DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
Chương 73: Ngoại truyện 6: Cuộc sống thường ngày sau khi kết hôn

Trong giai đoạn đầu của thai kỳ, Phương Nam Chi không có bất kỳ triệu chứng nào tương tự như ốm nghén, mà chỉ trở nên rất thích ngủ.

Vì thế Lý Ngật Chu còn đặc biệt hỏi bác sĩ, như vậy có thể có tác hại gì không, bác sĩ nói không có gì quan trọng, chỉ cần giữ tâm trạng vui vẻ, bình thường vận động một chút là tốt rồi.

Hôm nay, Phương Nam Chi có một cuộc họp ở công ty, sau khi ra ngoài nhàn rỗi nhàm chán cũng không vội về nhà, mà đến công ty của Lý Ngật Chu một chuyến.

Lễ tân vô cùng quen thuộc với cô, thấy cô tới thì vội vàng nói: “Chào cô Phương.”

Phương Nam Chi đưa cho cô ấy một hộp bánh quy: “Đồng nghiệp mang tới, ăn ngon lắm, cô cũng nếm thử đi.”

Nhân viên lễ tân vội vàng nói cảm ơn: “Có vẻ gần đây món này rất được ưa chuộng.”

Phương Nam Chi nói: “Đúng vậy, mua còn phải xếp hàng, nhưng hương vị quả thật không tệ.”

“Cảm ơn chị!”

Phương Nam Chi: “Không cần cảm ơn đâu, hôm nay Lý Ngật Chu ở đây đúng không?”

“Vâng, ông chủ đang ở trong phòng hội nghị.”

Phương Nam Chi gật đầu, xoay người đi lên lầu.

Văn phòng của Lý Ngật Chu ở cuối hành lang, bên trái hành lang là khu giải trí mở, bên phải có một phòng làm việc.

Phương Nam Chi và người vị trí trên này rất thân thiết, bởi vì bọn họ hoặc là đi theo Lý Ngật Chu làm dự án, hoặc là trợ lý.

Sau khi cô đi tới, đầu tiên là chia đồ ăn cho mọi người, nói chuyện ngắn gọn vài câu, lúc này mới vào phòng làm việc của Lý Ngật Chu.

“Cô ấy là bà chủ của chúng ta sao?”

Hôm nay có một người mới tới, vừa mới vào làm việc đã nghe tên của Phương Nam Chi, nhưng chưa từng gặp trực tiếp, cho nên vừa gặp đã không thể rời mắt.

“Người” ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, đẹp đúng không.”

Người mới liên tục gật đầu: “Quá xinh đẹp! Da của cô ấy sao lại trắng như vậy, mắt cũng đẹp… Nhìn cô ấy ngon quá!”

“Cô mau thu lại mấy suy nghĩ đó cho tôi, nếu lát nữa để ông chủ nhìn thấy cậu mê gái xúc phạm đến vợ của ông chủ như vậy thì xác định nghỉ việc đi.”

“Ai… Tôi là con gái!”

“Cô đừng nói, trước đó cũng có một cô gái theo đuổi, bà chủ của chúng ta nam nữ đều ăn.”

“…”

Lúc này, một nhân viên khác lẩm bẩm: “Không phải bà chủ đang mang thai sao, sao không nhìn ra chút nào vậy?”

Người mới: “Cái gì? Có thai! Thật hay giả vậy?”

“Chuyện này trong công ty chúng ta cũng không phải chuyện gì mới, mọi người đều biết, hình như được bốn tháng rồi.”

“Mẹ kiếp! Vậy tại sao vóc dáng vẫn tốt như vậy, bụng tôi ăn cơm còn to hơn bụng cô ấy!”



Sau khi vào phòng làm việc, Phương Nam Chi gửi tin nhắn cho Lý Ngật Chu, nói với anh rằng mình đã đến công ty của anh.

Lý Ngật Chu còn đang họp, không trả lời, Phương Nam Chi cũng không muốn chờ tin nhắn trả lời của anh, cô ngồi trên ghế văn phòng của anh ăn đồ ăn vặt, sau đó lại chuyển đến sô pha chơi điện thoại di động.

Chơi một lúc lại thấy hơi buồn ngủ, cô đi vào phòng trong văn phòng của anh.

Phòng nghỉ trưa này khá lớn, còn có cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy cảnh đường phố trong thành phố.

Phương Nam Chi kéo rèm cửa sổ, thoải mái nằm trên giường, bắt đầu nghỉ ngơi.

Nửa tiếng sau, Lý Ngật Chu trở lại văn phòng, đi cùng anh còn có ba đối tác.

Lý Ngật Chu vừa vào đã cảm thấy có gì đó không đúng, trên bàn làm việc có túi đồ ăn vặt, trên bàn trà còn có một ly sữa dâu tây cắm ống hút, chỉ uống được một nửa.

Lý Ngật Chu hơi dừng lại, lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên cách đây không lâu, Phương Nam Chi đã nhắn tin cho anh, nói cô đã đến chỗ anh.

“Không ngờ tổng giám đốc Lý còn thích uống loại đồ uống trẻ con này.” Người nói chuyện là con trai cả của công ty bất động sản Trịnh thị Hồng Kông, tuổi tác tương đương với Lý Ngật Chu, bởi vì gần đây chuyện hợp tác giữa hai công ty, cho nên quen biết với Lý Ngật Chu.

Lý Ngật Chu cầm sữa tới, sắc mặt bình tĩnh: “Vị trong nhà thích uống, cho nên tôi mua một ít để ở văn phòng.”

Vị trong nhà? Vậy chắc là vợ anh ta.

Ba người có nghe nói về bà xã của Lý Ngật Chu, dù sao Phương Nam Chi là người nổi tiếng trong ngành xây dựng, còn giành được nhiều giải thưởng như vậy, dưới tay cũng có tác phẩm, năng lực chuyên môn không thể xem thường.

“Thì ra là cô Phương. Tôi đã nghe về cô Phương từ lâu, nhưng vẫn chưa từng gặp, không ngờ cô Phương lại đáng yêu như vậy, còn thích uống thứ này.”



Hiệu quả cách âm của văn phòng và phòng nghỉ rất tốt, Phương Nam Chi cũng không nghe thấy bên ngoài có người, cho nên cô ngủ một lúc rồi tỉnh lại.

Cô nhìn điện thoại di động, phát hiện Lý Ngật Chu đã trả lời, nói mình đang ở văn phòng.

Cô ngáp một cái đứng dậy đi ra ngoài, kết quả vừa mở cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc muốn lui về, đã không còn kịp nữa rồi.

Lý Ngật Chu nhìn qua trước: “Em dậy rồi à?”

Anh vừa nói chuyện với cô, những người khác tự nhiên cũng dừng lại, nhìn qua.

Trên mặt Phương Nam Chi vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô dừng lại một lát, ép mình tỉnh táo lại, lúc này mới chào hỏi mọi người.

Lý Ngật Chu nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô thì trong mắt hàm chứa ý cười. Lập tức quay đầu giới thiệu với mọi người, nói cô chính là bà xã Phương Nam Chi, vừa rồi ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi.

Mấy bên hợp tác vội vàng đáp lại lời chào hỏi, bọn họ đều là người Hồng Kông bên kia tới, tuy rằng đã nghe về Phương Nam Chi, nhưng rốt cuộc chưa từng gặp mặt.

Mới vừa rồi còn tưởng rằng sẽ là một nữ sinh xinh đẹp đáng yêu, kết quả dáng vẻ của nàng vừa trong trẻo lại xinh đẹp, mang giày đế bệt cũng khiến người ta cảm thấy dáng người của cô rất cao gầy.

Chẳng trách nghe nói Lý Ngật Chu một lòng với vợ của mình…

Có một người vợ xinh đẹp như vậy, ai lại không một lòng với cô ấy.

“Có phải em quấy rầy mọi người rồi không? Anh tiếp tục nói chuyện đi, em sẽ ra ngoài.” Phương Nam Chi nói.

“Không sao đâu.” Bên hợp tác vội vàng nói: “ Cô Phương ngồi đi, chúng tôi cũng nói xong rồi.”

Lý Ngật Chu cũng nhẹ nhàng vỗ vị trí bên cạnh anh, ý bảo cô lại đây ngồi.

Phương Nam Chi đành phải ở lại.

Trong phòng làm việc rất lạnh, Lý Ngật Chu cầm tấm chăn bên cạnh đắp lên đùi cô, hỏi: “Ngủ đủ chưa?”

Anh thực sự không coi ai ra gì.

Phương Nam Chi có chút ngượng ngùng, gật đầu.

“Có đói không, trước đó em đã ăn gì chưa?“

“Em có ăn chút đồ ăn vặt rồi nên không đói.” Phương Nam Chi khẽ đẩy anh một cái, thấp giọng nói: “Đừng để ý đến em, anh làm chuyện của anh trước đi.”

“Được, vậy em chờ anh một lát, anh sẽ xong ngay thôi.”

“Ừm…”

Mấy bên hợp tác đều có nhãn lực, sau khi ăn thức ăn cho chó thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi đưa bọn họ xuống lầu, sau khi tiễn người xong, hai người cũng không vội đi ăn cơm, mà ở trong một trung tâm thương mại gần đó tản bộ.

Mỗi ngày Phương Nam Chi cần một lượng vận động nhất định, cho nên đi bộ rất phù hợp với cô lúc này.

Đi tới đi lui, Phương Nam Chi nhìn thấy một cửa hàng, nhớ tới hai ngày nữa sẽ đi nghe một ca sĩ biểu diễn live với mấy người Lương Điềm, vậy nên cô muốn đi vào trong xem quần áo.

Phải chọn một bộ thích hợp để mặc khi đến livehouse đó, nhưng không được quá bó sát.

Đang là mùa hè, váy và áo hai dây trong cửa hàng đều đặc biệt đẹp mắt, đáng tiếc bây giờ cô không mặc được cái nào hết.

“Dáng người của cô rất đẹp, mặc cái này nhất định sẽ rất nóng bỏng, cô nhìn xem.” Nhân viên bán hàng ở một bên giới thiệu cho cô.

Phương Nam Chi nhìn cô ấy biểu diễn, lắc đầu: “Cái này không được, có lộ bụng không? Bởi vì tôi đang mang thai nên mặc cái này không hợp lắm.”

“Cô có thai à?” Vẻ mặt nhân viên cửa hàng khiếp sợ: “Xin lỗi xin lỗi tôi không chú ý, vậy tôi giới thiệu cho cô mẫu không lộ bụng.”

Phương Nam Chi: “Ừ, cám ơn.”

Sau đó nhân viên cửa hàng lấy thêm vài món ngắn tay, rộng rãi đến.

Phương Nam Chi nhìn cũng không quá thích, dù sao cũng là đi xem live, mặc những thứ này cũng quá bình thường rồi.

Lý Ngật Chu nhìn Phương Nam Chi không có hứng thú gì, hỏi: “Không hài lòng sao?”

Phương Nam Chi: “Xem ra áo hai dây trong cửa hàng này là đẹp nhất, nếu không tôi vẫn mặc áo hai dây, cái loại không lộ eo ấy, anh cảm thấy có được không?”

Lý Ngật Chu cười: “Em muốn mặc cái gì thì mặc cái đó, có gì không tốt đâu.”

Phương Nam Chi: “Nhưng không phải em đang mang thai sao.”

“Mang thai cũng có thể mặc thứ mình muốn, chỉ cần em thích là được.” Lý Ngật Chu đứng dậy đi tới dãy quần áo mới được nhân viên đẩy ra để chọn, anh chọn ra một chiếc áo hai dây vạt áo bồng.

“Cái này rất đẹp, hợp với nơi em muốn đi, cũng không quá bó sát.” Lý Ngật Chu nói: “Em cảm thấy thế nào?”

Phương Nam Chi: “Hình như rất đẹp!”

Lý Ngật Chu: “Màu sắc cũng rất hợp với em.”

Phương Nam Chi không ngờ Lý Ngật Chu ra tay chuẩn xác như vậy, quần áo thích hợp với cô lại có chút se/xy, rất phù hợp với hoàn cảnh nghe Live!

“Vậy chọn cái này đi!”

Lý Ngật Chu: “Được.”

Sau đó Lý Ngật Chu lại chọn cho cô một chiếc quần short màu đen để phối chung, anh dựa theo kích thước của cô, cũng không cần thử nữa, trực tiếp đưa cho nhân viên cửa hàng: “Làm phiền gói lại giúp tôi.”

Nhân viên cửa hàng chưa từng thấy người đàn ông nào ra ngoài mua sắm với vợ lại nghiêm túc lựa chọn như vậy, vẻ mặt hâm mộ liếc mắt nhìn Phương Nam Chi vài lần, nhận lấy: “Vâng thưa ngài, ngài chờ một lát ạ.”  …

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mấy ngày sau, Phương Nam Chi gặp mấy người Lương Điềm ở bên ngoài địa điểm hát, live hôm nay cũng không phải loại rất high, hầu hết đều là những bài hát nhẹ nhàng.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Phương Nam Chi dám tới.

“Vậy em vào trước nhé, anh làm việc của anh đi, lát nữa đến đón em là được.” Phương Nam Chi nói với Lý Ngật Chu.

Lý Ngật Chu: “Được, vậy nếu có chuyện gì không thoải mái thì gọi điện thoại cho anh. Ngoài ra, đừng uống quá nhiều đồ lạnh.”

“Em biết rồi mà.”

Lý Ngật Chu nhìn về phía mấy người Lương Điềm: “Làm phiền mọi người chăm sóc cô ấy.”

La Giai Giai: “Yên tâm, yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

“Cảm ơn.”

Vài phút sau sẽ mở màn, sau khi Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu tạm biệt thì cùng bạn bè vào bàn.

Hội trường chật kín rất nhiều người đứng, các cô vừa mới vào cửa, đã có người tới dẫn đường đi lên vị trí VIP trên lầu hai.

Ở đây có thể ngồi, cũng có thể ăn uống, tầm nhìn cũng rất tốt.

“Wow! Lần đầu tiên nghe Live ở vị trí này, thích quá!” La Giai Giai nói.

Lương Điềm: “Vẫn là Lý Ngật Chu ra tay, vé này rất khó mua.”

La Giai Giai: “Mua được vé là thứ yếu, ngầu nhất vẫn là Nam Chi, vậy mà cậu có thể để anh ấy lại đồng ý cho một phụ nữ mang thai đến nghe live.”

Phương Nam Chi nói: “Cường độ âm nhạc không lớn, ở nhà anh ấy đã nghe qua một lần, cho nên không thành vấn đề.”

Mạnh Thanh khiếp sợ: “Anh ấy còn bởi vậy mà cố ý nghe một lần.”

“Đúng vậy…”

“Mẹ kiếp, trâu bò. Lý Ngật Chu đối xử với cậu thật sự là không có gì để nói.”



Buổi biểu diễn bên trong sân khấu đã bắt đầu, nhưng bên ngoài vẫn có một chiếc xe màu đen chờ ở đó.

“Thưa ngài, bây giờ tới công ty sao?” Tài xế lái xe phía trước hỏi.

Lý Ngật Chu nhìn về phía cổng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đi, ở đây chờ đi, đưa máy tính cho tôi, anh có thể xuống đi dạo.”

“Vâng.”

Lý Ngật Chu ngồi trong xe, vừa chờ người vừa xử lý chuyện trong công ty.

Một lúc sau, công việc cũng xử lý gần xong, vừa lúc Triệu Kha gọi điện thoại tới.

“Anh Chu, có ở công ty không, vừa lúc đi ngang qua chỗ cậu, nên tới ăn chực đây.”

Lý Ngật Chu: “Giờ này ai cho cậu ăn chực nữa?”

“Mẹ nó tôi tăng ca đến bây giờ, đi ngang qua thấy đèn công ty cậu vẫn sáng… Chúng ta cùng cảnh ngộ như vậy, cùng ra ngoài ăn khuya đi.”

“Không ở công ty.”

“Vậy cậu ở đâu?”

Lý Ngật Chu: “Hôm nay cô ấy đến nghe một buổi hòa nhạc nhỏ với bạn bè, tôi ở bên ngoài chờ cô ấy kết thúc.”

“Livehouse? Không phải cô ấy đang mang thai à!”

“Không phải loại bài hát như cậu nghe, tôi đã kiểm tra môi trường rồi, vậy nên không thành vấn đề.” Lý Ngật Chu thản nhiên nói: “Thật ra lâu rồi cô ấy cũng không tụ tập với bạn cùng phòng của mình, cho nên để cô ấy ra ngoài chơi cũng được.”

Triệu Kha nói: “Được rồi, vậy cậu ở đó cũng không sao, qua đây ăn khuya trước, để tài xế chờ là được.”

“Lần sau đi, tối nay không ăn, cô ấy ở bên trong tôi không yên tâm.”

“Vừa rồi cậu còn nói không thành vấn đề mà?”

Hy vọng cô ấy vui vẻ tận hưởng cuộc sống, không vì mang thai mà thay đổi quá nhiều, nhưng không dưới mí mắt của mình thì vẫn sẽ lo lắng.

“Ngày mai cậu đến nhà ăn cơm đi, ngày mai tôi rảnh.”

Triệu Kha: “Chậc, cậu thật sự dính chết tôi… Đi đi đi, ngày mai tôi qua, tiện mua quà cho Phương Nam Chi và cục cựng trong bụng luôn.”

Lý Ngật Chu cười: “Được, cám ơn chú Triệu.”

“… Cút đi! Cục cưng phải gọi tôi là chú đẹp trai!”

Sau khi cúp điện thoại, lại đợi thêm nửa tiếng sau buổi biểu diễn mới kết thúc.

Người lục tục đi ra, bắt đầu tàn cuộc.

Lý Ngật Chu xuống xe, đứng ở một bên chờ. Vì thế Phương Nam Chi vừa đi ra thì lập tức nhìn thấy Lý Ngật Chu, cô nhanh chóng đi tới: “Em xem xong rồi!”

Anh nhận túi xách của cô: “Có vui không?”

“Vui chứ, nghe trực tiếp quả nhiên rất khác, rất có cảm giác!”

“Vậy thì tốt rồi.” Lý Ngật Chu nói: “Có thấy mệt không?”

“Em không thấy mệt chút nào hết.”

Lý Ngật Chu yên lòng: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”

“Vâng!”

Tạm biệt mấy người La Giai Giai, xe chạy về nhà.

Phương Nam Chi nhàn nhã dựa vào, bắp chân đặt lên đùi Lý Ngật Chu.

Lý Ngật Chu vừa nghe cô nói chuyện ban nhạc hôm nay, vừa giúp cô bóp bắp chân. Nghe nói người mang thai sau này bắp chân sẽ phù nề, đến lúc đó có lẽ sẽ rất không thoải mái, cũng may, hiện tại cô vẫn chưa tới mức độ đó.

“Vừa rồi anh đến công ty đã xử lý xong mọi chuyện chưa?” Phương Nam Chi hỏi một câu.

Lý Ngật Chu: “Không đi, vẫn chưa xử lý xong, nhưng em yên tâm.”

“Không đi? Không phải vì ở bên ngoài đợi em đấy chứ?” Phương Nam Chi kinh ngạc nói.

Lý Ngật Chu: “Dù sao máy tính cũng ở đây, xử lý ngay trên xe cũng rất tiện.”

Phương Nam Chi còn lâu mới tin, chắc chắn là anh vẫn lo lắng, cho nên mới không đi.

Phương Nam Chi buông chân xuống, tiến đến bên cạnh anh.

Lý Ngật Chu: “Có chuyện gì vậy?”

Phương Nam Chi tỉ mỉ quan sát anh: “Không có gì, em chỉ cảm thấy các mấy người Mạnh Thanh nói không sai.”

“Họ nói gì?”

“Nói anh đối xử với em quá tốt.” Phương Nam Chi chần chờ một chút, nói tiếp: “Lý Ngật Chu, anh như vậy không sợ em được voi đòi tiên à.”

Lý Ngật Chu khẽ nhíu mày: “Sao lại được voi đòi tiên? Em làm mẫu cho anh xem thử đi.”

Phương Nam Chi hừ nhẹ: “Chuyện này không đơn giản…”

“Sao lại không đơn giản, anh cũng chưa từng thấy em làm.”

Phương Nam Chi: “Anh muốn xem à, vậy lần sau em nhất định sẽ cho anh thấy cái gì gọi là cố tình gây sự.”

Lý Ngật Chu nhéo mặt cô: “Được rồi, vậy anh mỏi mắt mong chờ.”

Đọc truyện chữ Full