bao nhiêu châu báu trang sức mà không được, hiện tại cùng một người phụ nữ nông cạn so đo làm gì.

Vừa nghĩ như thế, Hứa Nhã Nhã liền được tương lai hoàn mỹ an ủi, rất nhanh đã khôi phục trạng thái thanh cao như lúc ban đầu, đứng lên nhìn xuống vòng kim cương trên cổ Kiều Nhan một chút, khinh thường cầm lên văn kiện quay đầu bước đi.

“Khoan khoan, chờ đã.” Kiều Nhan kịp thời đem người gọi lại.

Hứa Nhã Nhã xoay người nhíu mày, “Còn có chuyện gì? Không phải đã nói hết rồi sao, cô cũng đã ký tên, về sau đừng dây dưa Cảnh Hàn nữa.”

” Tôi sẽ không đi tìm anh ta, chẳng qua anh ta có nguyện ý hay không, cô hiểu mà, dù sao đã xảy ra một lần, nếu cô không quản chặt người của mình để anh ta tìm đến tôi thì cũng đừng trách tôi không cự tuyệt.” Kiều Nhan giống như lưu luyến chế giễu nói.

Hứa Nhã Nhã ngay sau đó quả nhiên dâng lên cảnh giác, lập tức cảnh cáo cô.

“Cô khỏi phải mơ tưởng. Trước đó là do tôi không ở đây, cô chính là người thế thân của tôi, hiện tại tôi đã trở về, cô cũng chỉ được xem như tấm bia đỡ đạn, nay chúng tôi đã chính thức quay lại, bia đỡ đạn cũng trở nên vô dụng, Cảnh Hàn sẽ không còn đi tìm cô, cô hãy hết hy vọng đi!”

Kiều Nhan nghe được lời nói này, thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt có chút lạnh, “Cô đã đạt được kết quả, vậy việc mời khách thì sao.”

Vẻ mặt thắng lợi mỉm cười của Hứa Nhã Nhã cứng đờ, lại bị Kiều Nhan phá hỏng, tức giận gọi phục vụ mang hoá đơn lên thanh toán.

Bởi vì Kiều Nhan gọi rất nhiều đồ ăn, hơn nữa trong đó còn có món đắt nhất của cửa hàng, cho nên hoá đơn lên đến mấy ngàn vạn. Hứa Nhã Nhã đanh mặt trả tiền, xong xuôi không thèm để ý Kiều Nhan một cái, trực tiếp bỏ của chạy lấy người mà rời đi, đoán chừng về sau cũng sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa, hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của Kiều Nhan.

Kiều Nhan tự mình ngồi lại, nhìn tài khoản tăng thêm mấy con số, vui tươi hớn hở tiếp tục nhấm nháp bánh ngọt.

Cô gọi hơi nhiều, tuy rằng sức ăn của cô khá lớn nhưng cũng không thể ăn hết được từng này, cuối cùng vẫn gọi phục vụ lên gói đồ mang về, đợi cô về nhà lại ăn tiếp, cuộc sống thật quá tươi đẹp.

Hứa Nhã Nhã đạt được mục đích liền nhanh chóng hành động. Giữa trưa vừa tìm đến Kiều Nhan ký tên rút đơn kiện, buổi chiều đã đưa luật sư nộp tiền bảo lãnh cho Triệu Cảnh Hàn đi ra, không hổ danh là tương thân tương ái.

Ngày thứ hai, Kiều Nhan nhìn tin tức trên kênh tài chính kinh tế của bọn họ, bây giờ mà vẫn còn phỏng vấn.

Tin tức thông báo, người thừa kế tập đoàn Triệu Thị bởi vì chứng cớ không đủ, người bị hại cũng đã rút đơn kiệt, vô tội được phóng thích. Quần chúng ăn dưa chú ý tới chuyện này hụt hẫng, sự kiện diễn ra rầm rộ như thế cuối cùng lại không có gì.

Cho dù kết quả hết sức mờ ám, rõ ràng có người đứng sau thao túng, nhưng Hứa Nhã Nhã lại tự mình đứng ra làm chứng, ít hay nhiều cũng lấy lại được chút hình tượng cho anh ta.

Chỉ thấy hai người kia đứng trước truyền thông tuyên bố là mối tình đầu của nhau, chính là chân ái trong đời, ngọt ngào đến phát ớn.

Hứa Nhã Nhã cho thấy cô vô cùng tin tưởng nhân cách của bạn trai, nhận định anh ta sẽ không làm mấy việc này, tất cả đều là bị người khác hãm hại, hi vọng mọi người không cần hắt nước bẩn lên người anh, đòi lại trong sạch cho bạn trai.

Cô ta bình tĩnh cam kết nhân phẩm của bạn trai mà không phát hiện trên mặt người đàn ông đứng bên cạnh xuất hiện một tia xấu hổ.

Kiều Nhan nhìn video phỏng vấn, nhìn đến đoạn này trực tiếp phụt cười.

Xem ra, hai người này đã chuẩn bị xong lối đi tiếp theo, hiện tại đã show ân ái trước mặt toàn dân cả nước, xem ra bát cơm chó này xuyên qua màn hình mà vẫn hắt được lên người cô, thật sự lợi hại!

Chẳng qua nói, rốt cuộc Hứa Nhã Nhã tự tin cái gì, cho rằng Triệu Cảnh Hàn nhất định sẽ vì cô ta mà thủ thân như ngọc, mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn, thể xác và tinh thần như một sao?

Tuy rằng trước mắt sự thật đúng là như vậy, nhưng về sau, bên ngoài nhiều hoa thơm cỏ lạ, câu dẫn người như vậy, ai có thể cam đoan đàn ông vĩnh viễn sẽ không ăn vụng?

Kiều Nhan lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, kết cục đã định, vẫn để lại cho cô một con đường, cô đã hoàn toàn có thể thoát khỏi bọn họ.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Nhan lại lăn lên giường đi ngủ, thẳng đến khi bị tiếng chuông di động đánh thức.

“Ai? có chuyện gì nói mau.” Tính khí khi rời giường của Kiều Nhan rất tệ, hơn nữa vừa rồi còn không phải tự nhiên tỉnh dậy, giọng điệu khó tránh khỏi có chút gắt gỏng, giọng nói khàn khàn giống như đã khóc rất nhiều.

Đầu kia điện thoại liền hiểu lầm, trầm mặc một hồi, chờ đến lúc Kiều Nhan sắp hết kiên nhẫn, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

“Kiều Nhan, chúng ta chia tay đi.”

“Lần này là anh xin lỗi em, anh biết em đã phải chịu ủy khuất, nhưng Nhã Nhã bên này không chịu từ bỏ, không có anh, cô ấy sẽ chết, cho nên...”

“Nghe nói em không có chỗ ở. Biệt thự ngày trước tặng cho em, xem như là phí bồi thường, hy vọng về sau em sẽ không còn đề cập đến chuyện đêm đó nữa.”

“Không thể là người yêu, chúng ta còn có thể làm bạn bè.”

Triệu Cảnh Hàn đứng trên ban công đem những lời mình muốn nói đều nói một lần, cuối cùng nói đến chính mình cảm xúc kích động, còn có chút nhàn nhạt thẫn thờ, lại phát hiện đối phương không có phản ứng gì, chỉ nghe được tiếng nhẹ nhàng hít thở.

Giờ khắc này, thời gian như dừng lại, chỉ nghe tiếng gió bên tai cùng hơi thở của đối phương.

Một lát sau, gian phòng phía sau Triệu Cảnh Hàn truyền đến tiếng gọi, đối với đầu kia di động không có bất cứ nào câu trả lời nào, anh liền thở dài, cuối cùng cũng phải chấm dứt.

“Thực xin lỗi, đêm đó làm thương tổn em, biệt thự kia, em không cần cự tuyệt như trước, xem như, xem như là phí bồi thường… Tạm biệt.”

Sau khi nói xong câu đó, Triệu Cảnh Hàn nhắm chặt mắt, tiếng gọi phía sau càng ngày càng gấp, anh cúp điện thoại, xoay người đi vào.

Lúc này, Kiều Nhan đã nằm trên giường ngủ say, di động bên người vừa chấm dứt cuộc gọi cô cũng không để ý.

Vừa rồi cô nửa tỉnh nửa mê, nghe được đầu bên kia điện thoại lải nhải không dứt, Kiều Nhan buồn ngủ muốn chết, căn bản cũng không nghe rõ đối phương nói gì, ngã xuống giường mơ mơ màng màng lại thiếp đi, di động rớt ở một bên căn bản cái gì cũng không nghe được.

Triệu Cảnh Hàn tạm biệt người tình gần như đều là nói với không khí, nếu Kiều Nhan nghe được đoán chừng sẽ cười to ba tiếng, rồi chửi thêm vài câu khốn nạn rồi dập máy!

Chờ đến lúc Kiều Nhan ngủ đủ giấc tỉnh lại, phát hiện Triệu Cảnh Hàn gọi điện thoại cho cô, hơn nữa thời gian trò chuyện còn rất dài, để tránh bỏ qua tin tức gì, cô tìm lại đoạn ghi âm cuộc gọi nghe lại một chút.

Cuối cùng cũng nghe được thành quả cô nỗ lực bấy lâu nay hơn nữa còn vượt cả ngoài mong muốn.

Chia tay tốt, rất tốt! Mà lễ vật chia tay lại càng tốt hơn, biệt thự chính là rất nhiều tiền, Kiều Nhan vô cùng thích.

Về phần câu nói không làm người yêu thì làm bạn, cô nghe xong, cả người rùng mình ghê tởm.

Kiều Nhan vô cùng chờ đợi, trợ lý Tống liên lạc với cô, hai người gặp mặt ở quán cafe lần trước cô đã gặp Hứa Nhã Nhã, hoàn tất thủ tục sang tên đổi chủ căn biệt thự.

“Nghe nói Kiều tiểu thư vừa đòi lại vòng kim cương của Nhã Nhã, hiện tại lại được Triệu tổng bồi thường lễ vật chia tay như vậy, hi vọng về sau Kiểu tiểu thư sống thật tốt, hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, không thì…” Gương mặt tao nhã của trợ lý Tống xẹt qua một tia sắc bén.

Kiều Nhan lưu loát ký tên rồi ném luôn cái bút, hai tay chống lên mặt bàn đứng lên, ôm cánh tay đứng từ trên cao nhìn xuống cười nhạo.

“Anh uy hiếp tôi? Trợ lý Tống lẽ ra anh nên hiểu rõ, chủ nhân của cái vòng cổ đó đích thực là ai, là ai nửa đường cướp lấy, tôi hiện tại chỉ là đòi lại những thứ vốn thuộc về mình, như thế nào? Anh muốn thay cô ta chịu uỷ khuất?”

“Anh cũng gọi cô ta là Nhã Nhã nha, gọi thân thiết như vậy, Triệu Cảnh Hàn biết không, muốn tôi nói với anh ra một tiếng không, trợ lý Tống?”

Kiều Nhan tự thấy mình không phải là bùn nhão, cho rằng cô hiện tại không có chỗ dựa nên tuỳ tiện một người cũng có thể uy hiếp cô sao, nằm mơ đi.

Trợ lý tống bị một cô gái vừa mất đi kim chủ chống lưng làm mất hết mặt mũi, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tăm tối nhìn chằm chằm Kiều Nhan.

Kiều Nhan không để bụng, lại càng không lo lắng anh ta sẽ làm trái lời Triệu Cảnh Hàn, dám không sang tên biệt thự cho cô.

Chẳng qua đây cũng chỉ là cảnh cáo đám tiểu nhân này, cho rằng cô không có chỗ dựa nhu nhược dễ bắt nạt sao, Kiều Nhan gọi điện thoại cho Vương Tĩnh, xác định đối phương vẫn vô sự, liền muốn mời các vị đại tiểu thư bữa cơm, cảm tạ khoảng thời gian này đã chiếu cố đến cô.

Bên kia Vương Tĩnh không có việc gì để làm, nghe Kiều Nhan mời cơm liên hoan liền kéo một đám chị em tốt, phóng xe lái tới địa chỉ của Kiều Nhan.

Lúc Trợ lý Tống hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị rời đi, Vương Tĩnh đã đến ngoài cửa tiệm cafe, ngồi trên xe đưa tay chỉ về phía Kiều Nhan ngoắc ngoắc, thái độ thân thiện, vừa thấy chính là bạn bè thân thiết

Kiều Nhan lập tức đáp lại, đeo túi xách lên rồi chạy chậm qua. Trợ lý Tống vô tình nhìn thấy, gương mặt tràn đầy khiếp sợ cùng thận trọng.

Đợi đến lúc đoàn xe thể thao sang trọng quay đầu rời đi, anh ta mới hồi phục tinh thần, sau đó đem mưu kế thủ đoạn vốn dĩ dùng để đối phó Kiều Nhan từng chút cắt bỏ.

Vừa rồi tới đón Kiều Nhan chính là tiểu thư Vương gia, hòn ngọc quý nhà họ Vương, anh chỉ là một trợ lý nhỏ không thể trêu vào.

Đọc truyện chữ Full