DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
Chương 63

Lần này sau khi Lý Ngật Chu trở lại trường học, Phương Nam Chi đã ra lệnh cưỡng chế La Giai Giai ngừng đăng những tin nhắn xấu trong nhóm!

La Giai Giai buồn bực, trước kia cậu có nói là không được đâu.

Phương Nam Chi đỏ mặt, nói là bị Lý Ngật Chu nhìn thấy.

Bây giờ, mọi người trong ký túc xá không còn buồn ngủ nữa.

Một đám nằm trên giường nhìn cô, hỏi côi có phải cùng xem cùng Lý Ngật Chu không,

Đương nhiên Phương Nam Chi nói không có, sau khi đắp chăn xong, có hỏi cô thế nào cô cũng không nói.

La Giai Gia cùng mấy người khác mới không tin, vừa nhìn đã thấy có gì đó mờ ám.

Đương nhiên, trên thực tế cũng quả thật có mờ ám.

Ngày đó sau khi từ ban công trở về phòng, điện thoại vẫn bị anh cầm lên xem nội dung, sau đó thì cô bị bắt vào phòng ngủ, học động tác trong video để luyện tập thực tiễn.

Cuối cùng bị gây sức ép đến một chút sức lực cũng không còn, Lý Ngật Chu nằm bên cạnh cô thản nhiên nói, lần sau có thể học thêm.

Cô cảm thấy anh không cần học thêm cái gì cả, nhưng anh dường như có tâm lý nghiên cứu phương diện này.

Hơn nữa học bá đã học thì giỏi còn muốn giỏi hơn, sau này một đoạn thời gian rất dài, cô đều bị anh làm cho mơ hồ trước những thủ đoạn mới học của anh…

Những ngày trôi qua một cách đâu vào đấy.

Sau học kỳ năm ba, Phương Nam Chi đã đi làm bán thời gian trong một công ty kiến trúc, mà Lý Ngật Chu cũng đã chuẩn bị nộp đơn vào viện kiến trúc của Harvard trong năm nay.

“Hiểu rồi, phải đến tối anh mới có thể về được, em nếu hôm nay không có việc gì, thì có thể ở nhà đợi anh.”

Trong khoảng thời gian này Lý Ngật Chu bởi vì hạng mục nên phải chạy tới đế đô, hôm nay vốn dĩ buổi trưa sẽ trở về, nhưng bởi vì tạm thời thay đổi công tác, nên buổi tối mới có thể tới.

Phương Nam Chi: “Ừm, hôm nay em nghỉ ngơi, vậy ở nhà đợi anh nha. Đúng rồi, buổi tối anh muốn ăn cái gì? Chúng ta ăn ở nhà.”

Lý Ngật Chu: “Lúc trở về đã rất muộn rồi, em ăn trước đi, không cần chờ anh.”

Phương Nam Chi lười biếng nằm trên ghế nằm: “Được rồi, vậy anh bận đi.”

“Ừ.”

Sau khi biết Lý Ngật Chu sẽ không trở về sớm như vậy, Phương Nam Chi đi thay một váy ngủ thoải mái.

Ở cùng một chỗ cho đến bây giờ, tủ quần áo của anh đã bị cô chiếm một nửa, sau khi thay bộ đồ ngủ cô gọi một ít trái cây, lục lọi trong bếp, định vắt một ít nước trái cây tươi để uống.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Nơi này trừ hai người bọn họ ra, bình thường cũng rất ít người lui tới, người đầu tiên Phương Nam Chi nghĩ tới trong đầu là Lý Ngật Chu đã trở về, anh lúc trước có thể là trêu cô, thật ra căn bản không có đổi vé.

Cô vẩy nước trên tay, vui vẻ chạy ra mở cửa.

Kết quả vừa mở cửa, thì phát hiện một người phụ nữ tao nhã đứng ở cửa.

Phương Nam Chi ngẩn người: “Dì.”

Lương Nguyệt Ngôn nhìn thấy Phương Nam Chi mở cửa, cũng không quá ngạc nhiên, kể từ nhìn thấy cô với Lý Ngật Chu cùng nhau ở đế đô hơn một năm trước, trong lòng bà cũng có phán đoán.

“Nam Chi.”

“Dì, dì tới rồi, Lý Ngật Chu không có nói cho cháu biết.” Phương Nam Chi có chút luống cuống, vội vàng nói: “Mời vào.”

“Dì cũng không nói cho nó biết hôm nay dì đến.” Lương Nguyệt Ngôn đi vào, nói: “Thật ngại quá, cũng không nói trước, chủ yếu là vì gần đây dì gửi tin nhắn cho Ngật Chu, nhưng thằng bé không trả lời.”

Phương Nam Chi đưa dép lê cho bà: “Anh ấy gần đây ở đế đô, đang rất bận, hẳn là không thấy tin nhắn.”

Phương Nam Chi cũng là nói mò, Lý Ngật Chu mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho bà, không có khả năng không xem tin nhắn của người khác.

Lương Nguyệt Ngôn trong lòng biết rõ, nhưng không nói thêm gì, chỉ nói: “Dì hôm nay thật ra chỉ là đến thử vận may, cũng nghĩ rằng có thể thằng bé không có ở đây.”

“Muộn chút anh ấy mới về, dì ngồi một lát ạ.”

“Được, cảm ơn.”

Lương Nguyệt Ngôn ngồi ở phòng khách, Phương Nam Chi rót cho bà cốc nước, lấy trái cây đặt trước mặt bà.

“Dì, uống chút nước.”

Lương Nguyệt Ngôn gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh, lại nhìn về Phương Nam Chi.

Phương Nam Chi đã coi chỗ này là nhà rồi, nên mặc áo ngủ cũng không mấy bận tận. Hiện tại bị Lương Nguyệt Tôn nhìn thấy như vậy, đột nhiên phát hiện trạng thái bây giờ của mình có gì đó không thích hợp.

Điều này không phải nói rõ với người ta, cô sống ở đây sao.

Mặc dù quan hệ giữa Lương Nguyệt Tôn cùng Lý Ngật Chu không tốt như vậy, nhưng dù sao cũng là mẹ của anh.

Phương Nam Chi hắng giọng, cảm thấy hơi xấu hổ: “Cháu…Dì có muốn cháu gọi điện cho anh ấy không?”

“Không cần, nếu thằng bé không có ở đây cũng không sao. Hơn nữa cho dù có thật sự ở đây, nó cũng không muốn gặp dì.”

Phương Nam Chi không biết phải trả lời những lời này như thế nào.

Lương Nguyệt Ngôn cười nói: “Thật ra lúc trước dì đã từng đến đây một lần, lúc ấy phòng khách còn trống, dì nói với nó là để dì bảo người đưa nội thất đến, thằng bé từ chối. Đứa nhỏ này, rất quật cường.”

“Dạ…”

“Lại nói đến thẻ dì đưa cho nó, nó một xu cũng không đụng tới. Nam Chi à, thằng bé như vậy, bình thường có thể nói chuyện yêu đương với cháu sao?”

Phương Nam Chi ngẩn người, không phải ứng lại đây là ý gì.

Cho đến khi Lương Nguyệt Ngôn lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cô: “Hai đứa có thể ở bên nhau là dì đã rất vui rồi, bây giờ ở bên cạnh thằng bé có cháu cô cũng yên tâm. Nam Chi, cái này cháu cầm lấy, muốn mua cái gì thì mua.”

Phương Nam Chi bị dọa nhảy dựng lên, lập tức đẩy lại: “Dì, không cần đâu!”

Lương Nguyệt Ngôn thở dài: “Dì biết, nhà cháu không thiếu tiền, cái này chỉ là tấm lòng của dì, dì cũng không biết thế nào để cho hai đứa tốt hơn…”

Phương Nam Chi cuối cùng cũng hiểu câu nói “Thằng bé bình thường sao có thể nói chuyện yêu đương?” là ý gì, đại khái là sợ anh không đủ tiền, yêu đương không được.

Phương Nam Chi mỉm cười: “Dì, bọn cháu vẫn có thể yêu đương được, tiền của dì vẫn là dì cầm thôi, anh ấy nếu ở đây, cũng sẽ không nhận đâu.”

“Nhưng mà…”

“Thật sự không cần, chúng cháu đều có thể tự mình kiếm tiền.”

…………..

Sau khi tiễn Lương Nguyệt Ngôn đi, cô vẫn mang vẻ mặt áy náy.

Phương Nam Chi trở lại trong phòng, có chút bất đắc dĩ.

Mẹ anh giống như không biết anh muốn gì…

Nhưng nói lại, thứ anh muốn bà cũng không đủ khả năng cho.

——

Khoảng bảy giờ tối, Lý Ngật Chu từ máy bay xuống trở về Đinh Thịnh.

Lúc mở cửa ra, đèn trong phòng khách không bật, anh đổi giày, đặt vali sang một bên, đi vào bên trong.

Cô không có ở đây sao.

Lý Ngật Chu nhìn thời gian, quả thật đã khá muộn, đoán chừng có thể ở trường đột nhiên có việc, lại trở về.

Anh lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Phương Nam Chi.

“Alo.”

Giọng của cô từ trong điện thoại truyền đến, Lý Ngật Chu không tự giác nở nụ cười: “Em ở đây vậy.”

Phương Nam Chi: “Em á, em quay về trường rồi, vừa rồi giáo viên đột nhiên tìm em.”

“Vậy hiện tại ở ký túc xá?”

“Ừ, ở ký túc xá.”

Lý Ngật Chu nghe xong thì không có ý định đi vào nữa, lần nữa xoay người, thay dép lê.

Phương Nam Chi hỏi: “Anh không phải về nhà rồi sao.”

“Ừ, nhưng hiện tại phải ra ngoài.”

“Hả?”

Lý Ngật Chu mở cửa đi ra ngoài: “Anh đi trường học tìm em, tới rồi nói với em.”

“Từ từ!”

“Sao vậy?”

Đột nhiên, có tiếng mở cửa phòng vang lên đằng sau anh!

Lý Ngật Chu sửng sốt một chút, nghe được tiếng bước chân vội vàng từ xa tới gần.

Anh buông nắm cửa ra, quay người lại, giây tiếp theo, một người từ trong bóng tối lao ra, nhào vào lòng anh.

Lý Ngật Chu bất ngờ không kịp đề phòng, bị nhào đến lùi lại một bước, mới vững vàng tiếp được người.

“Anh sao ngay cả nhà còn không phải lại muốn đi trường học vậy!” Phương Nam Chi ôm eo anh tức giận nói.

Lý Ngật Chu bị thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực, lập tức hiểu được, vòng tay qua eo cô: “Em ở nhà.”

Phương Nam Chi: “Ở…Em chỉ là đùa với anh một chút, chờ anh vào phòng dọa anh một chút, ai biết anh lại quay đầu đi.”

“Anh muốn gặp em.” Lý Ngật Chu cúi đầu xuống hôn lên môi cô: “Em ở trường học, đương nhiên anh muốn đi đến trường.”

Phương Nam Chi phồng má: “Vậy anh không mệt à.”

“Vẫn tốt.”

“Chạy tới chạy lui một ngày rồi…” Phương Nam Chi than thở, lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn ở trên máy bay rồi.”

“Vậy là được rồi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đèn trong phòng khách còn chưa bật, Lý Ngật Chu cũng không có ý định bật, hôn lên môi cô trước.

Sau chuyến công tác, hai người không nhau một tuần, nhưng anh cảm thấy giống như rất là lâu.

Hôn rồi hôn, lại từ từ mất kiên nhẫn, ngón tay luồn qua tóc cô ra sau đầu, áp vào mình, hôn càng sâu hơn, tay kia đốt lửa khắp nơi trên người cô.

“Đóng cửa…”

Phương Nam Chi lẩm bẩm.

Lý Ngật Chu liếc nhìn một cái, mới phát hiện mình vừa mở cửa chưa có đóng lại, anh buông cô ra, trước tiên đóng cửa lại.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Anh trước đi tắm?”

Phương Nam Chi đỏ mặt, gật đầu.

Anh đi vào phòng tắm, cô nằm trên giường nghịch điện thoại.

Một lúc sau, anh đột nhiên gọi cô: “Liễu Liễu.”

“Hả?”

Cửa phòng tắm còn chưa đóng, giọng của anh cũng khá rõ ràng.

“Dầu gội đầu có phải hết rồi không.”

Phương Nam Chi mới tắm không lâu, ngồi dậy: “Không còn sao? Em nhớ vẫn còn mà.”

“Không còn, em đến mà xem.”

Phương Nam Chi xuống giường đi vào, phòng tắm đầy hơi nước, Lý Ngật Chu trực tiếp mở cửa kính ra: “Thật sự không còn.”

Bộ dạng của anh hiện ra rõ ràng, mặc dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng khi trực quan nhìn anh như này vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Cô tận lực dời tầm mắt đi chỗ khác, đi tới chỗ dầu gội đầu trước mắt: “Nếu đã hết rồi thì lấy ra đi, cái mới mua lần trước vẫn còn ở trong ngăn tủ.”

Phương Nam Chi đi qua nhận nó lên, kết quả không đưa dầu gội cho cô, người thì đột nhiên bị kéo vào.

“A!”

“Lại đây.”

“Ưm, lạnh…”

“Áo ngủ mới?”

“Ừ…Hai ngày trước mới mua.”

“Đẹp.”

Trong tiếng nước chảy róc rách, chỉ còn lại tiếng nỉ non truyền ra.

“Ưm…Đi ra ngoài.”

“Đợi không kịp rồi.”

…..

Tối hôm nay, lại gây sức ép một lúc lâu.

Đêm đã khuya, Phương Nam Chi đã mệt mỏi dựa vào vài Lý Ngật Chu, mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

“Đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Cô ngẩng đầu lên, xoay người nằm trên người anh.

Lý Ngật Chu nghịch tóc cô: “Cái gì?”

Phương Nam Chi: “Mẹ anh hôm nay tới rồi.”

Động tác của Lý Ngật Chu dừng một chút: “Tới chỗ này?”

“Đúng vậy, dì nói thử vận may, xem có thể gặp được anh hay không, nhưng anh không có ở đây.”

Lý Ngật Chu trầm mặc một lúc, hỏi: “Bà ấy nói cái gì?”

“Cũng không nói cái gì, sau khi đi vào ngồi một lúc, đột nhiên đưa cho em một cái thẻ.”

“Thẻ?”

Phương Nam Chi nói: “Thẻ ngân hàng…Dì ấy nói không nói cho anh, em có thể tùy lúc tiêu tiền bên trong.”

Lý Ngật Chu hơi nhướng mày: “Thẻ đâu?”

“Đương nhiên không lấy, anh không phải cũng không tiêu tiền của dì sao.”

Lý Ngật Chu nhéo mặt cô: “Bà ấy cũng không phải đưa cho anh, là sợ anh bỏ đói con dâu bà ấy, cho em tiêu, em có thể không cần trả bà ấy.”

Phương Nam Chi cảm thấy có chút xấu hổ vì xưng hô xa lạ này, vùi mặt vào cổ anh, mềm giọng nói: “Nhưng anh cũng không bỏ đói em…”

“Về phương diện nào?”

Phương Nam Chi dừng lại một chút, sau đó nhéo một cái trên lưng anh.

“Đau…” Lý Ngật Chu bị đau rồi, cười đến run lên.

Phương Nam Chi không muốn nói chuyện với anh nữa, xoay người đi: “Em muốn ngủ!”

Lý Ngật Chu theo sát ôm cô từ phía sau: “Được, vậy ngày mai mấy giờ em dậy?”

“Rất sớm, còn muốn lên lớp. Anh đừng chọc em.”

Lý Ngật Chu: “Không chọc, em ngủ sớm một chút, ngày mai anh đưa em đến trường học.”

“Anh thì sao?”

“Đưa em đi xong anh còn đi viện thiết kế.”

“À…Vậy, mẹ anh bên kia anh có muốn gọi điện cho dì không?”

Lý Ngật Chu nhẹ nhàng xoa tay của cô, thật lâu sau mới nói: “Để sau rồi nó.”

——

Sau khi Lý Ngật Chu trở về, hai người cơ bản sẽ cùng nhau ăn cơm. 

Hôm nay sau khi ăn trưa xong quay về phòng ký túc xá, Phương Nam Chi đột nhiên thấy Lương Điềm ngồi trên giường khóc lóc thảm thiết, Mạnh Thanh cùng La Giai Giai bên cạnh có chút bất lực, đều đang an ủi cô ấy. 

Phương Nam Chi đi qua tìm hiểu, mới biết thì ra là Lương Điềm cùng bạn trai cô ấy hôm nay chia tay.

“Cái gì không thích hợp, cùng ở một chỗ lâu như vậy mới nói với mình không thích hợp, không phải do nhà anh ấy giới thiệu cho anh ấy đi xem mắt sao!” Lương Điềm vừa khóc vừa nói: “Nói mình là Minh Hải cho nên không thích hợp? Mình là người gốc Minh Hải! Anh ấy có cái gì không hài lòng!”

Ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng La Giai Giai mở miệng: “Điềm Điềm, mình cảm thấy hai người các cậu chia tay cũng tốt, anh chàng này chỉ biết mình không thể ở lại Minh Hải. Anh ấy năm nay đã là năm tư rồi, tốt nghiệp sẽ quay về quê. Còn cậu thì sao, cũng không thể đi cùng anh ấy được. Còn nếu ở bên nhau thì là yêu xa, vậy khẳng định không được, chia tay cũng tốt.”

Lương Điềm dừng lại một chút, khóc thét lê: “Mình đều biết những điều này! Nhưng mình thích anh ấy, anh ấy có cần thẳng thắn như vậy không? Có nhất thời bởi vì hai người cách xa nhau mà chia tay ngay lập tức không.”

Mạnh Thanh: “Điềm Điềm, thật ra đây đều là vấn đề thời gian, đau dài không bằng đau ngắn.”

“Nhưng anh ấy không có tim sao!! Mình yêu anh ấy như vậy mà anh ấy không nhìn thấy sao! Vì sao không thể ở lại vì mình, thành phố nhỏ của anh ấy thì có cái gì tốt đâu!”

…….

Lương Điềm vô cùng tức giận, ba người khuyên can suốt một tiếng đồng hồ, cô ấy mới dần bình tĩnh lại một chút.

Sau đó, Mạnh Thanh ở lại ký túc xá chăm sóc cô ấy, Phương Nam Chi cùng La Giai Gia đi đến căn tin, chuẩn bị mua cho Lương Điềm đồ gì đó để ăn.

Cô ấy bởi vì chia tay, nên cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì cả.

Trên đường, La Giai Gai than thở: “Thật là đáng tiếc cho hai người bọn họ, haizz, tốt nghiệp sau liền chia tay…Thật thảm, may mà mình không yêu đường.”

Sau khi nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Phương Nam Chi: “Đợi chút, mình không có ý rủa cậu với Lý Ngật Chu!”

Lý Ngật Chu sinh viên năm thứ năm rồi, lập tức sắp tốt nghiệp.

Phương Nam Chi dừng một chút, cười nói: “Biết cậu không nói bọn mình.”

La Giai Giai liên tục gật đầu, nhưng im lặng một lúc, lại nói: “Vậy sau khi tốt nghiệp anh ấy sẽ đi nước ngoài, vậy còn cậu thì làm sao bây giờ…”

“Mình? Mình nên làm cái gì bây giờ, đương nhiên là tiếp tục học ở đây, về sau, cũng tiếp tục đi con đường mà mình muốn đi.” Phương Nam Chi nói: “Chỉ là một cuộc chia ly ngắn ngủi thôi, không có gì.”

La Giai Giai nhíu mày: “Cũng không ngắn gì đâu, vậy là những hai năm, ấy không đúng…Có thể không chỉ hai năm, chờ cậu được thi được nghiên cứu sinh bên kia, anh ấy cũng vừa tốt nghiệp bên đó. Các cậu như vậy…sẽ không luyến tiếc sao?”

Phương Nam Chi muốn lắc đầu, nhưng cô cũng biết, lắc đầu là lừa mình dối người.

Nụ cười trên mặt cô hơi nhạt đi, cô nhẹ nhàng hít một hơi, thì thào nói: “Luyến tiếc chứ…Nhưng mà, mình tin tưởng chúng ta đều sẽ càng tốt hơn.”

Đọc truyện chữ Full